Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản
Chương 5
Nguyệt Hạ Lan Chu
2024-08-01 12:20:55
Vừa mới mở mắt đã phải đối mặt với tình cảnh gà bay chó sủa như vậy, Từ Chấn Anh thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đây rốt cuộc là cốt truyện cẩu huyết gì thế!
Đại bá mẫu cũng thật sự là nữ trung hào kiệt, co được dãn được, cho dù lý lẽ không đúng cũng muốn khuấy đục ba phần, không ai làm gì được bà.
Nhị bá mẫu cũng là người trong bông có kim.
Còn về phần tứ thẩm trầm mặc ít nói, đang trốn trong góc phòng không nói lời nào nhìn bọn họ lăng lộn, giống như toàn bộ mọi chuyện đều không liên quan đến bà ta, có lẽ cũng là người đã có tính toán trước.
Người Từ gia, không có ai là đơn giản cả.
Gia đình Từ Chấn Anh chỉ có nàng cùng Từ lão đầu, hai người, thân thích bạn bè phần lớn đều là người có học thức, đời này nàng còn chưa bao giờ gặp qua tình cảnh loạn như thế, nhất thời lại có chút cảm giác náo nhiệt.
Thật ra cũng giảm đi vài phần bi thương thống khổ khi chia tay Từ lão đầu.
Chỉ là, trước mắt rốt cuộc là tình cảnh gì.
Từ Chấn Anh nghĩ thầm muốn hỏi hai câu, nhưng nhìn tình hình, hình như ngoại trừ nhị bá phụ ở cách vách còn hiểu được chút ít, thì những người khác trong Từ gia hình như đều không hay biết gì.
Thấy nàng đánh giá xung quanh, Miêu thị còn tưởng nàng đang sợ, vội vàng đem nàng ôm vào ngực, nhỏ giọng an ủi.
“Con đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhị bá của con tuy rằng không phải là quan thanh liêm tốt gì, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện tru di cửu tộc gò đó, có lẽ là bệ hạ chỉ nhốt chúng ta mấy ngày rồi thả ra thôi...”
Thật sự là như thế sao?
Từ Tuệ Minh ở một bên hình như có chút không đồng ý, mím môi nhìn thoáng qua Miêu thị, lại cúi đầu bảo trì trầm mặc.
Từ Chấn Anh thấy vậy, hỏi đến.
"Ca ca có ý kiến gì không?"
Từ Tuệ Minh lắc đầu, cười có chút miễn cưỡng. “Không có gì.”
Từ Chấn Anh nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước.
"Ca ca, nếu huynh biết gì đó, phải sớm thông báo cho người trong nhà. Chúng ta biết sớm thì có thể sớm chuẩn bị. Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ rất bị động."
Thấy Miêu thị và đại ca đều nghi ngờ nhìn mình, Từ Chấn Anh trong lòng chợt lo lắng, biết mình đã lộ.
Nguyên chủ vốn là một cô gái thẹn thùng nhút nhát, xưa nay không nói một lời. Bây giờ đột nhiên bị đại nạn mà còn bình tĩnh suy nghĩ trật tự rõ ràng như vậy, thật không giống phong cách của nguyên chủ.
Nàng vội chữa lời.
“Nương, ca ca, tối qua con suýt chết một lần, đã hạ quyết tâm. Mọi người yên tâm, Trịnh gia đã nhục nhã Từ gia như thế, con tuyệt đối sẽ không mơ tưởng gì đến bọn họ nữa. Bây giờ Từ gia chúng ta sinh tử khó nói, con cũng không có tinh thần lo chuyện tình cảm... mạng còn không biết sẽ ra sao, những thứ khác còn gì đáng lo... hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải đồng lòng vượt qua khó khăn này.”
Miêu thị vô cùng vui mừng, vuốt đầu nàng, sau đó ánh mắt lại trở nên u ám.
"Cha con nếu nghe được những lời này, chắc chắn sẽ tự hào về con. Không biết bây giờ ông ấy.... thế nào rồi."
Từ Chấn Anh cố gắng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, lắc cánh tay của Miêu thị, nói.
"Nương yên tâm, mấy ngày nay không nghe thấy động tĩnh gì từ bên kia, chắc tình hình cũng giống chúng ta. Cùng lắm là chịu đói vài ngày, chắc chắn chưa bị tra tấn gì đâu."
Miêu thị sợ nhất là phu quân mình bị tra tấn, bây giờ nghe nữ nhi của mình phân tích như vậy, trong lòng nhất thời có chút vui mừng, rồi cố gắng kìm lại hỏi tiếp.
"Sao con biết được?"
Đại ca cũng hỏi.
”Cha và các thúc bá bị giam ở phòng giam khác, cách chúng ta khá xa, muội làm sao biết được tình hình bên đó?"
Ngay cả muội muội sáu tuổi Từ Mai Hiểu cũng ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ tò mò nhìn nàng, dường như sắp khóc.
"Tỷ tỷ, cha không bị đánh sao? Đại bá mẫu nói... cha và các thúc bá bị đánh mỗi ngày... còn nói bọn họ sắp chết rồi..."
Chắc mấy ngày nay tiểu cô nương này cũng nghe được không ít, đặc biệt là đại bá mẫu thường xuyên nói chết chết, đã làm cho tiểu cô nương bị lây nhiễm cảm xúc lo âu này.
Miêu thị nhíu mày, tính tình vốn hiền lành cũng không nhịn được oán trách.
"Đại tẩu cũng thật là, miệng không biết giữ ý tứ gì cả, nói những chuyện này trước mặt trẻ con làm gì chứ..."
Từ Chấn Anh ho nhẹ một tiếng, nhất thời không biết giải thích thế nào, đành phải nói dối.
"Con chỉ là... bên kia không truyền đến tiếng kêu thảm thiết, trong không khí cũng không có mùi máu tanh, hơn nữa hôm qua con còn nghe thấy tiếng nhị thúc răng dạy, giọng rất khoẻ, ít nhất là thân thể vẫn còn khoẻ mạnh."
Miêu thị nghe vậy liền tin tưởng, thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là đại ca và nhị ca lại cãi nhau rồi."
Tứ thẩm vẫn luôn im lặng thờ ơ xem náo nhiệt lúc này bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Từ Chấn Anh, châm chước một lúc rồi mới vừa hỏi vừa nói.
"Lục nha đầu, con thật không muốn vào Trịnh gia làm thiếp sao?"
Từ Chấn Anh liếc nhìn nàng ta một cái, có chút không rõ nói.
“Thiên chân vạn xác.”
***Thiên chân vạn xác 千真万確 Vô cùng xác thực***
“Nếu ngươi không muốn, vậy có thể để cho Ngũ Nương ta không?”
Tứ thẩm vừa dứt lời, trong phòng giam liền một mảnh yên tĩnh. Từ lão phu nhân Hoàng thị trừng lớn đôi mắt.
“Tức phụ lão tứ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Cô nương Từ gia chúng ta sao có thể đi làm thiếp cho người ta được?”
Từ An Bình mới chỉ mười bốn tuổi, bị câu bất thình lình của mẫu thân mình làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Nương, con không đi làm thiếp cho người ta đâu! Con không cần.”
Tứ thẩm liếc mắt nhìn Hoàng thị một cái, bình tĩnh nói.
Đây rốt cuộc là cốt truyện cẩu huyết gì thế!
Đại bá mẫu cũng thật sự là nữ trung hào kiệt, co được dãn được, cho dù lý lẽ không đúng cũng muốn khuấy đục ba phần, không ai làm gì được bà.
Nhị bá mẫu cũng là người trong bông có kim.
Còn về phần tứ thẩm trầm mặc ít nói, đang trốn trong góc phòng không nói lời nào nhìn bọn họ lăng lộn, giống như toàn bộ mọi chuyện đều không liên quan đến bà ta, có lẽ cũng là người đã có tính toán trước.
Người Từ gia, không có ai là đơn giản cả.
Gia đình Từ Chấn Anh chỉ có nàng cùng Từ lão đầu, hai người, thân thích bạn bè phần lớn đều là người có học thức, đời này nàng còn chưa bao giờ gặp qua tình cảnh loạn như thế, nhất thời lại có chút cảm giác náo nhiệt.
Thật ra cũng giảm đi vài phần bi thương thống khổ khi chia tay Từ lão đầu.
Chỉ là, trước mắt rốt cuộc là tình cảnh gì.
Từ Chấn Anh nghĩ thầm muốn hỏi hai câu, nhưng nhìn tình hình, hình như ngoại trừ nhị bá phụ ở cách vách còn hiểu được chút ít, thì những người khác trong Từ gia hình như đều không hay biết gì.
Thấy nàng đánh giá xung quanh, Miêu thị còn tưởng nàng đang sợ, vội vàng đem nàng ôm vào ngực, nhỏ giọng an ủi.
“Con đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhị bá của con tuy rằng không phải là quan thanh liêm tốt gì, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện tru di cửu tộc gò đó, có lẽ là bệ hạ chỉ nhốt chúng ta mấy ngày rồi thả ra thôi...”
Thật sự là như thế sao?
Từ Tuệ Minh ở một bên hình như có chút không đồng ý, mím môi nhìn thoáng qua Miêu thị, lại cúi đầu bảo trì trầm mặc.
Từ Chấn Anh thấy vậy, hỏi đến.
"Ca ca có ý kiến gì không?"
Từ Tuệ Minh lắc đầu, cười có chút miễn cưỡng. “Không có gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Chấn Anh nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước.
"Ca ca, nếu huynh biết gì đó, phải sớm thông báo cho người trong nhà. Chúng ta biết sớm thì có thể sớm chuẩn bị. Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ rất bị động."
Thấy Miêu thị và đại ca đều nghi ngờ nhìn mình, Từ Chấn Anh trong lòng chợt lo lắng, biết mình đã lộ.
Nguyên chủ vốn là một cô gái thẹn thùng nhút nhát, xưa nay không nói một lời. Bây giờ đột nhiên bị đại nạn mà còn bình tĩnh suy nghĩ trật tự rõ ràng như vậy, thật không giống phong cách của nguyên chủ.
Nàng vội chữa lời.
“Nương, ca ca, tối qua con suýt chết một lần, đã hạ quyết tâm. Mọi người yên tâm, Trịnh gia đã nhục nhã Từ gia như thế, con tuyệt đối sẽ không mơ tưởng gì đến bọn họ nữa. Bây giờ Từ gia chúng ta sinh tử khó nói, con cũng không có tinh thần lo chuyện tình cảm... mạng còn không biết sẽ ra sao, những thứ khác còn gì đáng lo... hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải đồng lòng vượt qua khó khăn này.”
Miêu thị vô cùng vui mừng, vuốt đầu nàng, sau đó ánh mắt lại trở nên u ám.
"Cha con nếu nghe được những lời này, chắc chắn sẽ tự hào về con. Không biết bây giờ ông ấy.... thế nào rồi."
Từ Chấn Anh cố gắng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, lắc cánh tay của Miêu thị, nói.
"Nương yên tâm, mấy ngày nay không nghe thấy động tĩnh gì từ bên kia, chắc tình hình cũng giống chúng ta. Cùng lắm là chịu đói vài ngày, chắc chắn chưa bị tra tấn gì đâu."
Miêu thị sợ nhất là phu quân mình bị tra tấn, bây giờ nghe nữ nhi của mình phân tích như vậy, trong lòng nhất thời có chút vui mừng, rồi cố gắng kìm lại hỏi tiếp.
"Sao con biết được?"
Đại ca cũng hỏi.
”Cha và các thúc bá bị giam ở phòng giam khác, cách chúng ta khá xa, muội làm sao biết được tình hình bên đó?"
Ngay cả muội muội sáu tuổi Từ Mai Hiểu cũng ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ tò mò nhìn nàng, dường như sắp khóc.
"Tỷ tỷ, cha không bị đánh sao? Đại bá mẫu nói... cha và các thúc bá bị đánh mỗi ngày... còn nói bọn họ sắp chết rồi..."
Chắc mấy ngày nay tiểu cô nương này cũng nghe được không ít, đặc biệt là đại bá mẫu thường xuyên nói chết chết, đã làm cho tiểu cô nương bị lây nhiễm cảm xúc lo âu này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu thị nhíu mày, tính tình vốn hiền lành cũng không nhịn được oán trách.
"Đại tẩu cũng thật là, miệng không biết giữ ý tứ gì cả, nói những chuyện này trước mặt trẻ con làm gì chứ..."
Từ Chấn Anh ho nhẹ một tiếng, nhất thời không biết giải thích thế nào, đành phải nói dối.
"Con chỉ là... bên kia không truyền đến tiếng kêu thảm thiết, trong không khí cũng không có mùi máu tanh, hơn nữa hôm qua con còn nghe thấy tiếng nhị thúc răng dạy, giọng rất khoẻ, ít nhất là thân thể vẫn còn khoẻ mạnh."
Miêu thị nghe vậy liền tin tưởng, thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là đại ca và nhị ca lại cãi nhau rồi."
Tứ thẩm vẫn luôn im lặng thờ ơ xem náo nhiệt lúc này bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Từ Chấn Anh, châm chước một lúc rồi mới vừa hỏi vừa nói.
"Lục nha đầu, con thật không muốn vào Trịnh gia làm thiếp sao?"
Từ Chấn Anh liếc nhìn nàng ta một cái, có chút không rõ nói.
“Thiên chân vạn xác.”
***Thiên chân vạn xác 千真万確 Vô cùng xác thực***
“Nếu ngươi không muốn, vậy có thể để cho Ngũ Nương ta không?”
Tứ thẩm vừa dứt lời, trong phòng giam liền một mảnh yên tĩnh. Từ lão phu nhân Hoàng thị trừng lớn đôi mắt.
“Tức phụ lão tứ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Cô nương Từ gia chúng ta sao có thể đi làm thiếp cho người ta được?”
Từ An Bình mới chỉ mười bốn tuổi, bị câu bất thình lình của mẫu thân mình làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Nương, con không đi làm thiếp cho người ta đâu! Con không cần.”
Tứ thẩm liếc mắt nhìn Hoàng thị một cái, bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro