Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản
Chương 49
Nguyệt Hạ Lan Chu
2024-08-01 12:20:55
“Lục muội muội, hắn sẽ không đi nói với những người khác chứ? Cái này,...nếu như cha biết được, sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
“Chúng ta đã nói gì sao?”
Từ Chấn Anh mỉm cười nhẹ nhàng, bình tĩnh nói.
“Chúng ta có nói gì đâu.”
“Nhưng vị Hàn công tử đó…”
“Mặc kệ hắn nói cái gì, chúng ta không phải cứ một mực phủ nhận là được rồi sao? Dù sao cái người tên Lưu Đại Tráng kia cũng không giống người lắm mồm, chúng ta cứ chết không chịu thừa nhận là được. Hơn nữa, hai chúng ta đều là cô nương chưa bao giờ ra khỏi khuê phòng, sao lại có thể là cô nương có kiến gì chứ. Nói ra ai sẽ tin hắn, hơn nữa lời của một người nghèo túng bị trục xuất ra khỏi gia tộc có thể tin được không?”
“A?”
Từ Âm Hi không hiểu sao lại bình tĩnh lại, sau đó nhận ra mình vừa bị dọa đến luống cuống tay chân, đúng vậy, bọn họ không thừa nhận là được chứ gì?
Ai sẽ tin một nữ tử có thể nói ra những lời kinh hãi thế tục như vậy?
Nếu là kinh thế hãi tục, thì những lời lục muội muội nói từ đâu mà ra?
Từ Âm Hi còn muốn hỏi, nhưng trong giây phút nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đến tận cùng kia, nàng ta đột nhiên chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng, có xao động quỷ dị.
“Từ cô nương.”
Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, Lý Chiêu Đệ quay lại, mắt không dám nhìn thẳng vào Từ Chấn Anh.
Từ Âm Hy nhường đường, Từ Chấn Anh thăm dò.
“Lý cô nương có việc gì sao?”
“Chuyện đó... chuyện đó…”
Lý Chiêu Đệ cầm túi kim chỉ trong tay, mắt luôn nhìn xuống mũi giày, ngượng ngùng xoắn xít nói.
“Trong túi của nương ta có kim, cái mụn nước của ngươi... cần phải chích ra ngay... ta nghĩ ngươi có thể cần…”
Từ Chấn Anh nhưỡng mày, có chút ngạc nhiên, lại có chút khó hiểu.
“ Cô nương là đặc biệt trở về tìm kim giúp ta?”
Lý Chiêu Đệ “ừm” một tiếng, mặt đỏ đến tận cổ.
“Kim ta vừa hơ trên lửa, sạch lắm.”
Từ Âm Hy cũng tò mò nhìn Từ Chấn Anh, che miệng cười nói.
"Lục muội khi nào thì được các cô nương yêu thích như vậy?"
“Không không không…”
Lý Chiêu Đệ vội vàng xua tay, cuối cùng ngước nhìn Từ Chấn Anh một cái, rồi lại giống như chim cút bị kinh hãi mà cúi đầu.
“Hôm nay ta theo cách của Từ cô nương, làm một cái ba lô hai quai, đỡ tốn sức nhiều lắm. Tối nay cô nương lại dạy chúng ta buộc chân, còn giúp ta nhặt củi… Cô nương là người đầu tiên hỏi ta có cần giúp đỡ không… Cô nương… cô nương là người tốt…”
Từ Chấn Anh ngẩn người, có chút không thể tin được lặp lại.
"Chỉ vì ta hỏi ngươi có cần giúp đỡ không? Nhưng... cuối cùng ta cũng không giúp ngươi mà..."
"Như vậy cũng đủ rồi."
Lý Chiêu Đệ lần này ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngượng ngùng, dường như văn hóa của Lý Chiêu Đệ không cao nên không nói được lời gì hay ho, chỉ lặp đi lặp lại.
"Cô nương là người tốt..."
Nhìn vào đôi mắt sáng trong suốt kia, Từ Chấn Anh đột nhiên ngẩn ra, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động.
Lý Chiêu Đệ rõ ràng là người có nhân cách thiếu thốn tình cảm, chỉ cần Từ Chấn Anh chìa ra chút thiện ý, Lý Chiêu Đệ liền sẵn lòng dốc hết lòng dạ ra mà đáp lại.
Từ Chấn Anh không biết nói gì, nhìn thấy Lý Chiêu Đệ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, có lẽ là không hiểu gì, cũng không ai dạy bảo, chỉ dựa vào trái tim non nớt mà đánh giá lòng người.
Khoảnh khắc này, Từ Chấn Anh cảm thấy xấu hổ.
Từ Chấn Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn ngươi. Ta đúng là cần kim, ngươi đến rất đúng lúc. Nhưng ngươi cứ để kim lại đây đi, ta dùng xong sẽ trả lại. Nhưng mà…”
Từ Chấn Anh đổi giọng, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Sau này ngươi có muốn thường xuyên đến đây không, lần sau chúng ta có thể cùng nhau đọc sách, làm nữ công gì đó?"
Lý Chiêu Đệ ngẩn người, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Lý Chiêu Đệ chỉ cảm thấy chưa bao giờ kích động và hưng phấn như vậy.
“Sao? Không bằng lòng à?”
“Ta bằng lòng mà!”
Lý Chiêu Đệ lấy hết can đảm nói lớn, sau đó lại dường như không quen với âm lượng này, lại hạ thấp giọng xuống, thăm dò hỏi.
“Sau này ta có thể đến tìm ngươi chơi không? Ban ngày không được, ta phải chăm sóc đệ đệ và di nương, buổi tối có được không, ta còn muốn nghe những lời vừa rồi các ngươi nói.”
Từ Âm Hy đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Lý cô nương, ngươi đã nghe thấy tất cả những lời vừa rồi?"
Lý Chiêu Đệ tuy có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhận thấy sự căng thẳng của Từ Âm Hy, cơ thể Lý Chiêu Đệ cũng đột nhiên căng thẳng, rụt rè nói.
“Ta nghe được một chút, nhưng không hiểu. Ta chỉ nghĩ rằng cô nương thật giỏi... những lời cô nương nói... bọn họ đều lắng nghe nghiêm túc…”
Cảm giác được người khác chú ý đến, thật là tốt...
Từ Âm Hy thở phào nhẹ nhõm, chỉ trách mình hoảng hốt không chịu nổi việc gì, lúc này liền dịu dàng nói.
"Những lời chúng ta nói không thể kể cho người khác, nếu không ta và lục muội sẽ gặp rắc rối lớn."
Lý Chiêu Đệ chỉ muốn ngay lập tức giơ tay thề, "Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói. Dù mẹ ta có hỏi, ta cũng không nói."
"Ngươi yên tâm, ta đương nhiên là tin ngươi."
Từ Chấn Anh trấn an Từ Âm Hy đang có chút lo lắng, nàng không nghĩ những lời vừa rồi thật sự bị người khác nghe thấy thì có sao, dù sao nàng cũng nhất định không thừa nhận.
Bây giờ nàng mới mười ba tuổi, không ai tin rằng nàng không qua giáo dục mà có thể nói ra những lời như vừa rồi. Thay vì nói nàng nguy hiểm, không bằng nói nhị bá phụ nguy hiểm hơn.
Lý Chiêu Đệ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy Từ Chấn Anh trước mặt với nụ cười rạng rỡ, ngồi cũng đẹp, nói chuyện cũng đẹp, trong lòng ngọt ngào, giọng điệu cũng vui vẻ hơn vài phần.
"Vậy ta... ta đi trước đây, tối mai lại đến tìm các ngươi chơi. Nếu về trễ cha ta sẽ mắng ta ——"
“Chúng ta đã nói gì sao?”
Từ Chấn Anh mỉm cười nhẹ nhàng, bình tĩnh nói.
“Chúng ta có nói gì đâu.”
“Nhưng vị Hàn công tử đó…”
“Mặc kệ hắn nói cái gì, chúng ta không phải cứ một mực phủ nhận là được rồi sao? Dù sao cái người tên Lưu Đại Tráng kia cũng không giống người lắm mồm, chúng ta cứ chết không chịu thừa nhận là được. Hơn nữa, hai chúng ta đều là cô nương chưa bao giờ ra khỏi khuê phòng, sao lại có thể là cô nương có kiến gì chứ. Nói ra ai sẽ tin hắn, hơn nữa lời của một người nghèo túng bị trục xuất ra khỏi gia tộc có thể tin được không?”
“A?”
Từ Âm Hi không hiểu sao lại bình tĩnh lại, sau đó nhận ra mình vừa bị dọa đến luống cuống tay chân, đúng vậy, bọn họ không thừa nhận là được chứ gì?
Ai sẽ tin một nữ tử có thể nói ra những lời kinh hãi thế tục như vậy?
Nếu là kinh thế hãi tục, thì những lời lục muội muội nói từ đâu mà ra?
Từ Âm Hi còn muốn hỏi, nhưng trong giây phút nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đến tận cùng kia, nàng ta đột nhiên chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng, có xao động quỷ dị.
“Từ cô nương.”
Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, Lý Chiêu Đệ quay lại, mắt không dám nhìn thẳng vào Từ Chấn Anh.
Từ Âm Hy nhường đường, Từ Chấn Anh thăm dò.
“Lý cô nương có việc gì sao?”
“Chuyện đó... chuyện đó…”
Lý Chiêu Đệ cầm túi kim chỉ trong tay, mắt luôn nhìn xuống mũi giày, ngượng ngùng xoắn xít nói.
“Trong túi của nương ta có kim, cái mụn nước của ngươi... cần phải chích ra ngay... ta nghĩ ngươi có thể cần…”
Từ Chấn Anh nhưỡng mày, có chút ngạc nhiên, lại có chút khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cô nương là đặc biệt trở về tìm kim giúp ta?”
Lý Chiêu Đệ “ừm” một tiếng, mặt đỏ đến tận cổ.
“Kim ta vừa hơ trên lửa, sạch lắm.”
Từ Âm Hy cũng tò mò nhìn Từ Chấn Anh, che miệng cười nói.
"Lục muội khi nào thì được các cô nương yêu thích như vậy?"
“Không không không…”
Lý Chiêu Đệ vội vàng xua tay, cuối cùng ngước nhìn Từ Chấn Anh một cái, rồi lại giống như chim cút bị kinh hãi mà cúi đầu.
“Hôm nay ta theo cách của Từ cô nương, làm một cái ba lô hai quai, đỡ tốn sức nhiều lắm. Tối nay cô nương lại dạy chúng ta buộc chân, còn giúp ta nhặt củi… Cô nương là người đầu tiên hỏi ta có cần giúp đỡ không… Cô nương… cô nương là người tốt…”
Từ Chấn Anh ngẩn người, có chút không thể tin được lặp lại.
"Chỉ vì ta hỏi ngươi có cần giúp đỡ không? Nhưng... cuối cùng ta cũng không giúp ngươi mà..."
"Như vậy cũng đủ rồi."
Lý Chiêu Đệ lần này ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngượng ngùng, dường như văn hóa của Lý Chiêu Đệ không cao nên không nói được lời gì hay ho, chỉ lặp đi lặp lại.
"Cô nương là người tốt..."
Nhìn vào đôi mắt sáng trong suốt kia, Từ Chấn Anh đột nhiên ngẩn ra, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động.
Lý Chiêu Đệ rõ ràng là người có nhân cách thiếu thốn tình cảm, chỉ cần Từ Chấn Anh chìa ra chút thiện ý, Lý Chiêu Đệ liền sẵn lòng dốc hết lòng dạ ra mà đáp lại.
Từ Chấn Anh không biết nói gì, nhìn thấy Lý Chiêu Đệ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, có lẽ là không hiểu gì, cũng không ai dạy bảo, chỉ dựa vào trái tim non nớt mà đánh giá lòng người.
Khoảnh khắc này, Từ Chấn Anh cảm thấy xấu hổ.
Từ Chấn Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn ngươi. Ta đúng là cần kim, ngươi đến rất đúng lúc. Nhưng ngươi cứ để kim lại đây đi, ta dùng xong sẽ trả lại. Nhưng mà…”
Từ Chấn Anh đổi giọng, trong mắt tràn đầy ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau này ngươi có muốn thường xuyên đến đây không, lần sau chúng ta có thể cùng nhau đọc sách, làm nữ công gì đó?"
Lý Chiêu Đệ ngẩn người, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Lý Chiêu Đệ chỉ cảm thấy chưa bao giờ kích động và hưng phấn như vậy.
“Sao? Không bằng lòng à?”
“Ta bằng lòng mà!”
Lý Chiêu Đệ lấy hết can đảm nói lớn, sau đó lại dường như không quen với âm lượng này, lại hạ thấp giọng xuống, thăm dò hỏi.
“Sau này ta có thể đến tìm ngươi chơi không? Ban ngày không được, ta phải chăm sóc đệ đệ và di nương, buổi tối có được không, ta còn muốn nghe những lời vừa rồi các ngươi nói.”
Từ Âm Hy đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Lý cô nương, ngươi đã nghe thấy tất cả những lời vừa rồi?"
Lý Chiêu Đệ tuy có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhận thấy sự căng thẳng của Từ Âm Hy, cơ thể Lý Chiêu Đệ cũng đột nhiên căng thẳng, rụt rè nói.
“Ta nghe được một chút, nhưng không hiểu. Ta chỉ nghĩ rằng cô nương thật giỏi... những lời cô nương nói... bọn họ đều lắng nghe nghiêm túc…”
Cảm giác được người khác chú ý đến, thật là tốt...
Từ Âm Hy thở phào nhẹ nhõm, chỉ trách mình hoảng hốt không chịu nổi việc gì, lúc này liền dịu dàng nói.
"Những lời chúng ta nói không thể kể cho người khác, nếu không ta và lục muội sẽ gặp rắc rối lớn."
Lý Chiêu Đệ chỉ muốn ngay lập tức giơ tay thề, "Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói. Dù mẹ ta có hỏi, ta cũng không nói."
"Ngươi yên tâm, ta đương nhiên là tin ngươi."
Từ Chấn Anh trấn an Từ Âm Hy đang có chút lo lắng, nàng không nghĩ những lời vừa rồi thật sự bị người khác nghe thấy thì có sao, dù sao nàng cũng nhất định không thừa nhận.
Bây giờ nàng mới mười ba tuổi, không ai tin rằng nàng không qua giáo dục mà có thể nói ra những lời như vừa rồi. Thay vì nói nàng nguy hiểm, không bằng nói nhị bá phụ nguy hiểm hơn.
Lý Chiêu Đệ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy Từ Chấn Anh trước mặt với nụ cười rạng rỡ, ngồi cũng đẹp, nói chuyện cũng đẹp, trong lòng ngọt ngào, giọng điệu cũng vui vẻ hơn vài phần.
"Vậy ta... ta đi trước đây, tối mai lại đến tìm các ngươi chơi. Nếu về trễ cha ta sẽ mắng ta ——"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro