Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 32
2024-09-14 22:51:08
Nhạc Cận Thành có thể dễ dàng đứng ở trên cao như vậy, tất nhiên sẽ hiểu rõ từng phản ứng nhỏ nhặt của cô.
Khung cảnh tốt đẹp, nói tức giận thì cũng không phải tức giận, việc hai người cãi cọ cũng đã dần trở thành một kiểu tình thú nho nhỏ.
Phó Giai Hi nhìn anh hai giây, sau đó bình tĩnh di chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Vẫn là em trai dễ dạy bảo hơn.”
Còn người em trai nào nữa? Chính là Thẩm Dã - người đã khuyên can cô bằng một trăm loại cách chết của chồng trước.
Đài cao của Nhạc Cận Thành nháy mắt bị vỡ nát, Phó Giai Hi rất biết cách xử lý anh.
Diệt sạch uy phong của anh, Phó Giai Hi nhàn nhã ăn xong bánh gạo nếp nướng, chấm với đường đỏ, dùng kèm với rượu gạo nóng, điều này khiến toàn thân cô cảm thấy rất dễ chịu.
Một lúc lâu sau, Nhạc Cận Thành mới nói: “Tôi và Quan Diệp Trăn chỉ đang nói về chuyện công việc, không có chuyện gì khác.”
Phó Giai Hi lại gắp một miếng bánh gạo hoa quế khác lên: “Anh có nói chuyện gì, với ai thì cũng không cần phải nói cho tôi nghe.”
“Là tôi đã làm sai.” Giọng điệu và thái độ của Nhạc Cận Thành đều nhún nhường.
Cuối cùng, Phó Giai Hi cũng nhìn về phía anh: “Anh đã làm sai điềugì?”
“Tôi không biết.” Anh khẽ cười: “Nhưng em không vui, vậy chắc chắn là lỗi của tôi.”
Trong lòng Phó Giai Hi không khỏi nổi lên từng đợt bọt sóng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi nào có không vui.”
Nhạc Cận Thành giữ lại một chút đường sống cho mình: “Em hẳn là đang cảm thấy không vui.”
“Hả?”
“Bà nội tìm cho em mấy đối tượng hẹn hò gì đó, chỉ là mấy người lung tung để góp đủ số lượng mà thôi.” Nhạc Cận Thành nói được nửa câu thì tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ít nhất, nếu muốn tìm thì phải tìm một người tốt hơn so với tôi.”
Phó Giai Hi quay mặt nhìn sang chỗ khác, nhấp một ngụm rượu nóng, cô nói: “Yên tâm đi, điều này thì chắc chắn rồi.”
…
Chẳng bao lâu sau, Lưu Quân và Phó Giai Hi đều tập trung tinh thần tham gia vào công việc tổ chức và thành lập nhóm nghiên cứu.
Bọn họ đã thu thập và sắp xếp lại hai mươi công ty ủy thác, ngân hàng đầu tư, công ty cổ phần tư nhân hàng đầu trong nước. Ngoài ra, Phó Giai Hi cũng tìm đọc những thành tích mà bọn họ đã đạt được trong quá khứ, cũng như quy mô của công ty và những thông tin quan trọng, sau đó tạo thành một bảng danh sách thống kê để có thể so sánh.
Một ngày nọ, trong lúc tăng ca, Lưu Quân xem xét, kiểm tra tư liệu của cô xong, bỗng nhiên đề cập: “Gần đây trưởng bộ phận Kim có tìm cô để nói chuyện riêng hay không?”
“Không có.” Phó Giai Hi hỏi: “Sao thế?”
“Không sao, nếu ông ta lại tiếp tục trừ tiền thưởng của cô thì cứ nói với tôi.”
Lúc sau, Phó Giai Hi mới nhận ra, đúng vậy, hình như thái độ của Kim Minh đối với cô có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.
Thông tin đã đầy đủ, tổng hợp lại những lời bình xét, bọn họ cẩn thận sắp xếp lại những công ty mà họ quan tâm.
Vân Thái, Trung Chính, Lập Tín.
Cho dù xét về thành tích, quy mô, trình độ hay kinh nghiệm hành nghề thì cả ba công ty này đều vô cùng xuất sắc.
Bài báo cáo điều tra nghiên cứu chính thức được đệ trình, Kim Minh đọc một cách cẩn thận, cũng không tiếc lời khen ngợi, thái độ hoàn toàn khác biệt so với sự coi thường trước đây.
“À, nhân tiện, hai người nhìn thử cái này đi.” Kim Minh lấy một phần tư liệu từ trong ngăn kéo ra và đưa cho Lưu Quân: “Nguyên Hữu Futures, tuy rằng công ty này còn non trẻ, danh tiếng cũng không tốt bằng ba công ty kia. Nhưng trình độ của các thành viên trong nhóm đều khá tốt, hai người phụ trách dự án này, cũng có thể đi tham quan và khảo sát một chút.”
Nửa đường nhét thêm, nếu không phải liên quan đến quan hệ cá nhân thì là gì được nữa.
Một công ty nhỏ ít được biết đến thì ưu thế lớn nhất là cái gì?
Đó chính là có thể dễ dàng khống chế.
Lưu Quân bị Nhạc Văn Tông và Kim Minh đàn áp nhiều năm như vậy, Phó Giai Hi hiểu rõ, ông ấy lại càng hiểu rõ hơn.
“Cứ dựa theo kế hoạch công việc mà làm, đừng nghĩ quá nhiều về chuyện khác, làm tốt việc mình cần làm là được rồi.” Lưu Quân trấn an cô: “Ngoài ra, 9 giờ sáng thứ bảy tuần này, cô cùng tôi đi một chuyến đến đại học quốc lập Chính trị, hôm đó có một buổi tọa đàm.”
Phó Giai Hi: “Ngồi nghe giảng?”
“Ừm, nơi đó có người tôi muốn hợp tác nhất.”
Buổi chiều thứ sáu, Phó Giai Hi vừa kết thúc công việc một tuần, duyệt lại các hạng mục công việc xong thì nhận được tin nhắn của Nhạc Cận Thành.
Tin nhắn lời ít ý nhiều: “Thời gian buổi tối nhớ giữ lại cho tôi, tôi dẫn em tham gia tiệc tối.”
Sau khi tan làm được nửa tiếng, lại vào thời gian cuối tuần, tòa cao ốc Bách Phong không khỏi trở nên yên tĩnh hơn so với ngày thường.
Tiêu Duệ đến thông báo: “Tổng giám đốc Nhạc, chị Giai Hi tới tìm anh.”
Nhạc Cận Thành siết chặt chiếc bút, vẻ mặt không có chút ngạc nhiên nào: “Mời vào.”
Văn phòng rộng hơn trăm mét vuông, hai bên có cửa sổ sát đất, đã là những ngày cuối hè nhưng sắc thái hoàng hôn vẫn sậm màu như vậy.
Phó Giai Hi đứng ở cửa, nhìn thấy Nhạc Cận Thành đang đứng trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh thay trang phục chính thức để dự tiệc.
Cô bước đi một cách nhẹ nhàng, bàn tay đang định gõ cửa cũng chậm rãi rút lại.
Nhạc Cận Thành không quay đầu lại, cũng biết cô đang ở đó.
“Đây là một tiệc tối về diễn đàn kinh tế, họ đều là những người cùng ngành, quen biết thêm nhiều người dày dặn kinh nghiệm sẽ rất có ích đối với em. Nào, đến đây, giúp tôi thắt cà vạt.”
Phó Giai Hi chần chờ.
“Tối hôm qua trong lúc luyện quyền anh tôi bị thương ở cánh tay nên rất khó để giơ tay lên.” Nhạc Cận Thành nói.
Phó Giai Hi đi đến phía sau của anh, anh xoay người, mùi hương nam tính vừa nhẹ nhàng dễ ngửi, vừa sảng khoái.
“Tôi đi nữa thì có chút không thích hợp.”
Phó Giai Hi cầm lấy cà vạt, Nhạc Cận Thành tự giác cúi đầu.
Cà vạt treo lên cổ, cô điều chỉnh lại chiều dài trái phải.
Nhạc Cận Thành: “Có cái gì mà không thích hợp?”
“Anh dẫn theo bạn nữ của anh là được, dẫn tôi đi thì cho là gì?”
“Em là người đại diện cho tập đoàn Bách Phong, như vậy được chưa?”
Phó Giai Hi khẽ dừng lại động tác đang làm, nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Chiếc cà vạt được gấp cuộn một cách gọn gàng trên đầu ngón tay, chất vải sa tanh mịn màng, sáng bóng.
Cô đã quá quen thuộc với việc này, cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ một lần đã hoàn thành xong.
Nhạc Cận Thành ra hiệu chỉ chiếc áo tây trang bên cạnh.
Phó Giai Hi lấy ra, giúp anh khoác vào.
Nhạc Cận Thành - một doanh nhân vô cùng điển trai. Bởi vì khi còn nhỏ, anh không được ba yêu thích nên đã có thói quen sống khiêm tốn, kín đáo, cố gắng sống sót qua những tháng ngày khó khăn. Cho dù bây giờ anh đã trở thành một người có uy quyền hiển hách, anh cũng không hề tỏ vẻ ngạo mạn, ngông cuồng. Chỉ khi mặc vào bộ trang phục trang trọng, khí chất cao quý của anh mới không thể nào che giấu.
“Ngoài ra.” Nhạc Cận Thành tự sửa lại: “Tôi chưa bao giờ dẫn theo bạn nữ tham gia bất kỳ buổi tiệc nào.”
Đầu ngón tay của Phó Giai Hi không khỏi run rẩy, giả vờ thản nhiên: “Anh không sợ người khác chê cười mình à, là tổng giám đốc của Bách Phong, vậy mà ngay cả bạn nữ cũng không có.”
Nhạc Cận Thành đeo dây đồng hồ vào: “Nếu không có bạn nữ sẽ bị chê cười, vậy vòng giao tiếp của tôi cũng quá thấp kém rồi.”
Phó Giai Hi khẽ cười nhạo: “Tự cao.”
Nhạc Cận Thành sửa lại: “Đó là sự tự tin.”
Đã gần đến giờ, họ cũng nên xuất phát.
“Từ từ.” Phó Giai Hi gọi anh lại, sau đó cẩn thận chỉnh lại chiếc cà vạt một lần nữa cho thẳng lại.
…
Nhạc Cận Thành nói không sai, quả thật qua buổi yến tiệc tối nay cô đã có thu hoạch khá phong phú.
Mượn danh nghĩa là người đại diện của tập đoàn Bách Phong, cô đã được giới thiệu và làm quen với rất nhiều lãnh đạo ngành. Để tránh bị nghi ngờ, rất ít khi cô nhìn về phía Nhạc Cận Thành. Anh đứng ở sảnh phía Tây, thỉnh thoảng ánh mắt anh sẽ dõi theo cô, bữa tiệc linh đình, chỉ một ánh nhìn thoáng qua, anh đã nhìn thấy một Phó Giai Hi xinh đẹp, thoải mái và hào phóng.
Nhạc Cận Thành có chút vui mừng, cho dù là vai diễn nào, cô đều có thể đảm nhận. Tuy nhiên, anh cũng có chút buồn, bởi vì trong tất cả những vai diễn đó, không có vị trí của anh.
“Buổi tọa đàm vào thứ bảy tuần này ở đại học quốc lập Chính trị rất đáng để tham gia.”
“Lần này, Du Ngạn Khanh về nước, thế nhưng vẫn chưa chọn được nơi để đi.”
“Cũng có không ít người tìm kiếm nhân tài đang nhìn chằm chằm vào anh ta đấy.”
“Tất nhiên rồi, năng lực nghiệp vụ của anh ta thật sự rất xuất sắc, nếu ai có thể mời chào anh ta về làm việc dưới trướng, năm sau mục tiêu công trạng có khả năng sẽ được cải thiện thêm một bậc nữa.”
Lắng nghe thông tin là một phần quan trọng trong giao tiếp và xã giao.
Phó Giai Hi chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cũng không nhớ nổi mình đã nghe qua ở đâu.
Đang nghỉ ngơi trên sân thượng vắng người, bỗng nhiên Phó Giai Hi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vạn Ngọc cũng nhìn thấy cô, cô chắc chắn.
Khung cảnh tốt đẹp, nói tức giận thì cũng không phải tức giận, việc hai người cãi cọ cũng đã dần trở thành một kiểu tình thú nho nhỏ.
Phó Giai Hi nhìn anh hai giây, sau đó bình tĩnh di chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Vẫn là em trai dễ dạy bảo hơn.”
Còn người em trai nào nữa? Chính là Thẩm Dã - người đã khuyên can cô bằng một trăm loại cách chết của chồng trước.
Đài cao của Nhạc Cận Thành nháy mắt bị vỡ nát, Phó Giai Hi rất biết cách xử lý anh.
Diệt sạch uy phong của anh, Phó Giai Hi nhàn nhã ăn xong bánh gạo nếp nướng, chấm với đường đỏ, dùng kèm với rượu gạo nóng, điều này khiến toàn thân cô cảm thấy rất dễ chịu.
Một lúc lâu sau, Nhạc Cận Thành mới nói: “Tôi và Quan Diệp Trăn chỉ đang nói về chuyện công việc, không có chuyện gì khác.”
Phó Giai Hi lại gắp một miếng bánh gạo hoa quế khác lên: “Anh có nói chuyện gì, với ai thì cũng không cần phải nói cho tôi nghe.”
“Là tôi đã làm sai.” Giọng điệu và thái độ của Nhạc Cận Thành đều nhún nhường.
Cuối cùng, Phó Giai Hi cũng nhìn về phía anh: “Anh đã làm sai điềugì?”
“Tôi không biết.” Anh khẽ cười: “Nhưng em không vui, vậy chắc chắn là lỗi của tôi.”
Trong lòng Phó Giai Hi không khỏi nổi lên từng đợt bọt sóng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi nào có không vui.”
Nhạc Cận Thành giữ lại một chút đường sống cho mình: “Em hẳn là đang cảm thấy không vui.”
“Hả?”
“Bà nội tìm cho em mấy đối tượng hẹn hò gì đó, chỉ là mấy người lung tung để góp đủ số lượng mà thôi.” Nhạc Cận Thành nói được nửa câu thì tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ít nhất, nếu muốn tìm thì phải tìm một người tốt hơn so với tôi.”
Phó Giai Hi quay mặt nhìn sang chỗ khác, nhấp một ngụm rượu nóng, cô nói: “Yên tâm đi, điều này thì chắc chắn rồi.”
…
Chẳng bao lâu sau, Lưu Quân và Phó Giai Hi đều tập trung tinh thần tham gia vào công việc tổ chức và thành lập nhóm nghiên cứu.
Bọn họ đã thu thập và sắp xếp lại hai mươi công ty ủy thác, ngân hàng đầu tư, công ty cổ phần tư nhân hàng đầu trong nước. Ngoài ra, Phó Giai Hi cũng tìm đọc những thành tích mà bọn họ đã đạt được trong quá khứ, cũng như quy mô của công ty và những thông tin quan trọng, sau đó tạo thành một bảng danh sách thống kê để có thể so sánh.
Một ngày nọ, trong lúc tăng ca, Lưu Quân xem xét, kiểm tra tư liệu của cô xong, bỗng nhiên đề cập: “Gần đây trưởng bộ phận Kim có tìm cô để nói chuyện riêng hay không?”
“Không có.” Phó Giai Hi hỏi: “Sao thế?”
“Không sao, nếu ông ta lại tiếp tục trừ tiền thưởng của cô thì cứ nói với tôi.”
Lúc sau, Phó Giai Hi mới nhận ra, đúng vậy, hình như thái độ của Kim Minh đối với cô có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.
Thông tin đã đầy đủ, tổng hợp lại những lời bình xét, bọn họ cẩn thận sắp xếp lại những công ty mà họ quan tâm.
Vân Thái, Trung Chính, Lập Tín.
Cho dù xét về thành tích, quy mô, trình độ hay kinh nghiệm hành nghề thì cả ba công ty này đều vô cùng xuất sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bài báo cáo điều tra nghiên cứu chính thức được đệ trình, Kim Minh đọc một cách cẩn thận, cũng không tiếc lời khen ngợi, thái độ hoàn toàn khác biệt so với sự coi thường trước đây.
“À, nhân tiện, hai người nhìn thử cái này đi.” Kim Minh lấy một phần tư liệu từ trong ngăn kéo ra và đưa cho Lưu Quân: “Nguyên Hữu Futures, tuy rằng công ty này còn non trẻ, danh tiếng cũng không tốt bằng ba công ty kia. Nhưng trình độ của các thành viên trong nhóm đều khá tốt, hai người phụ trách dự án này, cũng có thể đi tham quan và khảo sát một chút.”
Nửa đường nhét thêm, nếu không phải liên quan đến quan hệ cá nhân thì là gì được nữa.
Một công ty nhỏ ít được biết đến thì ưu thế lớn nhất là cái gì?
Đó chính là có thể dễ dàng khống chế.
Lưu Quân bị Nhạc Văn Tông và Kim Minh đàn áp nhiều năm như vậy, Phó Giai Hi hiểu rõ, ông ấy lại càng hiểu rõ hơn.
“Cứ dựa theo kế hoạch công việc mà làm, đừng nghĩ quá nhiều về chuyện khác, làm tốt việc mình cần làm là được rồi.” Lưu Quân trấn an cô: “Ngoài ra, 9 giờ sáng thứ bảy tuần này, cô cùng tôi đi một chuyến đến đại học quốc lập Chính trị, hôm đó có một buổi tọa đàm.”
Phó Giai Hi: “Ngồi nghe giảng?”
“Ừm, nơi đó có người tôi muốn hợp tác nhất.”
Buổi chiều thứ sáu, Phó Giai Hi vừa kết thúc công việc một tuần, duyệt lại các hạng mục công việc xong thì nhận được tin nhắn của Nhạc Cận Thành.
Tin nhắn lời ít ý nhiều: “Thời gian buổi tối nhớ giữ lại cho tôi, tôi dẫn em tham gia tiệc tối.”
Sau khi tan làm được nửa tiếng, lại vào thời gian cuối tuần, tòa cao ốc Bách Phong không khỏi trở nên yên tĩnh hơn so với ngày thường.
Tiêu Duệ đến thông báo: “Tổng giám đốc Nhạc, chị Giai Hi tới tìm anh.”
Nhạc Cận Thành siết chặt chiếc bút, vẻ mặt không có chút ngạc nhiên nào: “Mời vào.”
Văn phòng rộng hơn trăm mét vuông, hai bên có cửa sổ sát đất, đã là những ngày cuối hè nhưng sắc thái hoàng hôn vẫn sậm màu như vậy.
Phó Giai Hi đứng ở cửa, nhìn thấy Nhạc Cận Thành đang đứng trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh thay trang phục chính thức để dự tiệc.
Cô bước đi một cách nhẹ nhàng, bàn tay đang định gõ cửa cũng chậm rãi rút lại.
Nhạc Cận Thành không quay đầu lại, cũng biết cô đang ở đó.
“Đây là một tiệc tối về diễn đàn kinh tế, họ đều là những người cùng ngành, quen biết thêm nhiều người dày dặn kinh nghiệm sẽ rất có ích đối với em. Nào, đến đây, giúp tôi thắt cà vạt.”
Phó Giai Hi chần chờ.
“Tối hôm qua trong lúc luyện quyền anh tôi bị thương ở cánh tay nên rất khó để giơ tay lên.” Nhạc Cận Thành nói.
Phó Giai Hi đi đến phía sau của anh, anh xoay người, mùi hương nam tính vừa nhẹ nhàng dễ ngửi, vừa sảng khoái.
“Tôi đi nữa thì có chút không thích hợp.”
Phó Giai Hi cầm lấy cà vạt, Nhạc Cận Thành tự giác cúi đầu.
Cà vạt treo lên cổ, cô điều chỉnh lại chiều dài trái phải.
Nhạc Cận Thành: “Có cái gì mà không thích hợp?”
“Anh dẫn theo bạn nữ của anh là được, dẫn tôi đi thì cho là gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em là người đại diện cho tập đoàn Bách Phong, như vậy được chưa?”
Phó Giai Hi khẽ dừng lại động tác đang làm, nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Chiếc cà vạt được gấp cuộn một cách gọn gàng trên đầu ngón tay, chất vải sa tanh mịn màng, sáng bóng.
Cô đã quá quen thuộc với việc này, cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ một lần đã hoàn thành xong.
Nhạc Cận Thành ra hiệu chỉ chiếc áo tây trang bên cạnh.
Phó Giai Hi lấy ra, giúp anh khoác vào.
Nhạc Cận Thành - một doanh nhân vô cùng điển trai. Bởi vì khi còn nhỏ, anh không được ba yêu thích nên đã có thói quen sống khiêm tốn, kín đáo, cố gắng sống sót qua những tháng ngày khó khăn. Cho dù bây giờ anh đã trở thành một người có uy quyền hiển hách, anh cũng không hề tỏ vẻ ngạo mạn, ngông cuồng. Chỉ khi mặc vào bộ trang phục trang trọng, khí chất cao quý của anh mới không thể nào che giấu.
“Ngoài ra.” Nhạc Cận Thành tự sửa lại: “Tôi chưa bao giờ dẫn theo bạn nữ tham gia bất kỳ buổi tiệc nào.”
Đầu ngón tay của Phó Giai Hi không khỏi run rẩy, giả vờ thản nhiên: “Anh không sợ người khác chê cười mình à, là tổng giám đốc của Bách Phong, vậy mà ngay cả bạn nữ cũng không có.”
Nhạc Cận Thành đeo dây đồng hồ vào: “Nếu không có bạn nữ sẽ bị chê cười, vậy vòng giao tiếp của tôi cũng quá thấp kém rồi.”
Phó Giai Hi khẽ cười nhạo: “Tự cao.”
Nhạc Cận Thành sửa lại: “Đó là sự tự tin.”
Đã gần đến giờ, họ cũng nên xuất phát.
“Từ từ.” Phó Giai Hi gọi anh lại, sau đó cẩn thận chỉnh lại chiếc cà vạt một lần nữa cho thẳng lại.
…
Nhạc Cận Thành nói không sai, quả thật qua buổi yến tiệc tối nay cô đã có thu hoạch khá phong phú.
Mượn danh nghĩa là người đại diện của tập đoàn Bách Phong, cô đã được giới thiệu và làm quen với rất nhiều lãnh đạo ngành. Để tránh bị nghi ngờ, rất ít khi cô nhìn về phía Nhạc Cận Thành. Anh đứng ở sảnh phía Tây, thỉnh thoảng ánh mắt anh sẽ dõi theo cô, bữa tiệc linh đình, chỉ một ánh nhìn thoáng qua, anh đã nhìn thấy một Phó Giai Hi xinh đẹp, thoải mái và hào phóng.
Nhạc Cận Thành có chút vui mừng, cho dù là vai diễn nào, cô đều có thể đảm nhận. Tuy nhiên, anh cũng có chút buồn, bởi vì trong tất cả những vai diễn đó, không có vị trí của anh.
“Buổi tọa đàm vào thứ bảy tuần này ở đại học quốc lập Chính trị rất đáng để tham gia.”
“Lần này, Du Ngạn Khanh về nước, thế nhưng vẫn chưa chọn được nơi để đi.”
“Cũng có không ít người tìm kiếm nhân tài đang nhìn chằm chằm vào anh ta đấy.”
“Tất nhiên rồi, năng lực nghiệp vụ của anh ta thật sự rất xuất sắc, nếu ai có thể mời chào anh ta về làm việc dưới trướng, năm sau mục tiêu công trạng có khả năng sẽ được cải thiện thêm một bậc nữa.”
Lắng nghe thông tin là một phần quan trọng trong giao tiếp và xã giao.
Phó Giai Hi chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cũng không nhớ nổi mình đã nghe qua ở đâu.
Đang nghỉ ngơi trên sân thượng vắng người, bỗng nhiên Phó Giai Hi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vạn Ngọc cũng nhìn thấy cô, cô chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro