Sau Khi Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Liên Lụy Cửu Tộc (3)
Nữu Hỗ Lộc Toan Thái
2024-07-18 16:53:55
Gia chủ Tống Chiếu Tống gia kinh thành ai mà không biết, là hộ bộ thượng thư của vương triều Đại Chu, quan lớn nhất phẩm, là ca ca của Huệ phi nương nương trong cung, lại là cữu cữu của đương kim bát hoàng tử.
Vừa nghe mình lai lịch lớn như vậy khiến phụ thân nguyên chủ Tống Nguyên Bạch sợ hãi nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ, ai ngờ đến kinh thành mới biết được, tam phòng Tống gia thật ra là chuyện từ đời cao tằng tổ rồi.
Gia gia của gia gia nguyên chủ, cũng chính là cao tằng tổ, với cao tằng tổ của Thượng Thư đại nhân Tống Chiếu là huynh đệ ruột thịt, tuy nhiên người ta ở trong phòng chính, còn bọn họ ở phòng thứ.
Hơn nữa con cháu các nhau mấy đời, hiện tại cả nhà bọn họ vốn không có quan hệ trực tiếp với nhà Thượng Thư, chỉ cùng là tộc nhân Tống thị mà thôi.
Vừa nhận thân xong, không lâu sau phụ thân nguyên chủ Tống Nguyên Bạch đi theo người gia tộc giao hàng, nửa đường gặp phải sơn phỉ bị đẩy xuống vách núi, vách núi kia sâu vạn trượng, người không cẩn thận ngã xuống, không có khả năng sống sót.
Lương thị nói nhà bọn họ xui xẻo, theo nàng thấy nhà Lương thị mới xui xẻo.
Trước đó cả nhà nguyên chủ đang sinh hoạt rất tốt, đến kinh thành chưa được nửa năm, cha chết, bây giờ lại bị gia tộc liên lụy cùng đi lưu đày!
Rốt cuộc ai mới phải hối hận đây?
Lương thị bị Tống Hoài Chi nói lại phải lúc lâu mới hoàn hồn, cao giọng nói: “Người lớn đang nói chuyện, tiểu hài tử ngươi xen vào làm gì!”
Tống Thường Thường kéo đệ đệ ra phía sau, nhìn về phía Lương thị chậm rãi nói: “Ta đồng ý lời của đệ đệ ta, nếu đại bá nãi chê người nhà ta xui xẻo thì không cần phải đi cùng một chỗ với bọn ta, các ngươi chê bọn ta xui xẻo, bọn ta cũng cảm thấy chán ghét người nhà các ngươi!”
Đường đi đã dài rồi còn nói lắm, phiền chết đi được!
Giọng nói của nàng có hơi lớn, tộc nhân ở xung quanh nghe thấy đều nhìn về phía bọn họ.
Đại bá gia Tống Khai Minh đi phía trước cũng nghe thấy, xoay người vài bước đi tới trước mặt Lương thị nhỏ giọng quát lớn: “Cái bà nương này không chịu yên tĩnh lúc nào, đi nhanh lên, đừng nói chuyện nữa.” Nói xong, Tống Khai Minh kéo Lương thị đi, đi được nửa đường lại quay đầu áy náy nhìn Tống Thường Thường, nói: “Hài tử, đại bá ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, ngươi cũng đừng để ý.”
“Không có gì!”
Tống Thường Thường nhìn đối phương xua tay, mỗi lần đều là như thế.
Đầu tiên là đại bá nãi Lương thị kia ngồi đâm chọc nhà nàng một vài câu không đau không ngứa, sau đó đại bá gia của nàng nghe thấy nhanh chóng đi tới xin lỗi, cái gì mà đại bá nãi chỉ đang nói linh tinh luyên thuyên mà thôi, đừng để ở trong lòng vân vân.
“Thế nào, lão đầu tử ngươi định quản cả nhà bọn họ cả đời ư?”
"高曾祖Cao tằng tổ : kỵ, là người có quan hệ huyết thống trực hệ, đằng nội, thuộc thế hệ cách TÔI 4 đời, sinh ra cụ nội. Xưng hô trực diện thường dùng là 太太爺爺 thái thái gia gia."
Vừa nghe mình lai lịch lớn như vậy khiến phụ thân nguyên chủ Tống Nguyên Bạch sợ hãi nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ, ai ngờ đến kinh thành mới biết được, tam phòng Tống gia thật ra là chuyện từ đời cao tằng tổ rồi.
Gia gia của gia gia nguyên chủ, cũng chính là cao tằng tổ, với cao tằng tổ của Thượng Thư đại nhân Tống Chiếu là huynh đệ ruột thịt, tuy nhiên người ta ở trong phòng chính, còn bọn họ ở phòng thứ.
Hơn nữa con cháu các nhau mấy đời, hiện tại cả nhà bọn họ vốn không có quan hệ trực tiếp với nhà Thượng Thư, chỉ cùng là tộc nhân Tống thị mà thôi.
Vừa nhận thân xong, không lâu sau phụ thân nguyên chủ Tống Nguyên Bạch đi theo người gia tộc giao hàng, nửa đường gặp phải sơn phỉ bị đẩy xuống vách núi, vách núi kia sâu vạn trượng, người không cẩn thận ngã xuống, không có khả năng sống sót.
Lương thị nói nhà bọn họ xui xẻo, theo nàng thấy nhà Lương thị mới xui xẻo.
Trước đó cả nhà nguyên chủ đang sinh hoạt rất tốt, đến kinh thành chưa được nửa năm, cha chết, bây giờ lại bị gia tộc liên lụy cùng đi lưu đày!
Rốt cuộc ai mới phải hối hận đây?
Lương thị bị Tống Hoài Chi nói lại phải lúc lâu mới hoàn hồn, cao giọng nói: “Người lớn đang nói chuyện, tiểu hài tử ngươi xen vào làm gì!”
Tống Thường Thường kéo đệ đệ ra phía sau, nhìn về phía Lương thị chậm rãi nói: “Ta đồng ý lời của đệ đệ ta, nếu đại bá nãi chê người nhà ta xui xẻo thì không cần phải đi cùng một chỗ với bọn ta, các ngươi chê bọn ta xui xẻo, bọn ta cũng cảm thấy chán ghét người nhà các ngươi!”
Đường đi đã dài rồi còn nói lắm, phiền chết đi được!
Giọng nói của nàng có hơi lớn, tộc nhân ở xung quanh nghe thấy đều nhìn về phía bọn họ.
Đại bá gia Tống Khai Minh đi phía trước cũng nghe thấy, xoay người vài bước đi tới trước mặt Lương thị nhỏ giọng quát lớn: “Cái bà nương này không chịu yên tĩnh lúc nào, đi nhanh lên, đừng nói chuyện nữa.” Nói xong, Tống Khai Minh kéo Lương thị đi, đi được nửa đường lại quay đầu áy náy nhìn Tống Thường Thường, nói: “Hài tử, đại bá ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, ngươi cũng đừng để ý.”
“Không có gì!”
Tống Thường Thường nhìn đối phương xua tay, mỗi lần đều là như thế.
Đầu tiên là đại bá nãi Lương thị kia ngồi đâm chọc nhà nàng một vài câu không đau không ngứa, sau đó đại bá gia của nàng nghe thấy nhanh chóng đi tới xin lỗi, cái gì mà đại bá nãi chỉ đang nói linh tinh luyên thuyên mà thôi, đừng để ở trong lòng vân vân.
“Thế nào, lão đầu tử ngươi định quản cả nhà bọn họ cả đời ư?”
"高曾祖Cao tằng tổ : kỵ, là người có quan hệ huyết thống trực hệ, đằng nội, thuộc thế hệ cách TÔI 4 đời, sinh ra cụ nội. Xưng hô trực diện thường dùng là 太太爺爺 thái thái gia gia."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro