Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 23
2024-09-14 22:51:08
Trong khoảnh khắc dịu dàng như tơ lụa khẽ thoáng qua, ngay cả Tiêu Duệ cũng nghe ra cảm giác buồn bã.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Giai Hi lại hỏi: “Nhưng việc tôi có quên hay không cũng đâu có gì quan trọng cơ chứ? Anh muốn nhớ kỹ là việc của anh. Còn tôi có nhớ hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới bất kỳ lời nói hay hành động nào của anh cả.”
Nhạc Cận Thành dễ dàng nghe ra sắc thái lạnh lùng bên trong lời nói này. Sợi dây đay vừa được vuốt phẳng ở đáy lòng lại rối tung cả lên. Rượu châm chích dạ dày của anh khiến cơ thể vốn đã khó chịu lại càng thêm nhức nhối. Anh hỏi: “Em có ý gì?”
Phó Giai Hi đáp: “Tôi chỉ cảm thấy rằng, bây giờ tiếp tục truy cứu chuyện này cũng chỉ vô nghĩa mà thôi. Thật sự nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhạc Cận Thành tiếp lời: “Em đang trách tôi.”
Phó Giai Hi hỏi vặn: “Tôi không nên trách anh sao? Anh đã thực hiện được tâm nguyện thâm tình mà mình đã hứa hẹn chưa?” Cô quay mặt đi để che giấu vẻ cô đơn của mình: “Ngay cả sự tin tưởng cũng chưa từng có, vậy thì nói gì đến chuyện trọn đời trọn kiếp cơ chứ?”
Câu này như một chiếc búa tạ đánh mạnh vào thần kinh của Nhạc Cận Thành.
Quá khứ là một rào cản không thể nào vượt qua được.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo như tiền: “Tất cả mọi người đều biết những chuyện quá khứ của em với Nhạc Thiếu Hằng, chỉ có mình tôi không biết. Em không muốn nói với tôi, được thôi, đây là quyền tự do của em, vì giữa vợ chồng vẫn cần có không gian riêng tư. Nhưng mà Nhạc Thiếu Hằng vẫn luôn thích em và xoay quanh em. Tại sao em vẫn không chịu nói cho tôi biết? Em có thể trừng phạt tôi nhưng đừng dùng tiêu chuẩn kép như vậy.”
Phó Giai Hi: “Không phải là tôi không muốn nói cho anh biết mà là tôi có thể tự xử lý được.”
Nhạc Cận Thành không thể nhẫn nhịn nên đã siết chặt lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn đang kìm nén cơn giận: “Bất cứ khi nào xảy ra chuyện, em luôn bảo là ‘em có thể’, em có thể, em có thể! Em không thể nào nghĩ tới tôi sao? Hay là em vốn dĩ không tin rằng tôi có thể cùng em giải quyết chúng?”
Phó Giai Hi vẫn bất động, hỏi ngược lại: “Anh có biết là về sau, anh đã giải quyết ra sao không? Cách thức tàn nhẫn và bạo lực của anh có đúng đắn không?”
Nhạc Cận Thành dần dần trở nên ghen tuông và oán hận: “Là vì tôi muốn có một đáp án thôi mà, vậy là sai sao? Hay là một kẻ ngấp nghé vợ tôi, vốn dĩ rất đáng chết mới là sai trái?”
Phó Giai Hi tức anh ách: “Đó là em trai của anh đấy, anh muốn làm gì hả? Phải mang tiếng xấu và ngồi tù còn chưa đủ, thậm chí anh còn muốn khiến Gia Nhất phải sống quãng đời còn lại trong sự gièm pha của một gia tộc như thế này ư?”
Nhạc Cận Thành cười nhạt: “Nếu Nhạc Thiếu Hằng vẫn có thể sống sót một cách tạm bợ thì nó nên thắp hương bái Phật, từ nay về sau hãy biết thân biết phận cho tôi.”
Dây thần kinh của Phó Giai Hi giật giật, vừa đau đớn vừa bất lực.
Những sự kiện trong quá khứ chợt ùa về làm cô hồi tưởng lại. Mỗi một hình ảnh trong quá khứ mà cô muốn quên đi nhưng lại không thể nào quên lãng. Chúng lại bao phủ lấy cô trong bóng tối thêm một lần nữa.
Nhạc Thiếu Hằng cố chấp, u mê và không biết xấu hổ. Anh ta đã ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Sau khi sự việc đó xảy ra, người nhà họ Nhạc đã thống nhất với nhau để ứng phó. Những lời chỉ trích, trách móc và chất vấn sau lưng giống như hàng vạn mũi tên được bắn ra cùng lúc, xuyên tim một cách đau đớn, khó mà diễn tả thành lời.
Tại sao người bị tổn thương chính là Phó Giai Hi nhưng cô lại trở thành mục tiêu bị hàng nghìn người nhắm đến?
Phó Giai Hi bối rối, mờ mịt và oan ức. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô chưa từng đánh mất ý chí của mình.
Bởi vì Phó Giai Hi cảm thấy bản thân vẫn còn lối thoát, đồng thời có ai đó để cô dựa vào.
Trong lúc cô đang tràn đầy mãn nguyện và tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của mình, Phó Giai Hi chưa từng nghĩ rằng: Người mà mình đang đối mặt lại là cơn sóng dữ dội và u ám hơn nữa.
Dáng vẻ phẫn nộ đùng đùng của Nhạc Cận Thành đã nghiền nát cọng rơm cuối cùng của cô.
“Em và nó đã từng xảy ra chuyện gì?”
Phó Giai Hi cảm thấy tủi thân! Sao cô có thể biết được sự cố chấp đơn phương của Nhạc Thiếu Hằng cơ chứ?
“Em cầu xin tha thứ cho nó, có phải là vì em thật sự không thể buông bỏ hay không?”
Không đời nào. Tôi đâu có như thế? Tôi đã sinh con dưỡng cái cho anh rồi mà, làm gì có chuyện tôi không thể buông bỏ được chứ?
Kết cục cuối cùng, Nhạc Cận Thành đã thề rằng anh sẽ giết chết Nhạc Thiếu Hằng.
Cô sợ hãi ôm lấy cánh tay của anh rồi nói: “Nhạc Cận Thành, anh điên rồi! Đó chính là em trai của anh, em trai ruột của anh đấy!”
Sự máu lạnh và tàn khốc của Nhạc Cận Thành hoàn toàn lộ rõ. Cò súng chuyển động, thiên đường và địa ngục đều nằm trong một ý nghĩ mà thôi.
Phó Giai Hi nghẹn ngào: “Nhạc Cận Thành, anh muốn con trai anh có một người ba là kẻ sát nhân hả?”
Đó là một lời cảnh tỉnh giáng vào đầu anh.
Đồng thời cũng là nỗi tuyệt vọng như tro tàn tản mác.
Phó Giai Hi lo lắng cho con trai và cân nhắc tới thanh danh nhưng cô lại chưa bao giờ thương cảm chồng mình.
Tất cả… Tất cả mọi người đều biết rằng, thuở ban đầu mới quen nhau, Phó Giai Hi với Nhạc Thiếu Hằng thực ra đã có cảm tình với nhau và cũng có khả năng chung lối.
Vậy còn anh thì sao?
Là một kẻ cực kỳ ngu ngốc, xem tiền như rác ư?
Trái tim của Nhạc Cận Thành xoắn lại thành một sợi dây thừng mỏng, sau đó nó lại trói buộc chính anh. Nhạc Cận Thành cũng muốn bóp chết Nhạc Thiếu Hằng.
Thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ rằng: Trong lòng Phó Giai Hi, rốt cuộc anh quan trọng đến đâu.
Trong cơn tức giận, giọng điệu của Nhạc Cận Thành lạnh lùng, cao ngạo và quyết tuyệt như thể anh đã đánh mất lý trí rồi:
“Phó Giai Hi, em là vợ của tôi. Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về tôi. Kẻ khác đừng hòng chạm vào người của tôi dù chỉ là một chút.”
Phó Giai Hi lập tức quát lên để phản bác: “Tôi không thuộc về anh!” Cô đâu phải là một món đồ phụ thuộc, cũng chẳng phải là vật sở hữu của bất kỳ ai cả.
Lồng ngực của Nhạc Cận Thành bị đè nén đến mức sắp sửa nổ tung, khóe mắt đỏ bừng vì tức giận: “Tại sao em không phải là của tôi?”
Phó Giai Hi phản kháng bằng một giọng điệu khác sắc bén hơn: “Cũng chẳng phải là tôi không thể nào sống thiếu anh. Trước đây lúc không có anh, tôi vẫn sống rất tốt đấy thôi.”
“Vậy là em đã nghĩ tới việc rời bỏ tôi sao?”
“Không ai là người duy nhất của bất cứ ai khác!”
Nhạc Cận Thành đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn cô vài giây rồi xoay người rời đi.
Cô vốn tưởng rằng đó là sự nhún nhường và nhân nhượng, để cả hai người đang nóng giận có thể bình tĩnh lại trước đã.
Phó Giai Hi hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm giác tức tối và kích động của mình.
Nhạc Cận Thành có vẻ thả lỏng, tỉnh táo và chừng mực. Nhưng cô hiểu rằng: Khi anh đã thực sự bất chấp hết thảy thì anh có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Phó Giai Hi không thể yên tâm nên đã đi tìm anh lần nữa.
Nhưng tay cô đã vặn đi vặn lại trên tay nắm cửa mà vẫn không thể xoay được. Vậy mà nó đã bị khóa rồi.
... Tên điên này.
Vào thời khắc đó, sự ấm ức trong suốt mấy năm qua đã bị phóng đại vô hạn, để rồi toàn bộ đều bùng nổ.
Người sai đâu phải là cô, tại sao mọi tội lỗi đều đổ vấy cho cô cơ chứ?
Nhạc Cận Thành hành động như vậy chẳng khác nào đang ép buộc cô phải nhận sai và cúi đầu.
Phó Giai Hi cảm thấy hoàn toàn vô nghĩa. Sau đó, cô không hề tranh cãi hay làm ầm lên nữa. Cô chỉ ngồi trong căn phòng đã được khóa cửa suốt cả buổi chiều với vẻ xác xơ, ngay cả nước và đồ ăn nhẹ do quản gia đưa tới cũng không ăn. Ngày hôm đó, nhà họ Nhạc giống như một cái lồng giam tĩnh mịch và tăm tối.
Lúc Nhạc Cận Thành xuất hiện lần nữa đã là thời khắc chạng vạng.
Phó Giai Hi vẫn luôn nhớ rõ: Màu sắc của hoàng hôn ngày hôm đó vô cùng đặc biệt. Màu da cam u ám đang bành trướng để chiếm lĩnh bức tường trắng xóa phía sau lưng cô. Nó vừa nồng đậm vừa chói lóa, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy, đồng thời cũng y hệt một quả trứng chim đã bị rơi hỏng.
Nhạc Cận Thành đắm mình trong ánh sáng bão hòa cao độ, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Phó Giai Hi ngửa đầu nhìn Nhạc Cận Thành, giọng nói nhẹ nhàng nhưng bình tĩnh: “Tôi không thể sống chung với anh thêm một ngày nào nữa.”
Nhưng giây tiếp theo, Phó Giai Hi lại hỏi: “Nhưng việc tôi có quên hay không cũng đâu có gì quan trọng cơ chứ? Anh muốn nhớ kỹ là việc của anh. Còn tôi có nhớ hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới bất kỳ lời nói hay hành động nào của anh cả.”
Nhạc Cận Thành dễ dàng nghe ra sắc thái lạnh lùng bên trong lời nói này. Sợi dây đay vừa được vuốt phẳng ở đáy lòng lại rối tung cả lên. Rượu châm chích dạ dày của anh khiến cơ thể vốn đã khó chịu lại càng thêm nhức nhối. Anh hỏi: “Em có ý gì?”
Phó Giai Hi đáp: “Tôi chỉ cảm thấy rằng, bây giờ tiếp tục truy cứu chuyện này cũng chỉ vô nghĩa mà thôi. Thật sự nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhạc Cận Thành tiếp lời: “Em đang trách tôi.”
Phó Giai Hi hỏi vặn: “Tôi không nên trách anh sao? Anh đã thực hiện được tâm nguyện thâm tình mà mình đã hứa hẹn chưa?” Cô quay mặt đi để che giấu vẻ cô đơn của mình: “Ngay cả sự tin tưởng cũng chưa từng có, vậy thì nói gì đến chuyện trọn đời trọn kiếp cơ chứ?”
Câu này như một chiếc búa tạ đánh mạnh vào thần kinh của Nhạc Cận Thành.
Quá khứ là một rào cản không thể nào vượt qua được.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo như tiền: “Tất cả mọi người đều biết những chuyện quá khứ của em với Nhạc Thiếu Hằng, chỉ có mình tôi không biết. Em không muốn nói với tôi, được thôi, đây là quyền tự do của em, vì giữa vợ chồng vẫn cần có không gian riêng tư. Nhưng mà Nhạc Thiếu Hằng vẫn luôn thích em và xoay quanh em. Tại sao em vẫn không chịu nói cho tôi biết? Em có thể trừng phạt tôi nhưng đừng dùng tiêu chuẩn kép như vậy.”
Phó Giai Hi: “Không phải là tôi không muốn nói cho anh biết mà là tôi có thể tự xử lý được.”
Nhạc Cận Thành không thể nhẫn nhịn nên đã siết chặt lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn đang kìm nén cơn giận: “Bất cứ khi nào xảy ra chuyện, em luôn bảo là ‘em có thể’, em có thể, em có thể! Em không thể nào nghĩ tới tôi sao? Hay là em vốn dĩ không tin rằng tôi có thể cùng em giải quyết chúng?”
Phó Giai Hi vẫn bất động, hỏi ngược lại: “Anh có biết là về sau, anh đã giải quyết ra sao không? Cách thức tàn nhẫn và bạo lực của anh có đúng đắn không?”
Nhạc Cận Thành dần dần trở nên ghen tuông và oán hận: “Là vì tôi muốn có một đáp án thôi mà, vậy là sai sao? Hay là một kẻ ngấp nghé vợ tôi, vốn dĩ rất đáng chết mới là sai trái?”
Phó Giai Hi tức anh ách: “Đó là em trai của anh đấy, anh muốn làm gì hả? Phải mang tiếng xấu và ngồi tù còn chưa đủ, thậm chí anh còn muốn khiến Gia Nhất phải sống quãng đời còn lại trong sự gièm pha của một gia tộc như thế này ư?”
Nhạc Cận Thành cười nhạt: “Nếu Nhạc Thiếu Hằng vẫn có thể sống sót một cách tạm bợ thì nó nên thắp hương bái Phật, từ nay về sau hãy biết thân biết phận cho tôi.”
Dây thần kinh của Phó Giai Hi giật giật, vừa đau đớn vừa bất lực.
Những sự kiện trong quá khứ chợt ùa về làm cô hồi tưởng lại. Mỗi một hình ảnh trong quá khứ mà cô muốn quên đi nhưng lại không thể nào quên lãng. Chúng lại bao phủ lấy cô trong bóng tối thêm một lần nữa.
Nhạc Thiếu Hằng cố chấp, u mê và không biết xấu hổ. Anh ta đã ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Sau khi sự việc đó xảy ra, người nhà họ Nhạc đã thống nhất với nhau để ứng phó. Những lời chỉ trích, trách móc và chất vấn sau lưng giống như hàng vạn mũi tên được bắn ra cùng lúc, xuyên tim một cách đau đớn, khó mà diễn tả thành lời.
Tại sao người bị tổn thương chính là Phó Giai Hi nhưng cô lại trở thành mục tiêu bị hàng nghìn người nhắm đến?
Phó Giai Hi bối rối, mờ mịt và oan ức. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô chưa từng đánh mất ý chí của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì Phó Giai Hi cảm thấy bản thân vẫn còn lối thoát, đồng thời có ai đó để cô dựa vào.
Trong lúc cô đang tràn đầy mãn nguyện và tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của mình, Phó Giai Hi chưa từng nghĩ rằng: Người mà mình đang đối mặt lại là cơn sóng dữ dội và u ám hơn nữa.
Dáng vẻ phẫn nộ đùng đùng của Nhạc Cận Thành đã nghiền nát cọng rơm cuối cùng của cô.
“Em và nó đã từng xảy ra chuyện gì?”
Phó Giai Hi cảm thấy tủi thân! Sao cô có thể biết được sự cố chấp đơn phương của Nhạc Thiếu Hằng cơ chứ?
“Em cầu xin tha thứ cho nó, có phải là vì em thật sự không thể buông bỏ hay không?”
Không đời nào. Tôi đâu có như thế? Tôi đã sinh con dưỡng cái cho anh rồi mà, làm gì có chuyện tôi không thể buông bỏ được chứ?
Kết cục cuối cùng, Nhạc Cận Thành đã thề rằng anh sẽ giết chết Nhạc Thiếu Hằng.
Cô sợ hãi ôm lấy cánh tay của anh rồi nói: “Nhạc Cận Thành, anh điên rồi! Đó chính là em trai của anh, em trai ruột của anh đấy!”
Sự máu lạnh và tàn khốc của Nhạc Cận Thành hoàn toàn lộ rõ. Cò súng chuyển động, thiên đường và địa ngục đều nằm trong một ý nghĩ mà thôi.
Phó Giai Hi nghẹn ngào: “Nhạc Cận Thành, anh muốn con trai anh có một người ba là kẻ sát nhân hả?”
Đó là một lời cảnh tỉnh giáng vào đầu anh.
Đồng thời cũng là nỗi tuyệt vọng như tro tàn tản mác.
Phó Giai Hi lo lắng cho con trai và cân nhắc tới thanh danh nhưng cô lại chưa bao giờ thương cảm chồng mình.
Tất cả… Tất cả mọi người đều biết rằng, thuở ban đầu mới quen nhau, Phó Giai Hi với Nhạc Thiếu Hằng thực ra đã có cảm tình với nhau và cũng có khả năng chung lối.
Vậy còn anh thì sao?
Là một kẻ cực kỳ ngu ngốc, xem tiền như rác ư?
Trái tim của Nhạc Cận Thành xoắn lại thành một sợi dây thừng mỏng, sau đó nó lại trói buộc chính anh. Nhạc Cận Thành cũng muốn bóp chết Nhạc Thiếu Hằng.
Thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ rằng: Trong lòng Phó Giai Hi, rốt cuộc anh quan trọng đến đâu.
Trong cơn tức giận, giọng điệu của Nhạc Cận Thành lạnh lùng, cao ngạo và quyết tuyệt như thể anh đã đánh mất lý trí rồi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phó Giai Hi, em là vợ của tôi. Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về tôi. Kẻ khác đừng hòng chạm vào người của tôi dù chỉ là một chút.”
Phó Giai Hi lập tức quát lên để phản bác: “Tôi không thuộc về anh!” Cô đâu phải là một món đồ phụ thuộc, cũng chẳng phải là vật sở hữu của bất kỳ ai cả.
Lồng ngực của Nhạc Cận Thành bị đè nén đến mức sắp sửa nổ tung, khóe mắt đỏ bừng vì tức giận: “Tại sao em không phải là của tôi?”
Phó Giai Hi phản kháng bằng một giọng điệu khác sắc bén hơn: “Cũng chẳng phải là tôi không thể nào sống thiếu anh. Trước đây lúc không có anh, tôi vẫn sống rất tốt đấy thôi.”
“Vậy là em đã nghĩ tới việc rời bỏ tôi sao?”
“Không ai là người duy nhất của bất cứ ai khác!”
Nhạc Cận Thành đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn cô vài giây rồi xoay người rời đi.
Cô vốn tưởng rằng đó là sự nhún nhường và nhân nhượng, để cả hai người đang nóng giận có thể bình tĩnh lại trước đã.
Phó Giai Hi hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm giác tức tối và kích động của mình.
Nhạc Cận Thành có vẻ thả lỏng, tỉnh táo và chừng mực. Nhưng cô hiểu rằng: Khi anh đã thực sự bất chấp hết thảy thì anh có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Phó Giai Hi không thể yên tâm nên đã đi tìm anh lần nữa.
Nhưng tay cô đã vặn đi vặn lại trên tay nắm cửa mà vẫn không thể xoay được. Vậy mà nó đã bị khóa rồi.
... Tên điên này.
Vào thời khắc đó, sự ấm ức trong suốt mấy năm qua đã bị phóng đại vô hạn, để rồi toàn bộ đều bùng nổ.
Người sai đâu phải là cô, tại sao mọi tội lỗi đều đổ vấy cho cô cơ chứ?
Nhạc Cận Thành hành động như vậy chẳng khác nào đang ép buộc cô phải nhận sai và cúi đầu.
Phó Giai Hi cảm thấy hoàn toàn vô nghĩa. Sau đó, cô không hề tranh cãi hay làm ầm lên nữa. Cô chỉ ngồi trong căn phòng đã được khóa cửa suốt cả buổi chiều với vẻ xác xơ, ngay cả nước và đồ ăn nhẹ do quản gia đưa tới cũng không ăn. Ngày hôm đó, nhà họ Nhạc giống như một cái lồng giam tĩnh mịch và tăm tối.
Lúc Nhạc Cận Thành xuất hiện lần nữa đã là thời khắc chạng vạng.
Phó Giai Hi vẫn luôn nhớ rõ: Màu sắc của hoàng hôn ngày hôm đó vô cùng đặc biệt. Màu da cam u ám đang bành trướng để chiếm lĩnh bức tường trắng xóa phía sau lưng cô. Nó vừa nồng đậm vừa chói lóa, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy, đồng thời cũng y hệt một quả trứng chim đã bị rơi hỏng.
Nhạc Cận Thành đắm mình trong ánh sáng bão hòa cao độ, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Phó Giai Hi ngửa đầu nhìn Nhạc Cận Thành, giọng nói nhẹ nhàng nhưng bình tĩnh: “Tôi không thể sống chung với anh thêm một ngày nào nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro