Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 25
2024-09-14 22:51:08
Thứ bảy, Bạch Đóa hẹn Phó Giai Hi đi thử món mới ở Quốc Kim.
Vì là cuối tuần nên trung tâm thương mại có rất nhiều ô tô, phải vòng hai lượt mới tìm được một chỗ đỗ xe. Mà chỗ đỗ này lại ngay sát cột, hơi khó dừng, Phó Giai Hi đánh xe lùi hai lần mà vẫn không thành công.
Cô thò đầu ra ngoài cửa, ước lượng chiều rộng, đang định thử lại lần nữa thì có tiếng nói.
"Quay vô lăng nửa vòng sang bên phải."
Dưới ánh đèn xe có một chàng trai đang đứng, cậu ta mặc áo phông đen rộng thùng thình, bờ vai mảnh khảnh nhưng vẫn lộ đường nét.
"Được rồi đấy, xoay vô lăng về, lùi thẳng xuống."
“Cảm ơn nhé.” Phó Giai Hi xuống xe, mỉm cười nói cảm ơn.
Chàng trai trông rất ngầu, gật đầu rồi đút hai tay vào túi bước đi.
Lúc chờ thang cuốn, Phó Giai Hi nhắn tin cho Bạch Đóa: [Tớ sắp đến rồi, vừa nãy tớ gặp một anh chàng đẹp trai, rất nhiệt tình, ăn mặc khá phong cách, trông vừa mắt cực kỳ.]
Bạch Đóa: [Đẹp trai thế nào?]
[Khí chất hơi giống một con ngựa hoang nhỏ.]
[Đây không phải mẫu người mà cậu thích sao?]
[Nếu là tớ của mười năm trước thì sẽ thích.]
[Cưng ơi, cậu đang ở độ tuổi thích hợp lắm, các em trai bây giờ lại thích kiểu người như cậu, vừa có nét ngây thơ, lại không mất đi vẻ quyến rũ.]
Cứ bàn tiếp chủ đề này thì thành bốc phét cùng nhau mất.
Đi vào nhà hàng, Bạch Đóa vẫy tay: "Ở đây nè."
Phó Giai Hi mỉm cười cất điện thoại đi: “Bây giờ cậu tìm một em trai tới đây, hỏi thử xem cậu ta có thích mẫu người như tớ không đi.”
“Ấy, không phải có người đến rồi sao.” Bạch Đóa hất cằm nhìn ra sau cô.
Phó Giai Hi quay đầu lại, lộ ra vẻ sửng sốt: "Là cậu."
Chàng trai trẻ giúp cô lùi xe vừa nãy, giờ đang đứng trước mặt cô.
Bạch Đóa cười giới thiệu: “Đây là em trai Thẩm Dã.”
Thẩm Dã liếc nhìn cô: “Là em trai nhưng không nhỏ. Chào chị, tôi là Thẩm Dã.”
Phó Giai Hi đã ngộ ra, Bạch Đóa rất thích hợp mở dịch vụ giới thiệu mai mối.
Thẩm Dã cũng ít nói, cậu ta thản nhiên ngồi xuống, người đúng như tên, khí chất hoang dã, nhưng tính cách lại kín đáo dè dặt. Cậu ta nói mình mở một quán sửa chữa ô tô, nếu Phó Giai Hi muốn sửa xe thì có thể đến đó bất cứ lúc nào. Dừng một chút, sau đó cậu ta lại đổi chủ đề nói: “Nói sao thì sửa xe cũng là chuyện không tốt, tôi vẫn nên chúc chị đi đường bình an.”
Vài ngày sau, Bạch Đóa gửi tin nhắn WeChat: [Em trai Tiểu Dã có ý với cậu đó.]
Không cần nhắc nhở, em trai còn suy nghĩ dứt khoát hơn đàn chị như cô.
Buổi tối ngay hôm ăn trưa cùng nhau đó, cậu ta đã gửi tin nhắn cho Phó Giai Hi và hỏi: [Tôi có thể đuổi theo chị không?]
Đơn giản, thẳng thắn, bỏ qua giai đoạn mập mờ, phong cách hành động này của Thẩm Dã khá phù hợp với gu của Phó Giai Hi.
Nhưng tán thưởng thì tán thưởng vậy, cuối cùng có qua cũng phải có lại, cô cũng lịch sự từ chối.
Bạch Đóa không thể tin được nói: [Cứ yêu đi, kích thích dopamine cũng tốt mà.]
Phó Giai Hi nói: [Tha cho tớ đi. Bản thân còn lo chưa xong, làm gì còn tâm tư vào mấy việc này?]
Bạch Đóa kêu lên đầy kinh ngạc: [Cậu chỉ từng ly hôn thôi mà, có phải xuất gia làm ni cô đâu.]
Phó Giai Hi mỉm cười không nói gì.
Ly hôn cũng chẳng sao cả.
Nhưng không thể không thừa nhận, những rung động mềm mại, những cảm xúc trào dâng từng có dường như đã chìm xuống biển sâu. Cô nhìn lên từ đáy biển đó, dù trời sao có sáng đến đâu cũng không thể tạo ra sóng. Lúc đầu cô như con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng vượt qua muôn trùng núi, có lẽ bây giờ cũng cảm thấy quá nặng nề. Nhưng Phó Giai Hi thực sự muốn tận hưởng khoảnh khắc vừa hoang tàn vừa tự do này hơn.
Sau khi cô từ chối, Thẩm Dã cũng tự giác biến mất.
Tính cách thẳng thắn của cậu ta, khiến Phó Giai Hi cảm thấy thoải mái.
Dự báo thời tiết nói rất đúng, quả nhiên đến thứ ba, nhiệt độ giảm xuống.
Trời mưa liên miên, thời tiết ở thành phố Tân Thị nóng hiếm thấy, không khí ngột ngạt như đang trong một cái nồi hấp lớn, không ngừng nung nấu, ép hơi ẩm thoát ra ngoài, cả người có cảm giác cực kỳ nhớp nháp.
Phó Giai Hi không thích kiểu thời tiết này nhất, chẳng có hứng làm gì cả.
Mọi chuyện cứ như có điềm báo, buổi sáng khi ra ngoài, mí mắt cô cứ giật giật. Lái xe đi được nửa đường thì quả nhiên có chuyện xảy ra. Đèn đỏ trên bảng điều khiển đột nhiên sáng lên, xe cũng giảm tốc độ, Phó Giai Hi nhạy cảm phát hiện ra bất thường, cô nhanh chóng đỗ xe bên đường.
Áp suất lốp bị mất cân bằng nên nổ lốp rồi.
…
Trước tám giờ, mỗi ngày Lưu Quân đều sẽ đúng giờ gửi vào hòm thư cho Nhạc Cận Thành để anh đọc trên đường đến tập đoàn.
Tiêu Duệ mở lịch trình lên rồi nói: “Bữa tiệc tối lúc sáu giờ, tôi sẽ bảo Tiểu Trương mang âu phục đến đó cho anh, vì nếu về thay thì sẽ không kịp.”
“Tôi sẽ đẩy giờ của cuộc họp buổi chiều lên mười lăm phút cho sếp, bộ phận ngân sách tài chính sẽ đồng thời lên trình bày.”
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Nhạc Cận Thành đọc xong dòng cuối cùng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn qua dải phân cách và bốn làn đường, thấy Phó Giai Hi đang ngơ ngác đứng bên đường.
Nhạc Cận Thành cau mày, lập tức bảo tài xế đến chỗ đó rồi dừng lại.
“Dạ được, sếp Nhạc.” Tài xế nói: “Tôi sẽ quay đầu ở phía trước.”
…
Đang giữa giờ cao điểm buổi sáng, lốp xe lại bị nổ, dòng xe thì tấp nập tiếng còi inh ỏi, Phó Giai Hi nhìn quanh, cuối cùng không còn cách nào khác là phải đứng bên đường chờ cứu hộ.
Cô đang định gọi điện xin nghỉ phép…
Một chiếc xe địa hình màu xám mờ lóe đèn hai lần rồi thuận lợi đỗ lại phía sau xe cô.
Màu sắc của xe khá ngầu, Thẩm Dã bước xuống từ ghế lái. Cậu ta tháo kính râm xuống, cầm hộp dụng cụ lên, dáng vẻ bước tới mà không nói lời nào trông càng ngầu hơn.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Phó Giai Hi vô cùng kinh ngạc.
Cậu ta lấy ra dụng cụ kích, khéo léo đặt vào gầm xe: “Tôi đã nói rồi, tôi theo đuổi chị.”
Mấy ngày nay Thẩm Dã đều hộ tống cô đi làm mà không nói cho cô biết, vừa ngây thơ lại làm trong vô vọng.
Phó Giai Hi ngồi xổm xuống và hỏi đùa cậu ta: “Có phải cậu rất được các cô gái chào đón?”
Thẩm Dã lấy cờ lê tháo lốp xe ra, động tác nhanh nhẹn, nói chuyện trôi chảy: “Chị có chào đón không?”
"Tôi có phải là cô bé đâu."
“Vậy chị là con trai?” Thẩm Dã giả vờ lộ vẻ kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm ba giây, sau đó lạnh lùng quay đầu lại: “Vậy thì thôi vậy, tôi không thể thay đổi xu hướng tính dục của mình.”
Phó Giai Hi bật cười.
Cậu ta tập trung tháo lốp xe, cô thì đưa dụng cụ giúp cậu ta.
Tiệm sửa xe của Tiểu Thẩm cũng không phải mở để chơi, tay nghề xuất sắc, ngoại hình đẹp trai, tính các phóng khoáng, ngắm cậu ta sửa xe cũng là một kiểu hưởng thụ.
Mất mười phút đã sửa xe xong, cậu ta ngồi vào ghế lái, sau khi xác nhận xe không có vấn đề gì mới trả lại xe cho Phó Giai Hi.
"Nếu có thời gian thì đến quán của tôi, tôi đổi vị trí lốp cho. Thay mới bánh trước bên trái."
“Được thôi, tôi sẽ ghé thăm quán của cậu.” Phó Giai Hi hào phóng nói: “Giảm giá cho hội viên.”
"Giá người nhà."
Thẩm Dã nhướng mày mỉm cười, khuôn mặt trông cực kỳ đẹp trai qua cặp kính râm.
Em trai thật biết cách trêu chọc người khác, áp sát từng bước một, một cách rất tự nhiên.
Phó Giai Hi bình tĩnh ngồi vào chỗ, đeo kính râm vào, không tiếp lại ‘chiêu’ này của Thẩm dã.
Trước khi Thẩm Dã lái xe đi, cậu ta hạ cửa kính xuống nói: “Chị gái.” Cậu ta gọi cô như vậy xong thì ném cho cô cái gì đó: “Nhớ ăn sáng đầy đủ vào.”
Phó Giai Hi dùng một tay bắt lấy, là một bình sữa nóng.
Sự ồn ào và náo nhiệt ngay giữa khu trung tâm thành phố dường như hoàn toàn tách biệt với không khí bên trong chiếc Bentley. Tiêu Duệ không khỏi liếc nhìn một cái để xác định máy điều hòa đang thổi ra hơi lạnh, nhưng anh ta vẫn cảm thấy bức bối, ngột ngạt.
Nhạc Cận Thành giống như một bức tượng, nhìn toàn bộ quá trình trò chuyện với khuôn mặt vô cảm.
Tiêu Duệ cắn răng nói: "Sếp Nhạc, tôi xuống xe xem chị Giai Hi có cần giúp gì không nhé."
Nhạc Cận Thành lạnh lùng nói: "Lái xe."
—
Thời gian vừa đúng, không bị muộn làm.
Phó Giai Hi bước vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì lại bị ấn mở ra, là Nhạc Cận Thành và Tiêu Duệ.
Phó Giai Hi chào họ một cách vui vẻ: "Chào buổi sáng."
Tiêu Duệ: "Chào buổi sáng chị Giai Hi."
Trong thang máy không có người khác, Phó Giai Hi chú ý tới sắc mặt Nhạc Cận Thành không tốt lắm, liền hỏi: "Anh vẫn chưa đỡ đau dạ dày à?"
Nhạc Cận Thành nói: "Ổn rồi."
"Ồ." Phó Giai Hi lại hỏi Tiêu Duệ: "Thang máy chuyên dụng lại bị hỏng à?" Gần đây cô đã bắt gặp hai người đi thang máy dành cho nhân viên mấy lần rồi.
Tiêu Duệ buột miệng trả lời: ‘Đâu có hỏng đâu.”
Ánh mắt của Nhạc Cận Thành quét sang, vừa nặng nề vừa sắc bén.
Tiêu Duệ ảo não vì mình không tinh ý vội vàng sửa lại: “À hỏng rồi, bây giờ nó đang bị hỏng.”
Phó Giai Hi dần dần nhận ra điều gì đó, lại nhìn Nhạc Cận Thành.
Ánh mắt trong veo của cô như có như không tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt anh, Nhạc Cận Thành vẫn bình tĩnh, giơ tay nới lỏng nút cổ áo sơ mi đang bó chặt, kiểm tra tin nhắn mới trong điện thoại.
Nhạc Gia Nhất có điện thoại đồng hồ, cứ nhắn tin liên tục qua WeChat cho anh, gọi từng tiếng “Ba ơi” đầy ngọt ngào.
Khi nói chuyện với cậu bé, Nhạc Cận Thành đều lộ ra nét mềm mỏng đầy kiên nhẫn.
Lúc anh trò chuyện, Phó Giai Hi nhét sữa vào tay anh.
Hơi ấm chạm vào lòng bàn tay anh, khi Nhạc Cận Thành quay người lại, đối diện là nụ cười xinh đẹp và tràn đầy năng lượng của cô.
Phó Giai Hi nói: “Uống đi cho ấm bụng.”
Nhạc Cận Thành không trả lời: “Tôi không uống đồ của người khác.”
Phó Giai Hi càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình, cô "ồ" lên, cuối câu còn kéo dài đầy hàm ý.
Nhạc Cận Thành nhìn cô, chờ đợi cô giải thích.
Phó Giai Hi không nói gì, lấy lại sữa từ tay anh.
“Không uống thì thôi vậy, không nên lãng phí.” Cô mở nắp ra rồi uống.
Sắc mặt Nhạc Cận Thành trông còn u ám hơn cả bầu trời đầy mây bên ngoài kia, giống như bị thương trong lòng mà không thể diễn tả được vậy.
Phó Giai Hi hơi buồn cười, nhưng lại nhịn xuống.
Vì là cuối tuần nên trung tâm thương mại có rất nhiều ô tô, phải vòng hai lượt mới tìm được một chỗ đỗ xe. Mà chỗ đỗ này lại ngay sát cột, hơi khó dừng, Phó Giai Hi đánh xe lùi hai lần mà vẫn không thành công.
Cô thò đầu ra ngoài cửa, ước lượng chiều rộng, đang định thử lại lần nữa thì có tiếng nói.
"Quay vô lăng nửa vòng sang bên phải."
Dưới ánh đèn xe có một chàng trai đang đứng, cậu ta mặc áo phông đen rộng thùng thình, bờ vai mảnh khảnh nhưng vẫn lộ đường nét.
"Được rồi đấy, xoay vô lăng về, lùi thẳng xuống."
“Cảm ơn nhé.” Phó Giai Hi xuống xe, mỉm cười nói cảm ơn.
Chàng trai trông rất ngầu, gật đầu rồi đút hai tay vào túi bước đi.
Lúc chờ thang cuốn, Phó Giai Hi nhắn tin cho Bạch Đóa: [Tớ sắp đến rồi, vừa nãy tớ gặp một anh chàng đẹp trai, rất nhiệt tình, ăn mặc khá phong cách, trông vừa mắt cực kỳ.]
Bạch Đóa: [Đẹp trai thế nào?]
[Khí chất hơi giống một con ngựa hoang nhỏ.]
[Đây không phải mẫu người mà cậu thích sao?]
[Nếu là tớ của mười năm trước thì sẽ thích.]
[Cưng ơi, cậu đang ở độ tuổi thích hợp lắm, các em trai bây giờ lại thích kiểu người như cậu, vừa có nét ngây thơ, lại không mất đi vẻ quyến rũ.]
Cứ bàn tiếp chủ đề này thì thành bốc phét cùng nhau mất.
Đi vào nhà hàng, Bạch Đóa vẫy tay: "Ở đây nè."
Phó Giai Hi mỉm cười cất điện thoại đi: “Bây giờ cậu tìm một em trai tới đây, hỏi thử xem cậu ta có thích mẫu người như tớ không đi.”
“Ấy, không phải có người đến rồi sao.” Bạch Đóa hất cằm nhìn ra sau cô.
Phó Giai Hi quay đầu lại, lộ ra vẻ sửng sốt: "Là cậu."
Chàng trai trẻ giúp cô lùi xe vừa nãy, giờ đang đứng trước mặt cô.
Bạch Đóa cười giới thiệu: “Đây là em trai Thẩm Dã.”
Thẩm Dã liếc nhìn cô: “Là em trai nhưng không nhỏ. Chào chị, tôi là Thẩm Dã.”
Phó Giai Hi đã ngộ ra, Bạch Đóa rất thích hợp mở dịch vụ giới thiệu mai mối.
Thẩm Dã cũng ít nói, cậu ta thản nhiên ngồi xuống, người đúng như tên, khí chất hoang dã, nhưng tính cách lại kín đáo dè dặt. Cậu ta nói mình mở một quán sửa chữa ô tô, nếu Phó Giai Hi muốn sửa xe thì có thể đến đó bất cứ lúc nào. Dừng một chút, sau đó cậu ta lại đổi chủ đề nói: “Nói sao thì sửa xe cũng là chuyện không tốt, tôi vẫn nên chúc chị đi đường bình an.”
Vài ngày sau, Bạch Đóa gửi tin nhắn WeChat: [Em trai Tiểu Dã có ý với cậu đó.]
Không cần nhắc nhở, em trai còn suy nghĩ dứt khoát hơn đàn chị như cô.
Buổi tối ngay hôm ăn trưa cùng nhau đó, cậu ta đã gửi tin nhắn cho Phó Giai Hi và hỏi: [Tôi có thể đuổi theo chị không?]
Đơn giản, thẳng thắn, bỏ qua giai đoạn mập mờ, phong cách hành động này của Thẩm Dã khá phù hợp với gu của Phó Giai Hi.
Nhưng tán thưởng thì tán thưởng vậy, cuối cùng có qua cũng phải có lại, cô cũng lịch sự từ chối.
Bạch Đóa không thể tin được nói: [Cứ yêu đi, kích thích dopamine cũng tốt mà.]
Phó Giai Hi nói: [Tha cho tớ đi. Bản thân còn lo chưa xong, làm gì còn tâm tư vào mấy việc này?]
Bạch Đóa kêu lên đầy kinh ngạc: [Cậu chỉ từng ly hôn thôi mà, có phải xuất gia làm ni cô đâu.]
Phó Giai Hi mỉm cười không nói gì.
Ly hôn cũng chẳng sao cả.
Nhưng không thể không thừa nhận, những rung động mềm mại, những cảm xúc trào dâng từng có dường như đã chìm xuống biển sâu. Cô nhìn lên từ đáy biển đó, dù trời sao có sáng đến đâu cũng không thể tạo ra sóng. Lúc đầu cô như con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng vượt qua muôn trùng núi, có lẽ bây giờ cũng cảm thấy quá nặng nề. Nhưng Phó Giai Hi thực sự muốn tận hưởng khoảnh khắc vừa hoang tàn vừa tự do này hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cô từ chối, Thẩm Dã cũng tự giác biến mất.
Tính cách thẳng thắn của cậu ta, khiến Phó Giai Hi cảm thấy thoải mái.
Dự báo thời tiết nói rất đúng, quả nhiên đến thứ ba, nhiệt độ giảm xuống.
Trời mưa liên miên, thời tiết ở thành phố Tân Thị nóng hiếm thấy, không khí ngột ngạt như đang trong một cái nồi hấp lớn, không ngừng nung nấu, ép hơi ẩm thoát ra ngoài, cả người có cảm giác cực kỳ nhớp nháp.
Phó Giai Hi không thích kiểu thời tiết này nhất, chẳng có hứng làm gì cả.
Mọi chuyện cứ như có điềm báo, buổi sáng khi ra ngoài, mí mắt cô cứ giật giật. Lái xe đi được nửa đường thì quả nhiên có chuyện xảy ra. Đèn đỏ trên bảng điều khiển đột nhiên sáng lên, xe cũng giảm tốc độ, Phó Giai Hi nhạy cảm phát hiện ra bất thường, cô nhanh chóng đỗ xe bên đường.
Áp suất lốp bị mất cân bằng nên nổ lốp rồi.
…
Trước tám giờ, mỗi ngày Lưu Quân đều sẽ đúng giờ gửi vào hòm thư cho Nhạc Cận Thành để anh đọc trên đường đến tập đoàn.
Tiêu Duệ mở lịch trình lên rồi nói: “Bữa tiệc tối lúc sáu giờ, tôi sẽ bảo Tiểu Trương mang âu phục đến đó cho anh, vì nếu về thay thì sẽ không kịp.”
“Tôi sẽ đẩy giờ của cuộc họp buổi chiều lên mười lăm phút cho sếp, bộ phận ngân sách tài chính sẽ đồng thời lên trình bày.”
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Nhạc Cận Thành đọc xong dòng cuối cùng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn qua dải phân cách và bốn làn đường, thấy Phó Giai Hi đang ngơ ngác đứng bên đường.
Nhạc Cận Thành cau mày, lập tức bảo tài xế đến chỗ đó rồi dừng lại.
“Dạ được, sếp Nhạc.” Tài xế nói: “Tôi sẽ quay đầu ở phía trước.”
…
Đang giữa giờ cao điểm buổi sáng, lốp xe lại bị nổ, dòng xe thì tấp nập tiếng còi inh ỏi, Phó Giai Hi nhìn quanh, cuối cùng không còn cách nào khác là phải đứng bên đường chờ cứu hộ.
Cô đang định gọi điện xin nghỉ phép…
Một chiếc xe địa hình màu xám mờ lóe đèn hai lần rồi thuận lợi đỗ lại phía sau xe cô.
Màu sắc của xe khá ngầu, Thẩm Dã bước xuống từ ghế lái. Cậu ta tháo kính râm xuống, cầm hộp dụng cụ lên, dáng vẻ bước tới mà không nói lời nào trông càng ngầu hơn.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Phó Giai Hi vô cùng kinh ngạc.
Cậu ta lấy ra dụng cụ kích, khéo léo đặt vào gầm xe: “Tôi đã nói rồi, tôi theo đuổi chị.”
Mấy ngày nay Thẩm Dã đều hộ tống cô đi làm mà không nói cho cô biết, vừa ngây thơ lại làm trong vô vọng.
Phó Giai Hi ngồi xổm xuống và hỏi đùa cậu ta: “Có phải cậu rất được các cô gái chào đón?”
Thẩm Dã lấy cờ lê tháo lốp xe ra, động tác nhanh nhẹn, nói chuyện trôi chảy: “Chị có chào đón không?”
"Tôi có phải là cô bé đâu."
“Vậy chị là con trai?” Thẩm Dã giả vờ lộ vẻ kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm ba giây, sau đó lạnh lùng quay đầu lại: “Vậy thì thôi vậy, tôi không thể thay đổi xu hướng tính dục của mình.”
Phó Giai Hi bật cười.
Cậu ta tập trung tháo lốp xe, cô thì đưa dụng cụ giúp cậu ta.
Tiệm sửa xe của Tiểu Thẩm cũng không phải mở để chơi, tay nghề xuất sắc, ngoại hình đẹp trai, tính các phóng khoáng, ngắm cậu ta sửa xe cũng là một kiểu hưởng thụ.
Mất mười phút đã sửa xe xong, cậu ta ngồi vào ghế lái, sau khi xác nhận xe không có vấn đề gì mới trả lại xe cho Phó Giai Hi.
"Nếu có thời gian thì đến quán của tôi, tôi đổi vị trí lốp cho. Thay mới bánh trước bên trái."
“Được thôi, tôi sẽ ghé thăm quán của cậu.” Phó Giai Hi hào phóng nói: “Giảm giá cho hội viên.”
"Giá người nhà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dã nhướng mày mỉm cười, khuôn mặt trông cực kỳ đẹp trai qua cặp kính râm.
Em trai thật biết cách trêu chọc người khác, áp sát từng bước một, một cách rất tự nhiên.
Phó Giai Hi bình tĩnh ngồi vào chỗ, đeo kính râm vào, không tiếp lại ‘chiêu’ này của Thẩm dã.
Trước khi Thẩm Dã lái xe đi, cậu ta hạ cửa kính xuống nói: “Chị gái.” Cậu ta gọi cô như vậy xong thì ném cho cô cái gì đó: “Nhớ ăn sáng đầy đủ vào.”
Phó Giai Hi dùng một tay bắt lấy, là một bình sữa nóng.
Sự ồn ào và náo nhiệt ngay giữa khu trung tâm thành phố dường như hoàn toàn tách biệt với không khí bên trong chiếc Bentley. Tiêu Duệ không khỏi liếc nhìn một cái để xác định máy điều hòa đang thổi ra hơi lạnh, nhưng anh ta vẫn cảm thấy bức bối, ngột ngạt.
Nhạc Cận Thành giống như một bức tượng, nhìn toàn bộ quá trình trò chuyện với khuôn mặt vô cảm.
Tiêu Duệ cắn răng nói: "Sếp Nhạc, tôi xuống xe xem chị Giai Hi có cần giúp gì không nhé."
Nhạc Cận Thành lạnh lùng nói: "Lái xe."
—
Thời gian vừa đúng, không bị muộn làm.
Phó Giai Hi bước vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì lại bị ấn mở ra, là Nhạc Cận Thành và Tiêu Duệ.
Phó Giai Hi chào họ một cách vui vẻ: "Chào buổi sáng."
Tiêu Duệ: "Chào buổi sáng chị Giai Hi."
Trong thang máy không có người khác, Phó Giai Hi chú ý tới sắc mặt Nhạc Cận Thành không tốt lắm, liền hỏi: "Anh vẫn chưa đỡ đau dạ dày à?"
Nhạc Cận Thành nói: "Ổn rồi."
"Ồ." Phó Giai Hi lại hỏi Tiêu Duệ: "Thang máy chuyên dụng lại bị hỏng à?" Gần đây cô đã bắt gặp hai người đi thang máy dành cho nhân viên mấy lần rồi.
Tiêu Duệ buột miệng trả lời: ‘Đâu có hỏng đâu.”
Ánh mắt của Nhạc Cận Thành quét sang, vừa nặng nề vừa sắc bén.
Tiêu Duệ ảo não vì mình không tinh ý vội vàng sửa lại: “À hỏng rồi, bây giờ nó đang bị hỏng.”
Phó Giai Hi dần dần nhận ra điều gì đó, lại nhìn Nhạc Cận Thành.
Ánh mắt trong veo của cô như có như không tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt anh, Nhạc Cận Thành vẫn bình tĩnh, giơ tay nới lỏng nút cổ áo sơ mi đang bó chặt, kiểm tra tin nhắn mới trong điện thoại.
Nhạc Gia Nhất có điện thoại đồng hồ, cứ nhắn tin liên tục qua WeChat cho anh, gọi từng tiếng “Ba ơi” đầy ngọt ngào.
Khi nói chuyện với cậu bé, Nhạc Cận Thành đều lộ ra nét mềm mỏng đầy kiên nhẫn.
Lúc anh trò chuyện, Phó Giai Hi nhét sữa vào tay anh.
Hơi ấm chạm vào lòng bàn tay anh, khi Nhạc Cận Thành quay người lại, đối diện là nụ cười xinh đẹp và tràn đầy năng lượng của cô.
Phó Giai Hi nói: “Uống đi cho ấm bụng.”
Nhạc Cận Thành không trả lời: “Tôi không uống đồ của người khác.”
Phó Giai Hi càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình, cô "ồ" lên, cuối câu còn kéo dài đầy hàm ý.
Nhạc Cận Thành nhìn cô, chờ đợi cô giải thích.
Phó Giai Hi không nói gì, lấy lại sữa từ tay anh.
“Không uống thì thôi vậy, không nên lãng phí.” Cô mở nắp ra rồi uống.
Sắc mặt Nhạc Cận Thành trông còn u ám hơn cả bầu trời đầy mây bên ngoài kia, giống như bị thương trong lòng mà không thể diễn tả được vậy.
Phó Giai Hi hơi buồn cười, nhưng lại nhịn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro