Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 34
2024-09-14 22:51:08
Cuối cùng, Phó Giai Hi cũng kết bạn thành công với tài khoản WeChat của Du Ngạn Khanh đúng như những gì cô mong muốn nhờ vào cách mà ngay chính cô cũng không nghĩ tới.
Thôi, tất cả đều là vì công việc, nhân danh tình yêu cũng chỉ là cách thức để con người gây dựng giá trị của bản thân.
Trước khi ngủ, Phó Giai Hi phân tích lại mọi chuyện. Cô thấy bản thân quả là bình tĩnh, khách quan và có đôi chút máu lạnh.
Bắt đầu từ khi nào mà tình cảm đã không còn quan trọng trong thế giới của cô nữa vậy?
Ngày hôm sau, cô gửi cho Du Ngạn Khanh thông tin về Bách Phong và ngỏ lời muốn hợp tác với anh ấy.
Nhưng người này cũng rất khéo đưa đẩy.
Du Ngạn Khanh nhận được tin nhắn xong, bắt cô chờ hai tiếng đồng hồ mà không hề trả lời lại, tới sát giờ tan làm, anh ấy mới nhắn một câu: “Xin lỗi, tôi bận họp cả ngày hôm nay. Tôi đã nhận được tài liệu cô gửi rồi, tôi sẽ nghiên cứu chúng, chúng ta cùng học tập và trao đổi với nhau nhé.”
Phó Giai Hi: “...”
Ai muốn cùng học tập và trao đổi với Du Ngạn Khanh chứ? Điều cô muốn là hợp tác.
Nói cách khác, Du Ngạn Khanh hoàn toàn không hề muốn hợp tác với cô.
Mấy ngày sau đó, Phó Giai Hi đã nhắn thêm cho Du Ngạn Khanh hai lần nữa để thăm dò ý tứ của anh ấy.
Anh ấy vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian với cô, đầu tiên là bắt cô chờ mấy tiếng, sau đó nhắn lại một câu vô thưởng vô phạt, xin lỗi, hôm nay tôi bận quá.
Du Ngạn Khanh vẫn tiếp tục giả vờ không hiểu ý của cô, thật là tẻ nhạt.
Phó Giai Hi không tiếp tục quấy rầy Du Ngạn Khanh nữa.
Một tuần sau, cô mới gửi lại tin nhắn cho anh ấy.
“Chào anh, bà tôi mới tự tay làm một ít bánh hoa quế, dặn tôi mang cho anh một phần.”
Không bàn chuyện công việc mà chuyển sang nói chuyện tình nghĩa, lại lôi cả Chu Tiểu Quân ra làm lá chắn, Du Ngạn Khanh không còn lý do để từ chối nữa.
Phó Giai Hi gặp Du Ngạn Khanh ở khách sạn JW.
Hóa ra sau khi về nước, Du Ngạn Khanh vẫn luôn ở khách sạn ư? Chuyện này quả là bất ngờ.
Phó Giai Hi đưa bánh ngọt cho Du Ngạn Khanh: “Năm nay cây hoa quế mọc bên cạnh hồ cá nở sớm, bà tôi gom lứa hoa rụng đêm đầu tiên lại để làm bánh nên mới làm được nhiều như vậy.”
Du Ngạn Khanh đưa hai tay ra nhận bánh, sau đó đợi một lúc lâu mới hỏi: “Cô không còn muốn nói thêm gì khác nữa à?”
Phó Giai Hi chớp mắt đầy giảo hoạt: “Có chứ.”
Nét mặt vốn hơi xúc động một chút của Du Ngạn Khanh lập tức nghiêm lại. Anh ấy biết ngay mà, chẳng qua đây chỉ là một cái cớ hẹn gặp mặt nói chuyện đầy khôn khéo mà thôi.
Sau đó, Phó Giai Hi nói đầy chân thành: “Bà tôi nói là hai năm rồi không gặp anh, không biết anh có thay đổi gì không. Bao giờ gặp lại, bà tôi muốn làm món ốc hương ngâm rượu mùi ướp lạnh cho anh nếm thử.”
Đây là món ăn mà Du Ngạn Khanh thích nhất, dùng tình nghĩa làm cầu nối, chắc chắn sẽ lay chuyển được Du Ngạn Khanh.
Vậy là Phó Giai Hi thành công hẹn được Du Ngạn Khanh đi ăn chung lần thứ hai, hơn nữa còn tận dụng được đủ nhiều thời gian đủ để cô giới thiệu kỹ lưỡng về vấn đề chuyên môn.
Điều duy nhất mà Phó Giai Hi thấy áy náy là cô đã mượn danh nghĩa của Chu Tiểu Quân. Phó Giai Hi cảm thấy bản thân thật chẳng khác gì một gã thầy bói dạo chuyên hành nghề lừa đảo.
Hay tin Du Ngạn Khanh muốn tới thăm hỏi mình, Chu Tiểu Quân vui như muốn chắp cánh bay.
“Thằng bé là cháu trai của một người chị em đồng hương của bà, ba mẹ mất sớm, cuộc đời thằng bé rất lận đận. Sau này, người chị em của bà bị u não, nhắm mắt xuôi tay, không còn ai chăm lo cho thằng bé nữa. Bà thấy thằng bé tội nghiệp quá nên mới kiếm người nuôi thằng bé.”
Vì lý do sức khỏe nên vợ chồng nhà đó không có con, bởi vậy họ coi Du Ngạn Khanh như con cái mình dứt ruột đẻ ra, quả là một mối nhân duyên tốt đẹp.
Tiếc là năm Du Ngạn Khanh thi đại học, ba mẹ nuôi lại cùng mất vì tai nạn giao thông.
Từ đó, Chu Tiểu Quân trở thành bậc bề trên duy nhất để Du Ngạn Khanh nhớ nhung.
Phó Giai Hi nghe xong, im lặng một lúc lâu không nói một lời.
Chu Tiểu Quân vuốt ve mu bàn tay của cô: “Bà biết cháu cũng là một đứa trẻ từng phải chịu khổ, cháu hãy cứ cư xử một cách chân thành trong tất cả mọi chuyện rồi sẽ có ngày qua cơn bĩ cực tới ngày thái lai thôi.”
Du Ngạn Khanh hẹn sẽ tới thăm Chu Tiểu Quân vào thứ bảy.
Đây cũng là ngày gia đình ba người của Nhạc Cận Thành và Phó Giai Hi sẽ sum họp. Tới thứ bảy, họ sẽ tới Mãn Uyển, cùng nhau ăn tối với Chu Tiểu Quân.
Chu Tiểu Quân rất vui vẻ: “Thật là khéo, hôm nay quả là đông vui.”
Biết có khách tới, Nhạc Cận Thành thắc mắc: “Cháu có quen biết vị khách tối hôm nay không ạ?”
Chu Tiểu Quân nói: “Cháu không biết nhưng Giai Hi biết.”
Nhạc Cận Thành nhìn về phía Phó Giai Hi, nét mặt tỏ ý không hiểu.
Phó Giai Hi bình thản đáp: “Vị khách tối nay là Du Ngạn Khanh.”
Nhạc Cận Thành: “...”
Buổi chiều, Du Ngạn Khanh tới Mãn Uyển đúng như đã hẹn.
Chu Tiểu Quân thực sự rất vui mừng, cầm tay Du Ngạn Khanh hỏi hết chuyện này tới chuyện kia.
Du Ngạn Khanh có vóc dáng cao ráo, ngoại hình tuấn tú. Khi nói chuyện với Chu Tiểu Quân, mắt Du Ngạn Khanh như biết cười.
Phó Giai Hi không khỏi cảm khái, hóa ra mặt của anh ấy không phải là núi băng.
“Giai Hi, lại đây, lại đây, lại đây nào.” Chu Tiểu Quân nói: “Hai cháu từng gặp nhau nên đã là người quen rồi, đừng câu nệ, cháu cứ coi Giai Hi là bạn tốt nhé.”
Phó Giai Hi nín cười, kề đầu lại gần thì thầm bảo với Du Ngạn Khanh: “Có phải bà tôi rất đậm phong thái của người giang hồ không? Giống như Chu Bá Thông* phiên bản nữ vậy.”
*Chu Bá Thông (hay Châu Bá Thông) là một nhân vật có thật sống vào cuối thời Bắc Tống nhưng ngày nay, nhiều người biết đến ông với tư cách là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng xạ điêu và Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung. Trong tiểu thuyết, Chu Bá Thông được xây dựng là một nhân vật đã già nhưng tâm hồn vẫn là một đứa bé ngây thơ, trong sáng.
Khóe môi Du Ngạn Khanh hơi cong lên một chút.
Phó Giai Hi mừng rỡ: “Ồ, đây là lần đầu tiên anh cười với tôi đó.”
Du Ngạn Khanh bất giác nghiêm mặt lại.
“Chỉ có điều tôi thấy khi anh không cười thì trông đẹp trai hơn.” Phó Giai Hi nói.
Du Ngạn Khanh ngẩn người, cuối cùng không nén nổi cười.
Các món ăn trong bữa cơm tối có đầy đủ rau thịt, được phối hợp một cách hài hòa, vừa ấm áp lại đậm đà hương vị gia đình thường ngày.
Nhạc Gia Nhất học lớp tiếng Anh online xong, lanh lợi chạy xuống dưới nhà tìm mẹ.
Du Ngạn Khanh nhìn Nhạc Gia Nhất bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
Phó Giai Hi thân mật xoa đầu con trai, rất thẳng thắn nói cho Du Ngạn Khanh biết: “Đây là Gia Nhất, con trai của tôi.”
Du Ngạn Khanh rất ít khi sửng sốt.
Tuy nhiên, hôm nay phá lệ, chỉ mới một lát thôi mà Du Ngạn Khanh đã bị bất ngờ hai lần rồi.
Tiểu Gia Nhất nhìn quanh tìm người: “Ba con đâu rồi ạ?”
Chú Lưu đang bày đĩa bèn tiện thể giải thích với khách: “Cậu Nhạc bận chuyện công việc nên không thể tới ăn cơm cùng mọi người.”
Lúc này, trong Phật đường.
Cậu Nhạc nào đó đang ngồi bên chiếc bàn kê trước ban thờ chép lại một đoạn kinh, sắc mặt anh như tấm sắt chớm bắt đầu hoen gỉ, tâm trạng cực kỳ mất bình tĩnh.
Chu Tiểu Quân không cho phép anh được đi ra sảnh trước nên đương nhiên anh cũng không gặp được người khách được đối xử cực kỳ trọng thể tên là Du Ngạn Khanh kia.
Nhạc Cận Thành vẫn còn nhớ rõ hôm đó khi xem ảnh, người mà Phó Giai Hi nán lại nhìn lâu hơn một chút cũng chính là Du Ngạn Khanh.
Việc chép kinh giúp con người ta vừa tĩnh tâm lại vừa tịnh tâm.
Ký trước vạn vật, tức sinh tham cầu.
Ký sinh tham cầu, tức thị phiền não.*
*Nghĩa là “đã chấp trước vào sự vật, tức là nảy sinh lòng tham lam và mong cầu. Đã nảy sinh lòng tham lam và mong cầu, tức là phiền não”, đây là hai câu trong “Thanh Tĩnh Kinh”.
Chép đến nét bút cuối cùng, Nhạc Cận Thành không giữ vững được lực tay, vết mực đậm thấm vào giấy, làm hỏng cả trang giấy viết theo thể chữ Khải vốn đang rất đẹp này.
Nhạc Cận Thành gác chiếc bút lông nhỏ lên trên đồ gác bút hình chữ “Sơn”, trong lòng bực bội khó lòng thoải mái nổi, anh ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tát.
Sau khi nhìn chăm chú một lát, Nhạc Cận Thành lại quay lại, quỳ phập xuống chiếc đệm, ngoan ngoãn chép lại đoạn kinh kia.
Bên phía đằng này, bầu không khí dùng bữa đang rất vui vẻ.
Chu Tiểu Quân quan tâm hỏi han xem Du Ngạn Khanh ở nước ngoài có ăn uống ngon miệng không, công việc thế nào, có bạn gái hay chưa.
Du Ngạn Khanh cười, chỉ trả lời rằng công việc của bản thân rất bận rộn.
Nói xong, anh ấy còn đánh mắt nhìn Phó Giai Hi như có như không.
Ăn cơm xong, họ đi dạo trong sân cho dễ tiêu hóa thức ăn. Cá chép trong hồ được chăm bẵm rất tốt, con nào con nấy đỏ rực, vàng óng, nước hồ trong veo tới tận đáy.
Phó Giai Hi đưa cho Du Ngạn Khanh một khay đựng cám cho cá, hỏi thẳng anh ấy: “Hằng năm, công ty của chúng tôi đều mua một lượng rất lớn nguyên vật liệu, khả năng kiểm soát các rủi ro không được bảo hiểm rất mạnh. Tôi rất tò mò, tại sao anh không muốn hợp tác với Bách Phong?”
Du Ngạn Khanh nói: “Không phải là không muốn hợp tác với cô mà là tạm thời tôi không muốn làm việc.”
Phó Giai Hi tưởng đây chỉ là lý do nói cho qua chuyện của Du Ngạn Khanh nên cô nói rõ luôn: “Về tỷ lệ ăn chia hoa hồng thì có thể bàn bạc thêm.”
“Không cần bàn.” Du Ngạn Khanh nói: “Tôi chẳng bao giờ thiếu tiền cả.”
“...”
Cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là đi vào ngõ cụt. Thậm chí từng có một khoảnh khắc nào đó, Phó Giai Hi muốn lôi Nhạc Cận Thành ra đây đối phó với kiểu người thích khoe của này, chắc chắn hai người họ sẽ chiến một trận thật hoành tráng.
“Vậy anh định lúc nào thì quay lại làm việc?”
“Tôi chưa nghĩ tới.” Du Ngạn Khanh dựa người vào rào chắn, thảnh thơi rắc cám cho cá ăn: “Có lẽ là tôi sẽ về hưu.”
“Còn một tháng nữa mới tới sinh nhật tròn ba mươi tuổi của anh cơ mà.”
“Cô điều tra lý lịch của tôi kĩ càng đấy.” Tâm trạng của Du Ngạn Khanh lại càng thả lỏng hơn, đầu ngón tay thon dài đảo quanh số cám trong đĩa đồ ăn của cá: “Cô nói thử xem cô còn biết những gì về tôi nữa?”
“Tôi còn biết anh đã xa quê nhiều năm, sau khi về nước, vẫn chưa quen với nơi này, biết anh muốn dành thời gian để đi dạo xung quanh.” Phó Giai Hi nói: “Nếu không thể bàn chuyện công việc, vậy thì bàn chuyện ngao du Vân Tân một ngày vậy, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh nhé, anh thấy sao?”
Du Ngạn Khanh nghiêm túc quan sát Phó Giai Hi.
“Anh không cần phải quan sát tôi làm gì đâu, không có cạm bẫy gì hết, tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh.” Phó Giai Hi thành thật nói.
Du Ngạn Khanh cười: “Cá bà Tiểu Quân nuôi giỏi ăn quá nhỉ? Túi cám cá to thế này làm sao cho bọn chúng ăn hết được?”
“Chẳng phải là vì muốn nói chuyện với anh thêm mấy câu nên tôi mới đổ nhiều cám cá như vậy cho anh hay sao.” Phó Giai Hi với tay lấy lại số cám còn dư: “Anh đừng cho chúng ăn nữa, còn cho nữa là chúng bội thực mất đó.”
Có thể nói Du Ngạn Khanh là đối tượng khó giải quyết nhất kể từ khi Phó Giai Hi quay lại đi làm đến nay.
Ngay cả Lưu Quân cũng khuyên cô nên từ bỏ, nhóm nghiên cứu xuất sắc trong nước không phải chỉ có mỗi mình nhóm của Du Ngạn Khanh, thua keo này ta bày keo khác, chỉ cần chuyển sang đối tượng khác là xong.
“Đây là giấy mời tham dự hội nghị tài chính Tô Châu, mai cô đi tới đó một chuyến đi.”
Phó Giai Hi không muốn từ bỏ, cô nói: “Tổ trưởng Lưu, ông cho tôi thêm chút thời gian nữa đi.”
Lưu Quân suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý: “Được thôi.”
“À phải rồi, tổ trưởng Lưu.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Ông có thể quyết toán chi phí cho hoạt động “câu Du”* này không?”
*Du là họ của Du Ngạn Khanh nhưng đồng thời “câu Du” còn đồng âm với từ “câu cá”.
Thôi, tất cả đều là vì công việc, nhân danh tình yêu cũng chỉ là cách thức để con người gây dựng giá trị của bản thân.
Trước khi ngủ, Phó Giai Hi phân tích lại mọi chuyện. Cô thấy bản thân quả là bình tĩnh, khách quan và có đôi chút máu lạnh.
Bắt đầu từ khi nào mà tình cảm đã không còn quan trọng trong thế giới của cô nữa vậy?
Ngày hôm sau, cô gửi cho Du Ngạn Khanh thông tin về Bách Phong và ngỏ lời muốn hợp tác với anh ấy.
Nhưng người này cũng rất khéo đưa đẩy.
Du Ngạn Khanh nhận được tin nhắn xong, bắt cô chờ hai tiếng đồng hồ mà không hề trả lời lại, tới sát giờ tan làm, anh ấy mới nhắn một câu: “Xin lỗi, tôi bận họp cả ngày hôm nay. Tôi đã nhận được tài liệu cô gửi rồi, tôi sẽ nghiên cứu chúng, chúng ta cùng học tập và trao đổi với nhau nhé.”
Phó Giai Hi: “...”
Ai muốn cùng học tập và trao đổi với Du Ngạn Khanh chứ? Điều cô muốn là hợp tác.
Nói cách khác, Du Ngạn Khanh hoàn toàn không hề muốn hợp tác với cô.
Mấy ngày sau đó, Phó Giai Hi đã nhắn thêm cho Du Ngạn Khanh hai lần nữa để thăm dò ý tứ của anh ấy.
Anh ấy vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian với cô, đầu tiên là bắt cô chờ mấy tiếng, sau đó nhắn lại một câu vô thưởng vô phạt, xin lỗi, hôm nay tôi bận quá.
Du Ngạn Khanh vẫn tiếp tục giả vờ không hiểu ý của cô, thật là tẻ nhạt.
Phó Giai Hi không tiếp tục quấy rầy Du Ngạn Khanh nữa.
Một tuần sau, cô mới gửi lại tin nhắn cho anh ấy.
“Chào anh, bà tôi mới tự tay làm một ít bánh hoa quế, dặn tôi mang cho anh một phần.”
Không bàn chuyện công việc mà chuyển sang nói chuyện tình nghĩa, lại lôi cả Chu Tiểu Quân ra làm lá chắn, Du Ngạn Khanh không còn lý do để từ chối nữa.
Phó Giai Hi gặp Du Ngạn Khanh ở khách sạn JW.
Hóa ra sau khi về nước, Du Ngạn Khanh vẫn luôn ở khách sạn ư? Chuyện này quả là bất ngờ.
Phó Giai Hi đưa bánh ngọt cho Du Ngạn Khanh: “Năm nay cây hoa quế mọc bên cạnh hồ cá nở sớm, bà tôi gom lứa hoa rụng đêm đầu tiên lại để làm bánh nên mới làm được nhiều như vậy.”
Du Ngạn Khanh đưa hai tay ra nhận bánh, sau đó đợi một lúc lâu mới hỏi: “Cô không còn muốn nói thêm gì khác nữa à?”
Phó Giai Hi chớp mắt đầy giảo hoạt: “Có chứ.”
Nét mặt vốn hơi xúc động một chút của Du Ngạn Khanh lập tức nghiêm lại. Anh ấy biết ngay mà, chẳng qua đây chỉ là một cái cớ hẹn gặp mặt nói chuyện đầy khôn khéo mà thôi.
Sau đó, Phó Giai Hi nói đầy chân thành: “Bà tôi nói là hai năm rồi không gặp anh, không biết anh có thay đổi gì không. Bao giờ gặp lại, bà tôi muốn làm món ốc hương ngâm rượu mùi ướp lạnh cho anh nếm thử.”
Đây là món ăn mà Du Ngạn Khanh thích nhất, dùng tình nghĩa làm cầu nối, chắc chắn sẽ lay chuyển được Du Ngạn Khanh.
Vậy là Phó Giai Hi thành công hẹn được Du Ngạn Khanh đi ăn chung lần thứ hai, hơn nữa còn tận dụng được đủ nhiều thời gian đủ để cô giới thiệu kỹ lưỡng về vấn đề chuyên môn.
Điều duy nhất mà Phó Giai Hi thấy áy náy là cô đã mượn danh nghĩa của Chu Tiểu Quân. Phó Giai Hi cảm thấy bản thân thật chẳng khác gì một gã thầy bói dạo chuyên hành nghề lừa đảo.
Hay tin Du Ngạn Khanh muốn tới thăm hỏi mình, Chu Tiểu Quân vui như muốn chắp cánh bay.
“Thằng bé là cháu trai của một người chị em đồng hương của bà, ba mẹ mất sớm, cuộc đời thằng bé rất lận đận. Sau này, người chị em của bà bị u não, nhắm mắt xuôi tay, không còn ai chăm lo cho thằng bé nữa. Bà thấy thằng bé tội nghiệp quá nên mới kiếm người nuôi thằng bé.”
Vì lý do sức khỏe nên vợ chồng nhà đó không có con, bởi vậy họ coi Du Ngạn Khanh như con cái mình dứt ruột đẻ ra, quả là một mối nhân duyên tốt đẹp.
Tiếc là năm Du Ngạn Khanh thi đại học, ba mẹ nuôi lại cùng mất vì tai nạn giao thông.
Từ đó, Chu Tiểu Quân trở thành bậc bề trên duy nhất để Du Ngạn Khanh nhớ nhung.
Phó Giai Hi nghe xong, im lặng một lúc lâu không nói một lời.
Chu Tiểu Quân vuốt ve mu bàn tay của cô: “Bà biết cháu cũng là một đứa trẻ từng phải chịu khổ, cháu hãy cứ cư xử một cách chân thành trong tất cả mọi chuyện rồi sẽ có ngày qua cơn bĩ cực tới ngày thái lai thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Ngạn Khanh hẹn sẽ tới thăm Chu Tiểu Quân vào thứ bảy.
Đây cũng là ngày gia đình ba người của Nhạc Cận Thành và Phó Giai Hi sẽ sum họp. Tới thứ bảy, họ sẽ tới Mãn Uyển, cùng nhau ăn tối với Chu Tiểu Quân.
Chu Tiểu Quân rất vui vẻ: “Thật là khéo, hôm nay quả là đông vui.”
Biết có khách tới, Nhạc Cận Thành thắc mắc: “Cháu có quen biết vị khách tối hôm nay không ạ?”
Chu Tiểu Quân nói: “Cháu không biết nhưng Giai Hi biết.”
Nhạc Cận Thành nhìn về phía Phó Giai Hi, nét mặt tỏ ý không hiểu.
Phó Giai Hi bình thản đáp: “Vị khách tối nay là Du Ngạn Khanh.”
Nhạc Cận Thành: “...”
Buổi chiều, Du Ngạn Khanh tới Mãn Uyển đúng như đã hẹn.
Chu Tiểu Quân thực sự rất vui mừng, cầm tay Du Ngạn Khanh hỏi hết chuyện này tới chuyện kia.
Du Ngạn Khanh có vóc dáng cao ráo, ngoại hình tuấn tú. Khi nói chuyện với Chu Tiểu Quân, mắt Du Ngạn Khanh như biết cười.
Phó Giai Hi không khỏi cảm khái, hóa ra mặt của anh ấy không phải là núi băng.
“Giai Hi, lại đây, lại đây, lại đây nào.” Chu Tiểu Quân nói: “Hai cháu từng gặp nhau nên đã là người quen rồi, đừng câu nệ, cháu cứ coi Giai Hi là bạn tốt nhé.”
Phó Giai Hi nín cười, kề đầu lại gần thì thầm bảo với Du Ngạn Khanh: “Có phải bà tôi rất đậm phong thái của người giang hồ không? Giống như Chu Bá Thông* phiên bản nữ vậy.”
*Chu Bá Thông (hay Châu Bá Thông) là một nhân vật có thật sống vào cuối thời Bắc Tống nhưng ngày nay, nhiều người biết đến ông với tư cách là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng xạ điêu và Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung. Trong tiểu thuyết, Chu Bá Thông được xây dựng là một nhân vật đã già nhưng tâm hồn vẫn là một đứa bé ngây thơ, trong sáng.
Khóe môi Du Ngạn Khanh hơi cong lên một chút.
Phó Giai Hi mừng rỡ: “Ồ, đây là lần đầu tiên anh cười với tôi đó.”
Du Ngạn Khanh bất giác nghiêm mặt lại.
“Chỉ có điều tôi thấy khi anh không cười thì trông đẹp trai hơn.” Phó Giai Hi nói.
Du Ngạn Khanh ngẩn người, cuối cùng không nén nổi cười.
Các món ăn trong bữa cơm tối có đầy đủ rau thịt, được phối hợp một cách hài hòa, vừa ấm áp lại đậm đà hương vị gia đình thường ngày.
Nhạc Gia Nhất học lớp tiếng Anh online xong, lanh lợi chạy xuống dưới nhà tìm mẹ.
Du Ngạn Khanh nhìn Nhạc Gia Nhất bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
Phó Giai Hi thân mật xoa đầu con trai, rất thẳng thắn nói cho Du Ngạn Khanh biết: “Đây là Gia Nhất, con trai của tôi.”
Du Ngạn Khanh rất ít khi sửng sốt.
Tuy nhiên, hôm nay phá lệ, chỉ mới một lát thôi mà Du Ngạn Khanh đã bị bất ngờ hai lần rồi.
Tiểu Gia Nhất nhìn quanh tìm người: “Ba con đâu rồi ạ?”
Chú Lưu đang bày đĩa bèn tiện thể giải thích với khách: “Cậu Nhạc bận chuyện công việc nên không thể tới ăn cơm cùng mọi người.”
Lúc này, trong Phật đường.
Cậu Nhạc nào đó đang ngồi bên chiếc bàn kê trước ban thờ chép lại một đoạn kinh, sắc mặt anh như tấm sắt chớm bắt đầu hoen gỉ, tâm trạng cực kỳ mất bình tĩnh.
Chu Tiểu Quân không cho phép anh được đi ra sảnh trước nên đương nhiên anh cũng không gặp được người khách được đối xử cực kỳ trọng thể tên là Du Ngạn Khanh kia.
Nhạc Cận Thành vẫn còn nhớ rõ hôm đó khi xem ảnh, người mà Phó Giai Hi nán lại nhìn lâu hơn một chút cũng chính là Du Ngạn Khanh.
Việc chép kinh giúp con người ta vừa tĩnh tâm lại vừa tịnh tâm.
Ký trước vạn vật, tức sinh tham cầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký sinh tham cầu, tức thị phiền não.*
*Nghĩa là “đã chấp trước vào sự vật, tức là nảy sinh lòng tham lam và mong cầu. Đã nảy sinh lòng tham lam và mong cầu, tức là phiền não”, đây là hai câu trong “Thanh Tĩnh Kinh”.
Chép đến nét bút cuối cùng, Nhạc Cận Thành không giữ vững được lực tay, vết mực đậm thấm vào giấy, làm hỏng cả trang giấy viết theo thể chữ Khải vốn đang rất đẹp này.
Nhạc Cận Thành gác chiếc bút lông nhỏ lên trên đồ gác bút hình chữ “Sơn”, trong lòng bực bội khó lòng thoải mái nổi, anh ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tát.
Sau khi nhìn chăm chú một lát, Nhạc Cận Thành lại quay lại, quỳ phập xuống chiếc đệm, ngoan ngoãn chép lại đoạn kinh kia.
Bên phía đằng này, bầu không khí dùng bữa đang rất vui vẻ.
Chu Tiểu Quân quan tâm hỏi han xem Du Ngạn Khanh ở nước ngoài có ăn uống ngon miệng không, công việc thế nào, có bạn gái hay chưa.
Du Ngạn Khanh cười, chỉ trả lời rằng công việc của bản thân rất bận rộn.
Nói xong, anh ấy còn đánh mắt nhìn Phó Giai Hi như có như không.
Ăn cơm xong, họ đi dạo trong sân cho dễ tiêu hóa thức ăn. Cá chép trong hồ được chăm bẵm rất tốt, con nào con nấy đỏ rực, vàng óng, nước hồ trong veo tới tận đáy.
Phó Giai Hi đưa cho Du Ngạn Khanh một khay đựng cám cho cá, hỏi thẳng anh ấy: “Hằng năm, công ty của chúng tôi đều mua một lượng rất lớn nguyên vật liệu, khả năng kiểm soát các rủi ro không được bảo hiểm rất mạnh. Tôi rất tò mò, tại sao anh không muốn hợp tác với Bách Phong?”
Du Ngạn Khanh nói: “Không phải là không muốn hợp tác với cô mà là tạm thời tôi không muốn làm việc.”
Phó Giai Hi tưởng đây chỉ là lý do nói cho qua chuyện của Du Ngạn Khanh nên cô nói rõ luôn: “Về tỷ lệ ăn chia hoa hồng thì có thể bàn bạc thêm.”
“Không cần bàn.” Du Ngạn Khanh nói: “Tôi chẳng bao giờ thiếu tiền cả.”
“...”
Cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là đi vào ngõ cụt. Thậm chí từng có một khoảnh khắc nào đó, Phó Giai Hi muốn lôi Nhạc Cận Thành ra đây đối phó với kiểu người thích khoe của này, chắc chắn hai người họ sẽ chiến một trận thật hoành tráng.
“Vậy anh định lúc nào thì quay lại làm việc?”
“Tôi chưa nghĩ tới.” Du Ngạn Khanh dựa người vào rào chắn, thảnh thơi rắc cám cho cá ăn: “Có lẽ là tôi sẽ về hưu.”
“Còn một tháng nữa mới tới sinh nhật tròn ba mươi tuổi của anh cơ mà.”
“Cô điều tra lý lịch của tôi kĩ càng đấy.” Tâm trạng của Du Ngạn Khanh lại càng thả lỏng hơn, đầu ngón tay thon dài đảo quanh số cám trong đĩa đồ ăn của cá: “Cô nói thử xem cô còn biết những gì về tôi nữa?”
“Tôi còn biết anh đã xa quê nhiều năm, sau khi về nước, vẫn chưa quen với nơi này, biết anh muốn dành thời gian để đi dạo xung quanh.” Phó Giai Hi nói: “Nếu không thể bàn chuyện công việc, vậy thì bàn chuyện ngao du Vân Tân một ngày vậy, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh nhé, anh thấy sao?”
Du Ngạn Khanh nghiêm túc quan sát Phó Giai Hi.
“Anh không cần phải quan sát tôi làm gì đâu, không có cạm bẫy gì hết, tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh.” Phó Giai Hi thành thật nói.
Du Ngạn Khanh cười: “Cá bà Tiểu Quân nuôi giỏi ăn quá nhỉ? Túi cám cá to thế này làm sao cho bọn chúng ăn hết được?”
“Chẳng phải là vì muốn nói chuyện với anh thêm mấy câu nên tôi mới đổ nhiều cám cá như vậy cho anh hay sao.” Phó Giai Hi với tay lấy lại số cám còn dư: “Anh đừng cho chúng ăn nữa, còn cho nữa là chúng bội thực mất đó.”
Có thể nói Du Ngạn Khanh là đối tượng khó giải quyết nhất kể từ khi Phó Giai Hi quay lại đi làm đến nay.
Ngay cả Lưu Quân cũng khuyên cô nên từ bỏ, nhóm nghiên cứu xuất sắc trong nước không phải chỉ có mỗi mình nhóm của Du Ngạn Khanh, thua keo này ta bày keo khác, chỉ cần chuyển sang đối tượng khác là xong.
“Đây là giấy mời tham dự hội nghị tài chính Tô Châu, mai cô đi tới đó một chuyến đi.”
Phó Giai Hi không muốn từ bỏ, cô nói: “Tổ trưởng Lưu, ông cho tôi thêm chút thời gian nữa đi.”
Lưu Quân suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý: “Được thôi.”
“À phải rồi, tổ trưởng Lưu.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Ông có thể quyết toán chi phí cho hoạt động “câu Du”* này không?”
*Du là họ của Du Ngạn Khanh nhưng đồng thời “câu Du” còn đồng âm với từ “câu cá”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro