Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản
Chương 18
Nguyệt Hạ Lan Chu
2024-08-01 12:20:55
Ngưu chưởng sự chỉ muốn chui đầu xuống đất, mặt đỏ bừng, không dám đề cập đến việc kiểm tra hôn thư nữa.
Từ Chấn Anh bất đắc dĩ nói.
" Ngưu chưởng sự thật là, sao lại không tin tưởng ta chứ. Thôi, ngày mai chờ ta lấy hôn thư ra ngươi sẽ biết thật giả."
Ngưu chưởng sự còn kinh hoàng, không còn vẻ kiêu căng lúc nãy, thậm chí không biết tại sao mình cứ cười làm lành.
“Từ tiểu thư nói đùa rồi."
Từ Chấn Anh hỏi thẳng.
"Thôi, không nói chuyện này nữa, Ngưu chưởng sự nghĩ nên bồi thường bao nhiêu cho Từ gia bọn ta?"
"Bồi thường?" Ngưu chưởng sự ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Tam công tử Trịnh gia là thanh niên tài giỏi, mới mười lăm tuổi đã là tú tài, sau này tiền đồ không giới hạn. Ta mất đi mối hôn sự như vậy, sau này không thể tìm được người tốt như vậy nữa, tính ra ta đã hy sinh cả đời. Sao cũng phải bồi thường trăm ngàn lượng bạc chứ?"
Ngưu chưởng sự một lần nữa ngạc nhiên.
" Trăm ngàn lượng? Sao không đi cướp luôn đi?"
"Ngươi đừng vội mà, làm ăn không phải còn có thương lượng sao."
Từ Chấn Anh kéo Ngưu chưởng sự lại, từ tốn thuyết phục.
"Thôi, ta thấy Trịnh gia cũng không giàu lắm, nếu không sẽ không luôn nói mình là quyền quý thanh bạch. Ta giảm giá cho, sáu trăm sáu mươi sáu lượng, nghe số này may mắn không."
Ngưu chưởng sự muốn phất tay bỏ đi, nhưng bị kéo lại, đối diện với gương mặt cười tươi tắn.
"Ngưu chưởng sự, hôn sự của ta không đáng giá, nhưng danh tiếng Trịnh gia đáng giá chứ? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trả đủ tiền, tôi không những hủy hôn dứt khoát, sau này ai hỏi, ta đều sẽ nói vì tự cảm thấy không xứng với tam công tử Trịnh gia mà đau lòng đề nghị hủy hôn. Đảm bảo ai nghe cũng phải khen một câu Trịnh gia làm việc đàng hoàng."
Ngưu chưởng sự nghĩ mình điên thật rồi, dám đem hôn sự của chủ nhân ra mặc cả, nhưng hắn ta thực sự không chịu nổi, liền nói.
"Tiểu thư cũng thấy, Trịnh gia chúng tôi tài sản ít, ngoài tam thiếu gia còn có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, tiểu thư mở miệng đòi trăm lượng, ta về làm sao dám báo lại?"
Có hy vọng.
"Vậy năm trăm lượng đi. Không thể ít hơn."
Từ Chấn Anh nửa cười nửa không, giọng lại hơi rợn người.
"Ít hơn, ta phải tìm Bạch tiểu thư kia nói chuyện rồi."
Mặt Ngưu chưởng sự biến sắc, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
" Từ tiểu thư nói lung tung cái gì vậy, sao lại nhảy ra một Bạch tiểu thư nữa rồi?"
"Ngươi xem, lại không thành thật rồi."
Từ Chấn Anh vẻ mặt thất vọng.
"Ngưu chưởng sự, ngươi lừa gạt một tiểu cô nương không hiểu sự đời như ta, ta thật sự rất đau lòng."
Ta thấy ngươi đau lòng cái gì chứ.
"Haha... Từ tiểu thư thật biết đùa."
"Ngưu chưởng sự, ta vẫn câu đó, người thẳng thắn không nói lời mờ ám, năm trăm lượng , được không? Chuyện Bạch gia ta sẽ giữ kín."
Ngưu chưởng sự không nói nên lời, nhìn trời, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt này còn mang chuyện Bạch gia ra đe dọa nữa chứ, ta còn dám từ chối nữa sao.
Trịnh gia bây giờ cố ý cùng Từ gia từ hôn, sau đó lIền cùng Bạch gia liên hôn.
Nếu Bạch gia biết Trịnh gia vừa biết Từ gia nghèo túng liền từ hôn trước, sao còn có thể chấp nhận kết thân với Trịnh gia?
Nhưng nha đầu chết tiệt này làm sao biết được chuyện này?
Không phải là đã thành tinh rồi đó chứ?
Ngưu chưởng sự nghiến răng nghiến lợi nói.
“Năm trăm lượng, không thể nhiều hơn.”
“Tốt.”
Từ Chấn Anh cười ngọt ngào đáp lại, làm động tác yên tâm.
“Ngài yên tâm đi, ta làm buôn bán sẽ không lừa già dối trẻ, 500 lượng, còn phải làm phiền ngài giúp bọn ta đổi thành bạc vụn.”
Từ Chấn Anh hơi suy tư liền báo ra một chuỗi danh sách.
“Bạc vụn năm mươi lượng. Dư lại bốn trăm năm mươi lượng đổi thành thuốc trị thương, đau đầu, sốt, thuốc trị tiêu chảy và những bệnh thường gặp, tốt nhất là làm thành viên. Cho ta bốn tay nãi, bên trong chuẩn bị đầy đủ quần áo tắm rửa, thịt khô, lương khô, ấm nước, một chút muối, áo tơi.... Trước hai muoi cái đi...”
Từ Chấn Anh nghĩ rồi lại nghĩ, sau khi xoay người Trịnh gia đang mở to miệng, hỏi.
“Trên đường còn cần những thứ gì?”
Thấy mọi người mang vẻ mặt dại ra, tất cả đều như bị sét đánh, Từ Chấn Anh nhíu mày nói.
“Đều nhìn ta làm gì, cần yêu cầu thứ gì, nói nhanh lên!”
Tứ thẩm là người phải ứng lại đầu tiên, thậm chí còn chưa kịp nghĩ đã nói ra.
“Kiềm Châu chướng khí mù mịt, thuốc đuổi muỗi phòng rắn cũng cần chuẩn bị!”
Từ lão phu nhân cũng hoảng nói.
“Giày! Còn phải đi bộ đến hai ngàn dặm!”
“Chảo sắt, cần phải nấu cơm nữa!!!”
“Đệm chăn, bây giờ đã là tháng mười, mùa đông lên đường nhất định thời tiết sẽ rất lạnh.”
“Có thể mang theo xe ngựa không?”
“Nhiều đồ như vậy, nhất định phải có lừa!”
Ngưu chưởng sự bộ mặt già nua run run.
“Các ngươi đây là đi lưu đày...hay là đi dạo chơi ngoại thành?”
Mọi người đành phải dừng lại khi đã đạt được mục đích.
Từ Chấn Anh gật đầu nói.
“Vậy thì tạm thế đã. Phiền Ngưu chưởng sự rồi.”
Ngưu chưởng sự cười gượng hai tiếng.
“Từ tiểu thư biết phiền là tốt. Sao không dọn luôn cả Trịnh gia chúng ta đi?”
Từ Chấn Anh không để ý đến lời mỉa mai của Ngưu chưởng sự, chắp tay, một mặt chân thành nói.
“Ngưu chưởng sự, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng ta sẽ giao tiền và hàng tại cổng thành phía Nam, người yên tâm, từ nay về sau trời cao đất rộng, ta tuyệt đối không xuất hiện trước mặt Tam công tử Trịnh gia. Ta cũng xin chúc Bạch tiểu thư và tam công tử Trịnh gia bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.”
Ngưu chưởng sự cười lạnh, cuối cùng cũng chỉ biết bất lực phất tay bỏ đi.
Từ Chấn Anh bất đắc dĩ nói.
" Ngưu chưởng sự thật là, sao lại không tin tưởng ta chứ. Thôi, ngày mai chờ ta lấy hôn thư ra ngươi sẽ biết thật giả."
Ngưu chưởng sự còn kinh hoàng, không còn vẻ kiêu căng lúc nãy, thậm chí không biết tại sao mình cứ cười làm lành.
“Từ tiểu thư nói đùa rồi."
Từ Chấn Anh hỏi thẳng.
"Thôi, không nói chuyện này nữa, Ngưu chưởng sự nghĩ nên bồi thường bao nhiêu cho Từ gia bọn ta?"
"Bồi thường?" Ngưu chưởng sự ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Tam công tử Trịnh gia là thanh niên tài giỏi, mới mười lăm tuổi đã là tú tài, sau này tiền đồ không giới hạn. Ta mất đi mối hôn sự như vậy, sau này không thể tìm được người tốt như vậy nữa, tính ra ta đã hy sinh cả đời. Sao cũng phải bồi thường trăm ngàn lượng bạc chứ?"
Ngưu chưởng sự một lần nữa ngạc nhiên.
" Trăm ngàn lượng? Sao không đi cướp luôn đi?"
"Ngươi đừng vội mà, làm ăn không phải còn có thương lượng sao."
Từ Chấn Anh kéo Ngưu chưởng sự lại, từ tốn thuyết phục.
"Thôi, ta thấy Trịnh gia cũng không giàu lắm, nếu không sẽ không luôn nói mình là quyền quý thanh bạch. Ta giảm giá cho, sáu trăm sáu mươi sáu lượng, nghe số này may mắn không."
Ngưu chưởng sự muốn phất tay bỏ đi, nhưng bị kéo lại, đối diện với gương mặt cười tươi tắn.
"Ngưu chưởng sự, hôn sự của ta không đáng giá, nhưng danh tiếng Trịnh gia đáng giá chứ? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trả đủ tiền, tôi không những hủy hôn dứt khoát, sau này ai hỏi, ta đều sẽ nói vì tự cảm thấy không xứng với tam công tử Trịnh gia mà đau lòng đề nghị hủy hôn. Đảm bảo ai nghe cũng phải khen một câu Trịnh gia làm việc đàng hoàng."
Ngưu chưởng sự nghĩ mình điên thật rồi, dám đem hôn sự của chủ nhân ra mặc cả, nhưng hắn ta thực sự không chịu nổi, liền nói.
"Tiểu thư cũng thấy, Trịnh gia chúng tôi tài sản ít, ngoài tam thiếu gia còn có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, tiểu thư mở miệng đòi trăm lượng, ta về làm sao dám báo lại?"
Có hy vọng.
"Vậy năm trăm lượng đi. Không thể ít hơn."
Từ Chấn Anh nửa cười nửa không, giọng lại hơi rợn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ít hơn, ta phải tìm Bạch tiểu thư kia nói chuyện rồi."
Mặt Ngưu chưởng sự biến sắc, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
" Từ tiểu thư nói lung tung cái gì vậy, sao lại nhảy ra một Bạch tiểu thư nữa rồi?"
"Ngươi xem, lại không thành thật rồi."
Từ Chấn Anh vẻ mặt thất vọng.
"Ngưu chưởng sự, ngươi lừa gạt một tiểu cô nương không hiểu sự đời như ta, ta thật sự rất đau lòng."
Ta thấy ngươi đau lòng cái gì chứ.
"Haha... Từ tiểu thư thật biết đùa."
"Ngưu chưởng sự, ta vẫn câu đó, người thẳng thắn không nói lời mờ ám, năm trăm lượng , được không? Chuyện Bạch gia ta sẽ giữ kín."
Ngưu chưởng sự không nói nên lời, nhìn trời, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt này còn mang chuyện Bạch gia ra đe dọa nữa chứ, ta còn dám từ chối nữa sao.
Trịnh gia bây giờ cố ý cùng Từ gia từ hôn, sau đó lIền cùng Bạch gia liên hôn.
Nếu Bạch gia biết Trịnh gia vừa biết Từ gia nghèo túng liền từ hôn trước, sao còn có thể chấp nhận kết thân với Trịnh gia?
Nhưng nha đầu chết tiệt này làm sao biết được chuyện này?
Không phải là đã thành tinh rồi đó chứ?
Ngưu chưởng sự nghiến răng nghiến lợi nói.
“Năm trăm lượng, không thể nhiều hơn.”
“Tốt.”
Từ Chấn Anh cười ngọt ngào đáp lại, làm động tác yên tâm.
“Ngài yên tâm đi, ta làm buôn bán sẽ không lừa già dối trẻ, 500 lượng, còn phải làm phiền ngài giúp bọn ta đổi thành bạc vụn.”
Từ Chấn Anh hơi suy tư liền báo ra một chuỗi danh sách.
“Bạc vụn năm mươi lượng. Dư lại bốn trăm năm mươi lượng đổi thành thuốc trị thương, đau đầu, sốt, thuốc trị tiêu chảy và những bệnh thường gặp, tốt nhất là làm thành viên. Cho ta bốn tay nãi, bên trong chuẩn bị đầy đủ quần áo tắm rửa, thịt khô, lương khô, ấm nước, một chút muối, áo tơi.... Trước hai muoi cái đi...”
Từ Chấn Anh nghĩ rồi lại nghĩ, sau khi xoay người Trịnh gia đang mở to miệng, hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trên đường còn cần những thứ gì?”
Thấy mọi người mang vẻ mặt dại ra, tất cả đều như bị sét đánh, Từ Chấn Anh nhíu mày nói.
“Đều nhìn ta làm gì, cần yêu cầu thứ gì, nói nhanh lên!”
Tứ thẩm là người phải ứng lại đầu tiên, thậm chí còn chưa kịp nghĩ đã nói ra.
“Kiềm Châu chướng khí mù mịt, thuốc đuổi muỗi phòng rắn cũng cần chuẩn bị!”
Từ lão phu nhân cũng hoảng nói.
“Giày! Còn phải đi bộ đến hai ngàn dặm!”
“Chảo sắt, cần phải nấu cơm nữa!!!”
“Đệm chăn, bây giờ đã là tháng mười, mùa đông lên đường nhất định thời tiết sẽ rất lạnh.”
“Có thể mang theo xe ngựa không?”
“Nhiều đồ như vậy, nhất định phải có lừa!”
Ngưu chưởng sự bộ mặt già nua run run.
“Các ngươi đây là đi lưu đày...hay là đi dạo chơi ngoại thành?”
Mọi người đành phải dừng lại khi đã đạt được mục đích.
Từ Chấn Anh gật đầu nói.
“Vậy thì tạm thế đã. Phiền Ngưu chưởng sự rồi.”
Ngưu chưởng sự cười gượng hai tiếng.
“Từ tiểu thư biết phiền là tốt. Sao không dọn luôn cả Trịnh gia chúng ta đi?”
Từ Chấn Anh không để ý đến lời mỉa mai của Ngưu chưởng sự, chắp tay, một mặt chân thành nói.
“Ngưu chưởng sự, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng ta sẽ giao tiền và hàng tại cổng thành phía Nam, người yên tâm, từ nay về sau trời cao đất rộng, ta tuyệt đối không xuất hiện trước mặt Tam công tử Trịnh gia. Ta cũng xin chúc Bạch tiểu thư và tam công tử Trịnh gia bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.”
Ngưu chưởng sự cười lạnh, cuối cùng cũng chỉ biết bất lực phất tay bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro