Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 14
2024-09-14 22:51:08
Buổi tối, Phó Giai Hi hẹn Bạch Đoá.
“Lạ quá nha, cậu lại chủ động gọi tớ đi chơi à, con nuôi của tớ đâu rồi?” Bạch Đóa cụng ly với cô, rượu hơi cay cay.
“Sang bên kia rồi.” Phó Giai Hi chống tay lên nửa bên mặt, cô uống rượu rất dễ bị đỏ mặt, ánh sáng mờ hắt lên mặt cô tạo ra một vẻ đẹp tựa như sa ngã.
“Bởi vì chuyện từ chức nên tâm trạng cậu không tốt à.” Bạch Đóa hiểu cô nên cũng tỏ thái độ bất bình thay cô: “Cậu phải lợi dụng Nhạc Cận Thành mới đúng, dùng danh tiếng của anh ta làm việc thật tốt chứ tránh nghi ngờ có ích lợi gì đâu, cậu còn nghĩ cho anh ta làm gì? Đáng nhẽ cậu phải nghĩ là kiếm nhiều tiền, bớt đồng tình với đàn ông lại.”
Phó Giai Hi nhấp một ngụm rượu, vị cay ập vào cổ họng, nụ cười đầy cay đắng: “Cậu cảm thấy tớ đang nghĩ cho anh ấy à… Được rồi, cậu cứ nghĩ như vậy đi.”
Sống dưới ánh hào quang của một người lại trở thành một chuyện rất vinh dự sao?
Phó Giai Hi lắc đầu: “Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tớ không làm được.”
Bạch Đóa nghĩ gì nói nấy: “Cậu với Nhạc Cận Thành ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, anh ta vẫn luôn đối xử rất hào phóng với cậu.”
Chưa từng móc mỉa, châm chọc hay hạ thấp. Anh thật sự đã thực hiện rất tốt tất cả những phẩm chất cơ bản của một người chồng.
Phó Giai Hi mỉm cười: “Đối với anh ấy, hào phóng cũng là một đức tính tốt, mà tớ cố gắng nhiều như thế, luôn kiên trì với bản thân lại trở thành điều vô lý hay sao?”
Bạch Đóa thở dài: “Tớ chỉ cảm thấy cậu vất vả quá thôi.”
Phó Giai Hi ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, cười nói: “Sợ vất vả thì chẳng việc gì phải ra ngoài làm gì. Tuy bọn tớ đã ly hôn, nhưng vẫn còn Gia Nhất ở đấy, tớ với anh ấy cũng không thể nào hoàn toàn đường ai nấy đi được. Tớ cố gắng nhiều như vậy mà người ta nghe thấy tên Nhạc Cận Thành là tất cả sự tập trung đều đổ dồn về phía anh ấy. Còn tớ... Là gì đây chứ?”
Bạch Đoá thấy bất bình thay cho cô: “Anh ta là ba của con cậu, cũng từng là chồng của cậu, lợi dụng chút cũng có sao đâu, đấy là việc anh ta nên làm.”
Cốc thuỷ tinh nhẹ nhàng xoay tròn trong lòng bàn tay, ánh sáng phản chiếu, đôi mắt Phó Giai Hi giống như pha lê trong suốt, mờ mịt hư vô: “Cậu cũng biết là đã từng mà, anh ấy đã từng là cả cuộc đời của tớ.”
Bạch Đoá nghe thấy thế thì khó chịu, vẻ mặt hậm hực.
Phó Giai Hi cười: “Không sao đâu, tớ đã nghĩ thông rồi, tớ chưa bao giờ hối hận với quyết định của bản thân. Cậu gọi giúp tớ một tài xế lái thay đi, tớ phải đi đón Gia Nhất.”
…
Bên đây, Nhạc Gia Nhất đã thuận lợi lắp ráp xong mô hình xe, vui vẻ muốn ba chụp ảnh gửi cho mẹ.
Nhạc Cận Thành giúp cậu tạo dáng chụp ảnh, anh đang định gửi ảnh chụp đi thì Phó Giai Hi gửi một đoạn voice chat đến, giọng điệu cô sốt ruột nói: “Xin lỗi, để Gia Nhất ở nhà anh một tối được không? Bên tôi đang có chút việc gấp.”
Nhạc Cận Thành lập tức đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Giai Hi nói: “Tôi phải về Tân Trà một chuyến.”
“Bây giờ sao? Em đi một mình à? Em đi bằng gì thế?”
Cuộc gọi vội vàng ngắt kết nối.
Nhạc Gia Nhất bỏ mô hình xe xuống: “Mẹ không đến đón con ạ?”
“Mẹ có chút việc, tối nay con ở đây có được không?” Nhạc Cận Thành ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt con trai nói: “Để cô Minh Tâm kể truyện cho con nghe nhé.”
“Ba, vậy ba thì sao?”
Nhạc Cận Thành nói: “Mẹ con đang ở một mình, ba không yên tâm.”
Sắp xếp cho con trai xong, Nhạc Cận Thành cầm theo áo khoác, mang theo một xấp tiền mặt ra ngoài.
Quản gia vội vàng đi theo: “Cậu Nhạc có cần tài xế không?”
“Không cần đâu.” Nhạc Cận Thành dặn dò: “Sáng mai sắp xếp người đưa Gia Nhất đến nhà trẻ.”
…
Quãng đường từ Tân Thành đến Tân Trà dài ba trăm ba mươi km, mất ba tiếng rưỡi đi đường.
Anh trai tài xế lái thay rất thấp thỏm: “Cô có chắc là buổi tối sẽ quay lại không thế? Cô đừng có cho tôi leo cây đấy? Nếu không thì tôi lại phải tự bỏ tiền túi ra để về nữa.”
Phó Giai Hi liên tục bảo đảm: “Anh cứ yên tâm đi.”
“Cô cũng có thể trả tiền chuyến về trước cho tôi.”
“Xe của tôi ở đây, tôi có đi đâu được đâu.”
“Được rồi.” Anh ấy nói: “Cô cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịp thời là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Phó Giai Hi nói “ừm”.
Anh trai nghĩ ra gì đấy lúc nghe thấy cuộc gọi của cô, nhiệt tình trò chuyện: “Là ba hay mẹ của cô khó chịu ở đâu à?”
Phó Giai Hi nói: “Là cậu của tôi.”
Trong điện thoại Hứa Phương sốt ruột nói Viên Định Quốc bị đau tim ngất xỉu, đã gọi xe cấp cứu, lại phải ký vào thông báo rủi ro, còn phải đặt stent mạch vành, hoảng loạn thúc giục Phó Giai Hi mau trở về.
Trên đường đi Phó Giai Hi có gửi một tin nhắn hỏi tình hình: “Tình hình của cậu thế nào rồi mợ?”
Hứa Phương không trả lời.
Cô cầm điện thoại trong tay, cũng không gọi điện thoại.
Anh trai tài xế lái thay nói: “Cô bình tĩnh thật đấy, gặp chuyện mà không thấy hoảng hốt chút nào.”
Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ xe chỉ còn loáng thoáng mấy ánh đèn, chiếu lên nụ cười lộ rõ sự mệt mỏi của cô: “Hoảng cũng có làm được gì đâu.”
Ra khỏi đường cao tốc, lái xe thêm hai km nữa là đến nhà cậu của cô.
Lúc này, Hứa Phương trả lời tin nhắn:
“Lão Viên không sao rồi, Hi Hi cháu không cần về nữa đâu.”
Ngón tay Phó Giai Hi dừng lại trên màn hình.
Tiếng chỉ đường vang lên: “Điểm đến nằm ở phía bên phải đường.”
Cô quay đầu nhìn căn nhà cách đó không đến mười mét, ánh đèn sáng rực rất bắt mắt trong đêm đen.
Anh tài xế nói: “Cô mau đi đi, tôi ngủ trong xe cô một lúc.”
Phó Giai Hi nói: “Được, nhưng anh phải đưa căn cước công dân cho tôi.”
“...” Anh tài xế giơ ngón tay cái lên: “Một like cho ý thức đề phòng của cô.”
Lúc Hứa Phương đến mở cửa còn lẩm bẩm phàn nàn: “Muộn thế này rồi còn ai đến nữa.”
Sau khi nhìn thấy người đến, bà ta ngạc nhiên: “Ô, Hi Hi. Cháu, sao cháu lại về đây? Lão Viên không sao hết mà cháu vẫn đến à.”
Phó Giai Hi nói: “Xin lỗi mợ, cháu kiểm tra điện thoại muộn quá.”
Hứa Phương cười xấu hổ, không nhắc đến chuyện mười phút trước bà ta mới gửi tin nhắn lại cho cô: “Mau, cháu mau vào đi.”
Viên Định Quốc đứng dậy khỏi giường, tuy hơi yếu nhưng trạng thái cũng không tệ lắm: “Giai Hi về rồi à, cháu đã ăn cơm chưa, có đói bụng không, đến đây đến đây, mau ngồi đi… Viên Hựu, con không có mắt à, không nhìn thấy chị con về hả, đi rót nước... Khụ khụ khụ.”
Thanh niên đang nằm dạng tay dạng chân trên ghế sô pha, đôi tay vẫn đang hăng hái chơi game mobile, cà lơ phất phơ cho qua: “Mẹ, mẹ đi rót đi.”
“Thằng mất dạy này!” Viên Định Quốc tức giận đến nỗi đạp cho cậu ta một phát, đạp một phát không mạnh nhưng ông ta đứng không vững, ôm ngực thở hổn hển.
“Cháu không khát, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi đi.” Phó Giai Hi bình tĩnh hoà giải.
“Cấp tính, bệnh cũ thôi, bác sĩ đã kê thuốc rồi, uống vào là hết thôi.” Cậu chỉ cái túi to trên bàn, thở dài nói: “Uống thuốc bao nhiêu năm như thế mà vẫn không thấy khỏi.”
Hứa Phương rót một cốc nước, đưa một quả táo cho Phó Giai Hi, nhíu mày nói: “Có rất nhiều loại thuốc được nhập khẩu, bảo hiểm y tế không trả mà phải tự chi trả.”
“Sức khỏe là quan trọng nhất.” Phó Giai Hi lấy từ trong túi ra một bao lì xì màu đỏ: “Lần này cháu đến không kịp mang theo gì, cậu cầm đi mua mấy món cậu thích ăn đi.”
“Ây! Con bé này, không cần đâu không cần đâu.”
“Cậu lấy đi.”
“Hầy... Giai Hi chu đáo nhất.” Viên Định Quốc quay đầu sang nói với con trai mình: “Thằng mất dạy kia, học hỏi chị đi kìa!”
Một người thẳng thắn đưa, một người giả vờ khách sáo không nhận.
Kết quả cuối cùng vẫn thế, vẫn nhận.
Hứa Phương nói: “Tối nay cháu ở nhà đi, để mợ đi trải giường chiếu cho cháu.”
“Không cần đâu mợ.” Phó Giai Hi đứng dậy: “Cũng đúng lúc cháu đang đi công tác gần đây, cháu đến đây thăm cậu luôn. Bạn cháu đang đợi cháu, tối nay cháu đến nhà cậu ấy ngủ.”
“À à, là Dao Dao đúng không?” Ngoài miệng Hứa Phương khách sáo: “Lần nào cháu đến cũng ngủ ở chỗ con bé, không cần phải làm phiền người khác đâu, ngủ ở nhà mình cũng tiện hơn.”
Phó Giai Hi cười: “Cậu mợ cũng đi nghỉ sớm đi nhé, chú ý sức khỏe.”
“Được được được, cháu cầm theo quả táo kia đi.”
Phó Giai Hi rời khỏi nhà cậu, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở một nơi nổi tiếng về du lịch như Tân Trà, đâu đâu cũng có những ngôi nhà tự xây. Chính phủ đã thống nhất quy hoạch, có rất nhiều chỗ đã bắt đầu làm homestay. Định cư ở một nơi đông đúc náo nhiệt như vậy, nhưng Phó Giai Hi đã không còn có cảm giác nhà từ lâu.
Anh trai tài xế đang ngáy khò khò, Phó Giai Hi đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại rụt lại.
Cô dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu, mũi chân chà xát hòn đá trên mặt đất trong sự thẫn thờ.
Khi ánh đèn xe lướt qua mắt cô, cô vô thức nhìn sang.
Một chiếc xe màu đen đang quay đầu, đối diện với thân xe, Phó Giai Hi nhíu mày, cô không chắc chắn lắm.
Cho đến khi xe dừng lại hẳn, Nhạc Cận Thành bước xuống từ vị trí ghế lái, anh đi từ xa đến như cây tùng bách cao vút, khiến cô có cảm giác chân thật hư ảo.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
“Tôi không yên tâm nên đến đây xem thử.”
Anh thẳng thắn, không tìm lý do, sau khi nhìn thấy Phó Giai Hi rõ ràng sắc mặt anh đã thả lỏng hơn đôi chút.
“Cậu bị sao thế?”
“Không sao hết, chỉ là bệnh cũ thôi.” Phó Giai Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói đến chuyện này, không nghĩ nói gì nhiều.
Nhạc Cận Thành lấy một cái áo khoác trong xe cho cô: “Em khoác thêm đi, ở đây lạnh hơn thành phố Vân Tân đấy.”
“Tôi không thấy lạnh.”
Anh vươn tay ra dừng lại giữa không trung, lặng lẽ kiên trì.
Phó Giai Hi thỏa hiệp cầm lấy, nhẹ nhàng vắt lên cổ tay.
Nhạc Cận Thanh nói: “Đi thôi, tìm một khách sạn để nghỉ ngơi đi.”
Mối quan hệ giữa Phó Giai Hi và nhà cậu của cô có một số chuyện khó nói, lúc hai người vừa mới yêu nhau, mỗi lần đến đây Phó Giai Hi đều không ngủ ở nhà, mà sẽ dẫn anh ra ngoài thuê phòng.
Mới đầu, Nhạc Cận Thành không hiểu gì cũng sẽ trêu chọc cô hai câu: “Sao thế, sợ ảnh hưởng đến anh phát huy à?”
Phó Giai Hi thở phì phò bóp má anh: “To quá!”
“Anh biết, tối hôm qua em đã nói rồi.”
“...”
Sau này anh mới hiểu được đầu đuôi chuyện này là sao.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt như con thuyền đã vượt qua muôn trùng núi non của cô, giống như bị sỏi đá cọ xát, anh vẫn thấy rất đau lòng.
Hai hôm nay Tân Trà đang tổ chức lễ hội du lịch, các phòng khách sạn gần như đã kín chỗ. Hỏi ba chỗ mà chỉ còn một căn phòng đôi tiêu chuẩn.
“Thuê đi.” Nhạc Cận Thành ra quyết định.
“Hỏi lại lần nữa đi.” Giọng Phó Giai Hi hơi khàn.
“Em đã mệt đến mức nào rồi.” Nhạc Cận Thanh nói.
Phó Giai Hi không cãi lại nữa.
Hai người không mang theo hành lý nên chỉ tắm rửa đại khái cho qua.
Nhạc Cận Thành rất biết chừng mực nên đã dành ra cho cô một không gian riêng tư: “Dưới kia có mấy quán ăn đêm, tôi xuống ăn gì đấy đây.”
Phó Giai Hi gật đầu, anh rời khỏi phòng.
Tắm rửa xong đi ra, trong không khí vẫn còn mùi trà thoang thoảng trên người anh quẩn quanh.
Phó Giai Hi mở rèm cửa sổ.
Dưới tầng, Nhạc Cận Thành đứng bên cột đá, một mình đi dạo và hút thuốc.
Khoảnh khắc ấy, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Phó Giai Hi né tránh theo bản năng. Rèm cửa khẽ nhúc nhích, chỉ là do làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Cả ngày trời mệt mỏi, thần kinh căng thẳng liên tục, lúc này được thả lỏng, giống như có một vũng bùn mềm quấn lấy cơ thể cô.
Phó Giai Hi gối đầu lên cánh tay, mí mắt nặng nề nhắm chặt.
Đầu óc cô giống như một cánh cửa bị gió thổi, lúc đóng lúc mở. Có mưa hắt và gió lọt vào, có tiếng sấm tia chớp, âm thanh vẫn còn vang dội kể cả trong giấc mơ… Tiếng động ầm ầm giống như tiếng pháo hỗn loạn trong ngày tang lễ của ba mẹ cô, cũng giống cậu và mợ, vì vấn đề có nhận nuôi cô hay không mà cãi nhau inh ỏi trong phòng ngủ.
Phó Giai Hi nhớ rất rõ ràng.
Cũng là vào mùa hè, những rạng mây hồng cuồn cuộn ngoài cửa sổ như lửa.
“Con bé có tiền bồi thường.”
“Chỗ chúng ta ở bây giờ có khả năng sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, thêm một người thì sẽ được thêm một khoản.”
“Sợ phiền phức thì sao có thể lấy được khoản tiền bồi thường kia? Hơn nữa...” Vẫn là giọng nói của cậu: “Nếu hai chúng ta đã không có duyên với con của mình, sau này về già, kiểu gì cũng phải có người dưỡng lão cho chúng ta chứ.”
Vậy nên tiền đúng là một thứ tốt, ít nhất cũng có thể cho cô một nơi che mưa chắn gió... Đúng không.
Phó Giai Hi cũng từng có một đoạn ký ức rất bình yên. Cậu đạp xe đạp chở cô đi mua kẹo bông gòn, mợ hái một sọt hồng ngọt to ở nhà mẹ đẻ cho cô ăn, còn có đùi gà thơm nức mũi trên bàn cơm, mợ tan làm ở nhà máy hóa chất còn cố ý đến cửa hàng mua về cho cô một sợi dây buộc tóc hình gấu nhỏ.
Cô vẫn luôn nhớ rõ hình dạng của sợi dây buộc tóc hình gấu ấy, có mấy sợi cao su rất mỏng lộ ra ở chỗ mối nối. Nó giống sợi tơ, chỉ cần dùng sức mạnh quá là sẽ đứt.
Lần nào Phó Giai Hi cũng buộc tóc rất cẩn thận, nhưng nó vẫn bị đứt.
Tiết thể dục năm lớp bốn, cô bị ngất xỉu ở sân thể dục, cô được đưa bệnh viện để kiểm tra, trong lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng quát mắng của mợ.
“Anh không nghe thấy bác sĩ nói có thể là bệnh bạch cầu à?!”
“Còn chưa có chẩn đoán chính xác, chỉ là khả năng thôi.”
“Bác sĩ đã nói đến thế rồi, đấy chỉ là an ủi anh thôi. Căn bệnh này chính là một cái hang không đáy, có bỏ tiền ra chạy chữa cũng không khỏi được! Nếu, nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình thì em, chúng ta ly hôn!”
Phó Giai Hi nghe không hiểu lắm, nhưng cô bé nghe hiểu tiếng khóc nức nở của mợ và tiếng thở dài của cậu.
“Hi Hi, ngày mai cậu sẽ dẫn cháu đi mua quần áo mới, sắp đến sinh nhật cháu rồi, phải mặc đồ thật đẹp mới được.”
“Thêm một cái áo khoác đi, đổi một cái áo len dày hơn, trời sắp lạnh rồi, cậu sợ cháu bị lạnh.”
Phó Giai Hi vui mừng làm theo, những nỗi nghi ngờ ngây thơ ấy lập tức bị sự quan tâm của cậu xoa dịu.
“Hi Hi, trong túi này có nước, bánh quy với đồ ăn vặt. Cháu cứ đứng đây chờ nhé, cậu đi vệ sinh rồi ra ngay.”
“Vâng vâng, vâng ạ.”
“Cháu, nếu cháu đứng mỏi quá thì ngồi ven đường chờ một lúc nhé.”
“Cháu sẽ đứng đây chờ cậu, cháu không chạy lung tung đâu.”
“Ngoan... Ngoan lắm.”
Cô bé đứng đó, cười vẫy tay.
Cậu bước từng bước đầy lưu luyến, phân vân mấy lần rồi cuối cùng không bao giờ quay đầu lại nữa.
Phó Giai Hi chín tuổi, ôm một túi quần áo mới, đợi từ lúc trời nắng cho đến khi gió nổi lên, đợi từ lúc trời sáng cho đến tối mịt.
Sợ hãi, hoảng loạn, cô đơn, hoang mang và bối rối, sau này cô mới biết được, những cảm xúc bên rìa ấy, cuối cùng biến thành một câu… Bỏ rơi.
À, cô là đứa trẻ từng bị bỏ rơi đến hai lần.
Đây là một giấc mơ có làm thế nào cũng không thể tỉnh dậy, Phó Giai Hi đứng trong giấc mơ, dùng góc nhìn của một người khác, quan sát rõ ràng, tái hiện lại cảnh tượng.
Cô nhìn thấy bản thân đứng trong một khu chợ náo nhiệt, cô rất muốn hét lên thật to: “Đừng có đợi ở đây nữa, đi mau đi! Đi ngăn cản cậu của em đi!”
Nhưng cô bé kia chỉ dùng đôi mắt ngây thơ như con nai con mơ màng khó hiểu nhìn cô.
Phó Giai Hi không thể hét lên thành tiếng, cô bất lực nhìn bản thân khi còn nhỏ cứ khóc mãi.
Giống như một con thuyền cô độc chao đảo giữa biển sâu, để mặc cho sóng gió đùa giỡn. Cảm giác bất lực khi không trọng lực đưa con người ta đến bờ vực nghẹt thở và tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, sau lưng như đang dựa lên một tảng đá.
Cứng rắn và ấm áp tản ra từ lưng cô, mỗi một giây đều đang dẫn cô đến nơi nương náu.
Cơ thể Phó Giai Hi run rẩy, đần gần nguồn nhiệt theo bản năng.
Nhạc Cận Thành ôm chặt cô, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, uyển chuyển nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cô.
“Giai Hi, tôi đây, tôi đây rồi...” Anh liên tục, liên tục lặp đi lặp lại: “... Tôi đây, tôi đây.”
Phó Giai Hi trở mình, rúc đến gần lòng anh.
Giống bước từ ngọn núi băng trong ký ức vào một căn phòng ấm áp. Khoé mắt còn vương giọt nước mắt, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
“Lạ quá nha, cậu lại chủ động gọi tớ đi chơi à, con nuôi của tớ đâu rồi?” Bạch Đóa cụng ly với cô, rượu hơi cay cay.
“Sang bên kia rồi.” Phó Giai Hi chống tay lên nửa bên mặt, cô uống rượu rất dễ bị đỏ mặt, ánh sáng mờ hắt lên mặt cô tạo ra một vẻ đẹp tựa như sa ngã.
“Bởi vì chuyện từ chức nên tâm trạng cậu không tốt à.” Bạch Đóa hiểu cô nên cũng tỏ thái độ bất bình thay cô: “Cậu phải lợi dụng Nhạc Cận Thành mới đúng, dùng danh tiếng của anh ta làm việc thật tốt chứ tránh nghi ngờ có ích lợi gì đâu, cậu còn nghĩ cho anh ta làm gì? Đáng nhẽ cậu phải nghĩ là kiếm nhiều tiền, bớt đồng tình với đàn ông lại.”
Phó Giai Hi nhấp một ngụm rượu, vị cay ập vào cổ họng, nụ cười đầy cay đắng: “Cậu cảm thấy tớ đang nghĩ cho anh ấy à… Được rồi, cậu cứ nghĩ như vậy đi.”
Sống dưới ánh hào quang của một người lại trở thành một chuyện rất vinh dự sao?
Phó Giai Hi lắc đầu: “Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tớ không làm được.”
Bạch Đóa nghĩ gì nói nấy: “Cậu với Nhạc Cận Thành ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, anh ta vẫn luôn đối xử rất hào phóng với cậu.”
Chưa từng móc mỉa, châm chọc hay hạ thấp. Anh thật sự đã thực hiện rất tốt tất cả những phẩm chất cơ bản của một người chồng.
Phó Giai Hi mỉm cười: “Đối với anh ấy, hào phóng cũng là một đức tính tốt, mà tớ cố gắng nhiều như thế, luôn kiên trì với bản thân lại trở thành điều vô lý hay sao?”
Bạch Đóa thở dài: “Tớ chỉ cảm thấy cậu vất vả quá thôi.”
Phó Giai Hi ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, cười nói: “Sợ vất vả thì chẳng việc gì phải ra ngoài làm gì. Tuy bọn tớ đã ly hôn, nhưng vẫn còn Gia Nhất ở đấy, tớ với anh ấy cũng không thể nào hoàn toàn đường ai nấy đi được. Tớ cố gắng nhiều như vậy mà người ta nghe thấy tên Nhạc Cận Thành là tất cả sự tập trung đều đổ dồn về phía anh ấy. Còn tớ... Là gì đây chứ?”
Bạch Đoá thấy bất bình thay cho cô: “Anh ta là ba của con cậu, cũng từng là chồng của cậu, lợi dụng chút cũng có sao đâu, đấy là việc anh ta nên làm.”
Cốc thuỷ tinh nhẹ nhàng xoay tròn trong lòng bàn tay, ánh sáng phản chiếu, đôi mắt Phó Giai Hi giống như pha lê trong suốt, mờ mịt hư vô: “Cậu cũng biết là đã từng mà, anh ấy đã từng là cả cuộc đời của tớ.”
Bạch Đoá nghe thấy thế thì khó chịu, vẻ mặt hậm hực.
Phó Giai Hi cười: “Không sao đâu, tớ đã nghĩ thông rồi, tớ chưa bao giờ hối hận với quyết định của bản thân. Cậu gọi giúp tớ một tài xế lái thay đi, tớ phải đi đón Gia Nhất.”
…
Bên đây, Nhạc Gia Nhất đã thuận lợi lắp ráp xong mô hình xe, vui vẻ muốn ba chụp ảnh gửi cho mẹ.
Nhạc Cận Thành giúp cậu tạo dáng chụp ảnh, anh đang định gửi ảnh chụp đi thì Phó Giai Hi gửi một đoạn voice chat đến, giọng điệu cô sốt ruột nói: “Xin lỗi, để Gia Nhất ở nhà anh một tối được không? Bên tôi đang có chút việc gấp.”
Nhạc Cận Thành lập tức đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Giai Hi nói: “Tôi phải về Tân Trà một chuyến.”
“Bây giờ sao? Em đi một mình à? Em đi bằng gì thế?”
Cuộc gọi vội vàng ngắt kết nối.
Nhạc Gia Nhất bỏ mô hình xe xuống: “Mẹ không đến đón con ạ?”
“Mẹ có chút việc, tối nay con ở đây có được không?” Nhạc Cận Thành ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt con trai nói: “Để cô Minh Tâm kể truyện cho con nghe nhé.”
“Ba, vậy ba thì sao?”
Nhạc Cận Thành nói: “Mẹ con đang ở một mình, ba không yên tâm.”
Sắp xếp cho con trai xong, Nhạc Cận Thành cầm theo áo khoác, mang theo một xấp tiền mặt ra ngoài.
Quản gia vội vàng đi theo: “Cậu Nhạc có cần tài xế không?”
“Không cần đâu.” Nhạc Cận Thành dặn dò: “Sáng mai sắp xếp người đưa Gia Nhất đến nhà trẻ.”
…
Quãng đường từ Tân Thành đến Tân Trà dài ba trăm ba mươi km, mất ba tiếng rưỡi đi đường.
Anh trai tài xế lái thay rất thấp thỏm: “Cô có chắc là buổi tối sẽ quay lại không thế? Cô đừng có cho tôi leo cây đấy? Nếu không thì tôi lại phải tự bỏ tiền túi ra để về nữa.”
Phó Giai Hi liên tục bảo đảm: “Anh cứ yên tâm đi.”
“Cô cũng có thể trả tiền chuyến về trước cho tôi.”
“Xe của tôi ở đây, tôi có đi đâu được đâu.”
“Được rồi.” Anh ấy nói: “Cô cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịp thời là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Phó Giai Hi nói “ừm”.
Anh trai nghĩ ra gì đấy lúc nghe thấy cuộc gọi của cô, nhiệt tình trò chuyện: “Là ba hay mẹ của cô khó chịu ở đâu à?”
Phó Giai Hi nói: “Là cậu của tôi.”
Trong điện thoại Hứa Phương sốt ruột nói Viên Định Quốc bị đau tim ngất xỉu, đã gọi xe cấp cứu, lại phải ký vào thông báo rủi ro, còn phải đặt stent mạch vành, hoảng loạn thúc giục Phó Giai Hi mau trở về.
Trên đường đi Phó Giai Hi có gửi một tin nhắn hỏi tình hình: “Tình hình của cậu thế nào rồi mợ?”
Hứa Phương không trả lời.
Cô cầm điện thoại trong tay, cũng không gọi điện thoại.
Anh trai tài xế lái thay nói: “Cô bình tĩnh thật đấy, gặp chuyện mà không thấy hoảng hốt chút nào.”
Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ xe chỉ còn loáng thoáng mấy ánh đèn, chiếu lên nụ cười lộ rõ sự mệt mỏi của cô: “Hoảng cũng có làm được gì đâu.”
Ra khỏi đường cao tốc, lái xe thêm hai km nữa là đến nhà cậu của cô.
Lúc này, Hứa Phương trả lời tin nhắn:
“Lão Viên không sao rồi, Hi Hi cháu không cần về nữa đâu.”
Ngón tay Phó Giai Hi dừng lại trên màn hình.
Tiếng chỉ đường vang lên: “Điểm đến nằm ở phía bên phải đường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay đầu nhìn căn nhà cách đó không đến mười mét, ánh đèn sáng rực rất bắt mắt trong đêm đen.
Anh tài xế nói: “Cô mau đi đi, tôi ngủ trong xe cô một lúc.”
Phó Giai Hi nói: “Được, nhưng anh phải đưa căn cước công dân cho tôi.”
“...” Anh tài xế giơ ngón tay cái lên: “Một like cho ý thức đề phòng của cô.”
Lúc Hứa Phương đến mở cửa còn lẩm bẩm phàn nàn: “Muộn thế này rồi còn ai đến nữa.”
Sau khi nhìn thấy người đến, bà ta ngạc nhiên: “Ô, Hi Hi. Cháu, sao cháu lại về đây? Lão Viên không sao hết mà cháu vẫn đến à.”
Phó Giai Hi nói: “Xin lỗi mợ, cháu kiểm tra điện thoại muộn quá.”
Hứa Phương cười xấu hổ, không nhắc đến chuyện mười phút trước bà ta mới gửi tin nhắn lại cho cô: “Mau, cháu mau vào đi.”
Viên Định Quốc đứng dậy khỏi giường, tuy hơi yếu nhưng trạng thái cũng không tệ lắm: “Giai Hi về rồi à, cháu đã ăn cơm chưa, có đói bụng không, đến đây đến đây, mau ngồi đi… Viên Hựu, con không có mắt à, không nhìn thấy chị con về hả, đi rót nước... Khụ khụ khụ.”
Thanh niên đang nằm dạng tay dạng chân trên ghế sô pha, đôi tay vẫn đang hăng hái chơi game mobile, cà lơ phất phơ cho qua: “Mẹ, mẹ đi rót đi.”
“Thằng mất dạy này!” Viên Định Quốc tức giận đến nỗi đạp cho cậu ta một phát, đạp một phát không mạnh nhưng ông ta đứng không vững, ôm ngực thở hổn hển.
“Cháu không khát, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi đi.” Phó Giai Hi bình tĩnh hoà giải.
“Cấp tính, bệnh cũ thôi, bác sĩ đã kê thuốc rồi, uống vào là hết thôi.” Cậu chỉ cái túi to trên bàn, thở dài nói: “Uống thuốc bao nhiêu năm như thế mà vẫn không thấy khỏi.”
Hứa Phương rót một cốc nước, đưa một quả táo cho Phó Giai Hi, nhíu mày nói: “Có rất nhiều loại thuốc được nhập khẩu, bảo hiểm y tế không trả mà phải tự chi trả.”
“Sức khỏe là quan trọng nhất.” Phó Giai Hi lấy từ trong túi ra một bao lì xì màu đỏ: “Lần này cháu đến không kịp mang theo gì, cậu cầm đi mua mấy món cậu thích ăn đi.”
“Ây! Con bé này, không cần đâu không cần đâu.”
“Cậu lấy đi.”
“Hầy... Giai Hi chu đáo nhất.” Viên Định Quốc quay đầu sang nói với con trai mình: “Thằng mất dạy kia, học hỏi chị đi kìa!”
Một người thẳng thắn đưa, một người giả vờ khách sáo không nhận.
Kết quả cuối cùng vẫn thế, vẫn nhận.
Hứa Phương nói: “Tối nay cháu ở nhà đi, để mợ đi trải giường chiếu cho cháu.”
“Không cần đâu mợ.” Phó Giai Hi đứng dậy: “Cũng đúng lúc cháu đang đi công tác gần đây, cháu đến đây thăm cậu luôn. Bạn cháu đang đợi cháu, tối nay cháu đến nhà cậu ấy ngủ.”
“À à, là Dao Dao đúng không?” Ngoài miệng Hứa Phương khách sáo: “Lần nào cháu đến cũng ngủ ở chỗ con bé, không cần phải làm phiền người khác đâu, ngủ ở nhà mình cũng tiện hơn.”
Phó Giai Hi cười: “Cậu mợ cũng đi nghỉ sớm đi nhé, chú ý sức khỏe.”
“Được được được, cháu cầm theo quả táo kia đi.”
Phó Giai Hi rời khỏi nhà cậu, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở một nơi nổi tiếng về du lịch như Tân Trà, đâu đâu cũng có những ngôi nhà tự xây. Chính phủ đã thống nhất quy hoạch, có rất nhiều chỗ đã bắt đầu làm homestay. Định cư ở một nơi đông đúc náo nhiệt như vậy, nhưng Phó Giai Hi đã không còn có cảm giác nhà từ lâu.
Anh trai tài xế đang ngáy khò khò, Phó Giai Hi đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại rụt lại.
Cô dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu, mũi chân chà xát hòn đá trên mặt đất trong sự thẫn thờ.
Khi ánh đèn xe lướt qua mắt cô, cô vô thức nhìn sang.
Một chiếc xe màu đen đang quay đầu, đối diện với thân xe, Phó Giai Hi nhíu mày, cô không chắc chắn lắm.
Cho đến khi xe dừng lại hẳn, Nhạc Cận Thành bước xuống từ vị trí ghế lái, anh đi từ xa đến như cây tùng bách cao vút, khiến cô có cảm giác chân thật hư ảo.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
“Tôi không yên tâm nên đến đây xem thử.”
Anh thẳng thắn, không tìm lý do, sau khi nhìn thấy Phó Giai Hi rõ ràng sắc mặt anh đã thả lỏng hơn đôi chút.
“Cậu bị sao thế?”
“Không sao hết, chỉ là bệnh cũ thôi.” Phó Giai Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói đến chuyện này, không nghĩ nói gì nhiều.
Nhạc Cận Thành lấy một cái áo khoác trong xe cho cô: “Em khoác thêm đi, ở đây lạnh hơn thành phố Vân Tân đấy.”
“Tôi không thấy lạnh.”
Anh vươn tay ra dừng lại giữa không trung, lặng lẽ kiên trì.
Phó Giai Hi thỏa hiệp cầm lấy, nhẹ nhàng vắt lên cổ tay.
Nhạc Cận Thanh nói: “Đi thôi, tìm một khách sạn để nghỉ ngơi đi.”
Mối quan hệ giữa Phó Giai Hi và nhà cậu của cô có một số chuyện khó nói, lúc hai người vừa mới yêu nhau, mỗi lần đến đây Phó Giai Hi đều không ngủ ở nhà, mà sẽ dẫn anh ra ngoài thuê phòng.
Mới đầu, Nhạc Cận Thành không hiểu gì cũng sẽ trêu chọc cô hai câu: “Sao thế, sợ ảnh hưởng đến anh phát huy à?”
Phó Giai Hi thở phì phò bóp má anh: “To quá!”
“Anh biết, tối hôm qua em đã nói rồi.”
“...”
Sau này anh mới hiểu được đầu đuôi chuyện này là sao.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt như con thuyền đã vượt qua muôn trùng núi non của cô, giống như bị sỏi đá cọ xát, anh vẫn thấy rất đau lòng.
Hai hôm nay Tân Trà đang tổ chức lễ hội du lịch, các phòng khách sạn gần như đã kín chỗ. Hỏi ba chỗ mà chỉ còn một căn phòng đôi tiêu chuẩn.
“Thuê đi.” Nhạc Cận Thành ra quyết định.
“Hỏi lại lần nữa đi.” Giọng Phó Giai Hi hơi khàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đã mệt đến mức nào rồi.” Nhạc Cận Thanh nói.
Phó Giai Hi không cãi lại nữa.
Hai người không mang theo hành lý nên chỉ tắm rửa đại khái cho qua.
Nhạc Cận Thành rất biết chừng mực nên đã dành ra cho cô một không gian riêng tư: “Dưới kia có mấy quán ăn đêm, tôi xuống ăn gì đấy đây.”
Phó Giai Hi gật đầu, anh rời khỏi phòng.
Tắm rửa xong đi ra, trong không khí vẫn còn mùi trà thoang thoảng trên người anh quẩn quanh.
Phó Giai Hi mở rèm cửa sổ.
Dưới tầng, Nhạc Cận Thành đứng bên cột đá, một mình đi dạo và hút thuốc.
Khoảnh khắc ấy, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Phó Giai Hi né tránh theo bản năng. Rèm cửa khẽ nhúc nhích, chỉ là do làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Cả ngày trời mệt mỏi, thần kinh căng thẳng liên tục, lúc này được thả lỏng, giống như có một vũng bùn mềm quấn lấy cơ thể cô.
Phó Giai Hi gối đầu lên cánh tay, mí mắt nặng nề nhắm chặt.
Đầu óc cô giống như một cánh cửa bị gió thổi, lúc đóng lúc mở. Có mưa hắt và gió lọt vào, có tiếng sấm tia chớp, âm thanh vẫn còn vang dội kể cả trong giấc mơ… Tiếng động ầm ầm giống như tiếng pháo hỗn loạn trong ngày tang lễ của ba mẹ cô, cũng giống cậu và mợ, vì vấn đề có nhận nuôi cô hay không mà cãi nhau inh ỏi trong phòng ngủ.
Phó Giai Hi nhớ rất rõ ràng.
Cũng là vào mùa hè, những rạng mây hồng cuồn cuộn ngoài cửa sổ như lửa.
“Con bé có tiền bồi thường.”
“Chỗ chúng ta ở bây giờ có khả năng sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, thêm một người thì sẽ được thêm một khoản.”
“Sợ phiền phức thì sao có thể lấy được khoản tiền bồi thường kia? Hơn nữa...” Vẫn là giọng nói của cậu: “Nếu hai chúng ta đã không có duyên với con của mình, sau này về già, kiểu gì cũng phải có người dưỡng lão cho chúng ta chứ.”
Vậy nên tiền đúng là một thứ tốt, ít nhất cũng có thể cho cô một nơi che mưa chắn gió... Đúng không.
Phó Giai Hi cũng từng có một đoạn ký ức rất bình yên. Cậu đạp xe đạp chở cô đi mua kẹo bông gòn, mợ hái một sọt hồng ngọt to ở nhà mẹ đẻ cho cô ăn, còn có đùi gà thơm nức mũi trên bàn cơm, mợ tan làm ở nhà máy hóa chất còn cố ý đến cửa hàng mua về cho cô một sợi dây buộc tóc hình gấu nhỏ.
Cô vẫn luôn nhớ rõ hình dạng của sợi dây buộc tóc hình gấu ấy, có mấy sợi cao su rất mỏng lộ ra ở chỗ mối nối. Nó giống sợi tơ, chỉ cần dùng sức mạnh quá là sẽ đứt.
Lần nào Phó Giai Hi cũng buộc tóc rất cẩn thận, nhưng nó vẫn bị đứt.
Tiết thể dục năm lớp bốn, cô bị ngất xỉu ở sân thể dục, cô được đưa bệnh viện để kiểm tra, trong lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng quát mắng của mợ.
“Anh không nghe thấy bác sĩ nói có thể là bệnh bạch cầu à?!”
“Còn chưa có chẩn đoán chính xác, chỉ là khả năng thôi.”
“Bác sĩ đã nói đến thế rồi, đấy chỉ là an ủi anh thôi. Căn bệnh này chính là một cái hang không đáy, có bỏ tiền ra chạy chữa cũng không khỏi được! Nếu, nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình thì em, chúng ta ly hôn!”
Phó Giai Hi nghe không hiểu lắm, nhưng cô bé nghe hiểu tiếng khóc nức nở của mợ và tiếng thở dài của cậu.
“Hi Hi, ngày mai cậu sẽ dẫn cháu đi mua quần áo mới, sắp đến sinh nhật cháu rồi, phải mặc đồ thật đẹp mới được.”
“Thêm một cái áo khoác đi, đổi một cái áo len dày hơn, trời sắp lạnh rồi, cậu sợ cháu bị lạnh.”
Phó Giai Hi vui mừng làm theo, những nỗi nghi ngờ ngây thơ ấy lập tức bị sự quan tâm của cậu xoa dịu.
“Hi Hi, trong túi này có nước, bánh quy với đồ ăn vặt. Cháu cứ đứng đây chờ nhé, cậu đi vệ sinh rồi ra ngay.”
“Vâng vâng, vâng ạ.”
“Cháu, nếu cháu đứng mỏi quá thì ngồi ven đường chờ một lúc nhé.”
“Cháu sẽ đứng đây chờ cậu, cháu không chạy lung tung đâu.”
“Ngoan... Ngoan lắm.”
Cô bé đứng đó, cười vẫy tay.
Cậu bước từng bước đầy lưu luyến, phân vân mấy lần rồi cuối cùng không bao giờ quay đầu lại nữa.
Phó Giai Hi chín tuổi, ôm một túi quần áo mới, đợi từ lúc trời nắng cho đến khi gió nổi lên, đợi từ lúc trời sáng cho đến tối mịt.
Sợ hãi, hoảng loạn, cô đơn, hoang mang và bối rối, sau này cô mới biết được, những cảm xúc bên rìa ấy, cuối cùng biến thành một câu… Bỏ rơi.
À, cô là đứa trẻ từng bị bỏ rơi đến hai lần.
Đây là một giấc mơ có làm thế nào cũng không thể tỉnh dậy, Phó Giai Hi đứng trong giấc mơ, dùng góc nhìn của một người khác, quan sát rõ ràng, tái hiện lại cảnh tượng.
Cô nhìn thấy bản thân đứng trong một khu chợ náo nhiệt, cô rất muốn hét lên thật to: “Đừng có đợi ở đây nữa, đi mau đi! Đi ngăn cản cậu của em đi!”
Nhưng cô bé kia chỉ dùng đôi mắt ngây thơ như con nai con mơ màng khó hiểu nhìn cô.
Phó Giai Hi không thể hét lên thành tiếng, cô bất lực nhìn bản thân khi còn nhỏ cứ khóc mãi.
Giống như một con thuyền cô độc chao đảo giữa biển sâu, để mặc cho sóng gió đùa giỡn. Cảm giác bất lực khi không trọng lực đưa con người ta đến bờ vực nghẹt thở và tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, sau lưng như đang dựa lên một tảng đá.
Cứng rắn và ấm áp tản ra từ lưng cô, mỗi một giây đều đang dẫn cô đến nơi nương náu.
Cơ thể Phó Giai Hi run rẩy, đần gần nguồn nhiệt theo bản năng.
Nhạc Cận Thành ôm chặt cô, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, uyển chuyển nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cô.
“Giai Hi, tôi đây, tôi đây rồi...” Anh liên tục, liên tục lặp đi lặp lại: “... Tôi đây, tôi đây.”
Phó Giai Hi trở mình, rúc đến gần lòng anh.
Giống bước từ ngọn núi băng trong ký ức vào một căn phòng ấm áp. Khoé mắt còn vương giọt nước mắt, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro