Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 42
2024-09-14 22:51:08
Phó Giai Hi ngây người trong chốc lát.
“Đúng vậy, chỉ cần nhìn biểu cảm của cậu là biết ngay đáp án rồi.” Bạch Đóa tỏ vẻ thất vọng vì cô đã phung phí của trời: “Cậu đừng nói với tớ là cậu không thể tìm được ai tốt hơn Nhạc Cận Thành đấy nhé.”
Phó Giai Hi cho rằng câu hỏi này là một mệnh đề mâu thuẫn.
Cô chưa bao giờ so sánh thì làm sao biết được có người nào tốt hơn anh hay không.
Trong phương diện này, Nhạc Cận Thành cũng không khắc chế cho lắm. Dù anh đã dùng sức lực nhẹ nhàng đến đâu thì cũng có thể để lại năm dấu ngón tay trên eo cô.
Nếu xem đây là một yếu tố để chấm điểm thì chắc hẳn sẽ có ai đó giỏi hơn anh nhỉ.
Phó Giai Hi thích trạng thái ngà ngà say sau khi uống rượu. Nhưng sau khi có Gia Nhất thì cô đã giữ chừng mực và cẩn thận hơn.
Lúc đã về đến nhà, Bạch Đóa bèn gửi tin nhắn WeChat: “Cục cưng à, tớ đã mua bảo bối cho cậu rồi. Mấy ngày nữa cậu nhớ nhận chuyển phát nhanh nhé.”
—
Một buổi sáng, trong giờ hành chính, Phó Giai Hi đã gửi tin nhắn cho Du Ngạn Khanh để nhắc nhở: “Mười giờ sáng sẽ có hội nghị chuyên đề về nghiên cứu thị trường. Anh sẽ đến tham gia đúng giờ chứ?”
Qua mười phút mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, Phó Giai Hi bèn dứt khoát bấm điện thoại.
Du Ngạn Khanh chậm rãi bắt máy, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”
“Anh vẫn chưa thức dậy hả?”
“Hai giờ rưỡi mới kết thúc giao dịch cơ mà.” Nhưng Du Ngạn Khanh lại không hề gắt gỏng lúc mới thức dậy, ủ rũ hỏi lại: “Tôi không thể ngủ thêm một lúc nữa sao?”
“Mười giờ có một cuộc họp.”
“Tôi không tham gia đâu.” Du Ngạn Khanh đáp: “Quan điểm với ý kiến của tôi đã được tổng hợp rồi gửi đến email của cô rồi. Cô cứ thay mặt tôi báo cáo đi.”
“Không được. Du Ngạn Khanh, anh có một chút đạo đức nghề nghiệp nào không?”
“Không có.”
“...”
Theo lời của anh ấy thì dựa vào các điều khoản hợp đồng, việc tham dự các cuộc họp như thế này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của Du Ngạn Khanh, vậy nên anh ấy có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Phó Giai Hi chỉ có thể bất chấp khó khăn, thay mặt Du Ngạn Khanh trình bày về quan điểm thị trường.
Trong số các thành viên của hội đồng quản trị, rất nhiều người không hiểu rõ nghiệp vụ phòng ngừa rủi ro, do đó Phó Giai Hi lại phải kiên nhẫn giải thích. Từ lúc tiến hành cuộc họp, cô luôn đứng thẳng suốt cả buổi, hoàn toàn không có thời gian để thở.
Đột nhiên, một thành viên của hội đồng quản trị tỏ vẻ bất mãn: “Tại sao đối phương không tham gia cuộc họp mà lại muốn cô báo cáo?”
Phó Giai Hi nói đúng sự thật: “Đêm qua, một số dữ liệu quan trọng đã được công bố ra thị trường bên ngoài, khiến giá cả thị trường biến động cực lớn. Thầy Du đã phải theo dõi thị trường một cách chăm chú đến tận hai giờ rưỡi sáng.”
Sắc mặt đối phương dịu đi một chút.
Kim Minh cười ha hả: “Du Ngạn Khanh ở phía bên kia vẫn luôn liên lạc với Giai Hi, như thể cô ấy là người phát ngôn của Du Ngạn Khanh vậy.”
Phó Giai Hi tỏ ra đúng mực, thỏa đáng: “Trưởng bộ phận Kim nói đùa rồi. Đây là những điều tôi nên làm để chia sẻ những công việc đó với ông mà.”
Nhạc Cận Thành ngồi ở vị trí chủ trì hội nghị với vẻ mặt hờ hững. Anh liếc nhìn Phó Giai Hi một thoáng. Không tệ. Phản kích một cách kín kẽ, hóa giải những mũi tên bắn lén một cách nhã nhặn và ung dung, cô càng ngày càng xử lý tốt hơn.
Sau cuộc họp, Lưu Quân thúc giục cô tổng hợp các ý kiến trong cuộc họp rồi gửi cho Du Ngạn Khanh xem xét.
“Thôi bỏ đi. Gửi bưu kiện thì chậm lắm, cô nên đích thân đến đó một chuyến đi.” Lưu Quân làm việc thận trọng và chú trọng hiệu suất nên đã lập tức phê duyệt cho cô ra ngoài làm việc.
Du Ngạn Khanh vẫn còn ở khách sạn lần trước, cách công ty Bách Phong nửa tiếng lái xe.
Đây là lần đầu tiên Phó Giai Hi tới một căn hộ penthouse ở tầng cao nhất.
Bình trà, các loại ly thủy tinh, nến thơm, chiếc máy tính để bàn có hai màn hình mới được lắp đặt trên bàn làm việc.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn chính là: Trên bàn phím bị bá chiếm bởi một con mèo Anh lông ngắn màu xanh xám. Bộ lông của con mèo ú được chăm sóc đến mức bóng loáng như ánh nước, khuôn mặt bánh bao híp thành hai nếp thịt, chiếc đuôi thỉnh thoảng lại đung đưa một cách nhàn nhã và vênh váo. Khi phát hiện có người, nó cũng chỉ mở mắt một bên với vẻ lạnh nhạt, sau đó tiếp tục ngủ ngon lành.
“Nó tên là Nước Cam.” Du Ngạn Khanh đưa cho cô một cốc nước cam: “Uống đi.”
Phó Giai Hi làm động tác chạm cốc về phía con mèo: “Tao sắp xử đẹp mày rồi nè.”
“Bổ sung một ít vitamin C đi, lát nữa cần phải động não đấy.”
“Chậc, tôi không nên đặt hy vọng vào anh.”
Du Ngạn Khanh cúi đầu rồi nở nụ cười rất nhẹ nhàng.
“Đối với xu hướng của giá cả thị trường sau khi số liệu được công bố vào tối hôm qua, anh có ý kiến gì không?” Phó Giai Hi hỏi.
“Tin tức này rất kích thích. Lợi suất trái phiếu của Mỹ nhất thời tăng vọt, đồng London thì giảm sút trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng cô đừng quá lo lắng, xu hướng này sẽ không thay đổi đâu.” Du Ngạn Khanh cho biết: “Việc thu mua nguyên vật liệu ở khu vực hạ lưu của các cô có thể xúc tiến theo kế hoạch bình thường, không cần để tâm quá nhiều.”
Khi nói về những điều này, cả người anh ấy toát lên một loại cảm giác kiên định lạ thường.
Chắc chắn, ngắn gọn, logic một cách hoàn hảo, không hề dài dòng hay cố tình khoe khoang những trích dẫn mang tính chuyên môn.
Phó Giai Hi đột nhiên nghĩ đến một cách hình dung: Trí tuệ linh hoạt.
Không chịu nổi ánh nhìn chăm chú cũng như sự đánh giá của cô suốt một lúc lâu nên Du Ngạn Khanh chợt cau mày, hỏi rằng: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Phó Giai Hi tặc lưỡi: “Du Ngạn Khanh, có phải anh mắc chứng sợ xã hội không?”
“...”
Trở lại quê hương nhưng chẳng có nhà để về, thuê phòng khách sạn trọn gói và dài hạn, chỉ nuôi mèo và tận hưởng cuộc sống một mình, không thích giao du với người khác, đắm mình trong công việc, đồng thời hưởng thụ thời khắc bầu bạn với màn hình điện tử lạnh lẽo.
Dường như trên đời này không có người nào hoặc sự kiện nào có thể khiến anh ấy động lòng, kể cả tiền bạc.
Điều mà Du Ngạn Khanh theo đuổi chính là cảm giác thành tựu khi dốc hết sức lực để cạnh tranh với hàng vạn, hàng nghìn đối thủ trên thị trường hàng hóa tàn khốc và không có quy luật nào cả.
“Cô nhìn nhận tôi chính xác đến vậy sao? Bình thường cô cũng thường xuyên quan sát tôi mà.” Thực ra Du Ngạn Khanh không hề phủ nhận: “Tôi quen ở khách sạn rồi, vừa đơn giản vừa tiện lợi.”
Phó Giai Hi hơi khó hiểu: “Anh không thấy buồn chán hả?”
“Buồn chán chứ.” Du Ngạn Khanh ngẩng đầu lên: “Cô sống ở đây đã lâu rồi mà, hãy giúp tôi tìm một chỗ ở đi.”
“Được. Anh có yêu cầu gì không?”
“Ít người, yên tĩnh, điều kiện Internet tốt, thuận tiện cho việc nuôi mèo.”
Sở dĩ Phó Giai Hi đồng ý dễ dàng như vậy là vì: Bạn trai nhỏ của Bạch Đóa có một căn hộ đẹp cho thuê.
Tầng một có một khoảng sân nhỏ, là kiểu nhà dành riêng cho một gia đình, nằm trong khu vực mới phát triển ở thành phố Tân Thị*, vừa ít người vừa yên tĩnh.
*Tân Thị là một thành phố cấp huyện thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Du Ngạn Khanh có thể ở khách sạn lâu dài nên tất nhiên cũng không kén chọn. Sau khi xem ảnh cô gửi, anh ấy lập tức chuyển tiền thuê nhà.
“Anh gửi dư tiền rồi.”
“Cô giúp tôi đặt mua đồ đạc đi.”
“Anh còn thiếu cái gì thế?”
“Tùy cô lo liệu.”
Sau đó, Du Ngạn Khanh cũng chẳng trả lời tin nhắn nữa.
Vì đã quen với phong cách của anh ấy nên Phó Giai Hi cũng không so đo. Sau khi giải quyết xong, cô bèn thông báo với Du Ngạn Khanh rằng anh ấy có thể đến nhận phòng bất cứ lúc nào.
Những vật dụng cơ bản dành cho sinh hoạt hàng ngày đã đầy đủ cả rồi. Tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, trái cây và đồ uống. Viên đá đang tỏa hương thơm ở lối ra vào là loại hương trong lành và tự nhiên. Ngoài ra còn có một chiếc khung dành cho mèo, được đặt ở một góc đón nắng trong phòng khách.
Phó Giai Hi đưa chủ nhà là Triệu Triệu đi cùng mình một cách danh chính ngôn thuận.
Triệu Triệu thực sự rất vui mừng khi được gặp thần tượng của mình. Chỉ cần Du Ngạn Khanh nói một câu miễn trừ tiền thuê nhà thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ hoàn toàn đồng ý.
Thái độ của Du Ngạn Khanh đối với tất cả mọi người đều vô cùng bình thản, hơn nữa anh ấy không quen với việc đưa ra những lời đề nghị quá mức nhiệt tình.
Phó Giai Hi còn mang theo một chiếc túi giấy. Đợi chủ nhà rời đi, anh ấy mới hỏi: “Đây là gì thế?”
“Triệu Triệu đã mua nó cho anh nhưng lại xấu hổ, không dám mở lời tặng cho anh ấy mà.” Phó Giai Hi nói tiếp: “Đó là một người hâm mộ bé nhỏ và đơn thuần của anh đấy.”
Du Ngạn Khanh không tiếp nhận món đồ này: “Cô mang về đi.”
“Đúng vậy, chỉ cần nhìn biểu cảm của cậu là biết ngay đáp án rồi.” Bạch Đóa tỏ vẻ thất vọng vì cô đã phung phí của trời: “Cậu đừng nói với tớ là cậu không thể tìm được ai tốt hơn Nhạc Cận Thành đấy nhé.”
Phó Giai Hi cho rằng câu hỏi này là một mệnh đề mâu thuẫn.
Cô chưa bao giờ so sánh thì làm sao biết được có người nào tốt hơn anh hay không.
Trong phương diện này, Nhạc Cận Thành cũng không khắc chế cho lắm. Dù anh đã dùng sức lực nhẹ nhàng đến đâu thì cũng có thể để lại năm dấu ngón tay trên eo cô.
Nếu xem đây là một yếu tố để chấm điểm thì chắc hẳn sẽ có ai đó giỏi hơn anh nhỉ.
Phó Giai Hi thích trạng thái ngà ngà say sau khi uống rượu. Nhưng sau khi có Gia Nhất thì cô đã giữ chừng mực và cẩn thận hơn.
Lúc đã về đến nhà, Bạch Đóa bèn gửi tin nhắn WeChat: “Cục cưng à, tớ đã mua bảo bối cho cậu rồi. Mấy ngày nữa cậu nhớ nhận chuyển phát nhanh nhé.”
—
Một buổi sáng, trong giờ hành chính, Phó Giai Hi đã gửi tin nhắn cho Du Ngạn Khanh để nhắc nhở: “Mười giờ sáng sẽ có hội nghị chuyên đề về nghiên cứu thị trường. Anh sẽ đến tham gia đúng giờ chứ?”
Qua mười phút mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, Phó Giai Hi bèn dứt khoát bấm điện thoại.
Du Ngạn Khanh chậm rãi bắt máy, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”
“Anh vẫn chưa thức dậy hả?”
“Hai giờ rưỡi mới kết thúc giao dịch cơ mà.” Nhưng Du Ngạn Khanh lại không hề gắt gỏng lúc mới thức dậy, ủ rũ hỏi lại: “Tôi không thể ngủ thêm một lúc nữa sao?”
“Mười giờ có một cuộc họp.”
“Tôi không tham gia đâu.” Du Ngạn Khanh đáp: “Quan điểm với ý kiến của tôi đã được tổng hợp rồi gửi đến email của cô rồi. Cô cứ thay mặt tôi báo cáo đi.”
“Không được. Du Ngạn Khanh, anh có một chút đạo đức nghề nghiệp nào không?”
“Không có.”
“...”
Theo lời của anh ấy thì dựa vào các điều khoản hợp đồng, việc tham dự các cuộc họp như thế này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của Du Ngạn Khanh, vậy nên anh ấy có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Phó Giai Hi chỉ có thể bất chấp khó khăn, thay mặt Du Ngạn Khanh trình bày về quan điểm thị trường.
Trong số các thành viên của hội đồng quản trị, rất nhiều người không hiểu rõ nghiệp vụ phòng ngừa rủi ro, do đó Phó Giai Hi lại phải kiên nhẫn giải thích. Từ lúc tiến hành cuộc họp, cô luôn đứng thẳng suốt cả buổi, hoàn toàn không có thời gian để thở.
Đột nhiên, một thành viên của hội đồng quản trị tỏ vẻ bất mãn: “Tại sao đối phương không tham gia cuộc họp mà lại muốn cô báo cáo?”
Phó Giai Hi nói đúng sự thật: “Đêm qua, một số dữ liệu quan trọng đã được công bố ra thị trường bên ngoài, khiến giá cả thị trường biến động cực lớn. Thầy Du đã phải theo dõi thị trường một cách chăm chú đến tận hai giờ rưỡi sáng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt đối phương dịu đi một chút.
Kim Minh cười ha hả: “Du Ngạn Khanh ở phía bên kia vẫn luôn liên lạc với Giai Hi, như thể cô ấy là người phát ngôn của Du Ngạn Khanh vậy.”
Phó Giai Hi tỏ ra đúng mực, thỏa đáng: “Trưởng bộ phận Kim nói đùa rồi. Đây là những điều tôi nên làm để chia sẻ những công việc đó với ông mà.”
Nhạc Cận Thành ngồi ở vị trí chủ trì hội nghị với vẻ mặt hờ hững. Anh liếc nhìn Phó Giai Hi một thoáng. Không tệ. Phản kích một cách kín kẽ, hóa giải những mũi tên bắn lén một cách nhã nhặn và ung dung, cô càng ngày càng xử lý tốt hơn.
Sau cuộc họp, Lưu Quân thúc giục cô tổng hợp các ý kiến trong cuộc họp rồi gửi cho Du Ngạn Khanh xem xét.
“Thôi bỏ đi. Gửi bưu kiện thì chậm lắm, cô nên đích thân đến đó một chuyến đi.” Lưu Quân làm việc thận trọng và chú trọng hiệu suất nên đã lập tức phê duyệt cho cô ra ngoài làm việc.
Du Ngạn Khanh vẫn còn ở khách sạn lần trước, cách công ty Bách Phong nửa tiếng lái xe.
Đây là lần đầu tiên Phó Giai Hi tới một căn hộ penthouse ở tầng cao nhất.
Bình trà, các loại ly thủy tinh, nến thơm, chiếc máy tính để bàn có hai màn hình mới được lắp đặt trên bàn làm việc.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn chính là: Trên bàn phím bị bá chiếm bởi một con mèo Anh lông ngắn màu xanh xám. Bộ lông của con mèo ú được chăm sóc đến mức bóng loáng như ánh nước, khuôn mặt bánh bao híp thành hai nếp thịt, chiếc đuôi thỉnh thoảng lại đung đưa một cách nhàn nhã và vênh váo. Khi phát hiện có người, nó cũng chỉ mở mắt một bên với vẻ lạnh nhạt, sau đó tiếp tục ngủ ngon lành.
“Nó tên là Nước Cam.” Du Ngạn Khanh đưa cho cô một cốc nước cam: “Uống đi.”
Phó Giai Hi làm động tác chạm cốc về phía con mèo: “Tao sắp xử đẹp mày rồi nè.”
“Bổ sung một ít vitamin C đi, lát nữa cần phải động não đấy.”
“Chậc, tôi không nên đặt hy vọng vào anh.”
Du Ngạn Khanh cúi đầu rồi nở nụ cười rất nhẹ nhàng.
“Đối với xu hướng của giá cả thị trường sau khi số liệu được công bố vào tối hôm qua, anh có ý kiến gì không?” Phó Giai Hi hỏi.
“Tin tức này rất kích thích. Lợi suất trái phiếu của Mỹ nhất thời tăng vọt, đồng London thì giảm sút trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng cô đừng quá lo lắng, xu hướng này sẽ không thay đổi đâu.” Du Ngạn Khanh cho biết: “Việc thu mua nguyên vật liệu ở khu vực hạ lưu của các cô có thể xúc tiến theo kế hoạch bình thường, không cần để tâm quá nhiều.”
Khi nói về những điều này, cả người anh ấy toát lên một loại cảm giác kiên định lạ thường.
Chắc chắn, ngắn gọn, logic một cách hoàn hảo, không hề dài dòng hay cố tình khoe khoang những trích dẫn mang tính chuyên môn.
Phó Giai Hi đột nhiên nghĩ đến một cách hình dung: Trí tuệ linh hoạt.
Không chịu nổi ánh nhìn chăm chú cũng như sự đánh giá của cô suốt một lúc lâu nên Du Ngạn Khanh chợt cau mày, hỏi rằng: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Phó Giai Hi tặc lưỡi: “Du Ngạn Khanh, có phải anh mắc chứng sợ xã hội không?”
“...”
Trở lại quê hương nhưng chẳng có nhà để về, thuê phòng khách sạn trọn gói và dài hạn, chỉ nuôi mèo và tận hưởng cuộc sống một mình, không thích giao du với người khác, đắm mình trong công việc, đồng thời hưởng thụ thời khắc bầu bạn với màn hình điện tử lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như trên đời này không có người nào hoặc sự kiện nào có thể khiến anh ấy động lòng, kể cả tiền bạc.
Điều mà Du Ngạn Khanh theo đuổi chính là cảm giác thành tựu khi dốc hết sức lực để cạnh tranh với hàng vạn, hàng nghìn đối thủ trên thị trường hàng hóa tàn khốc và không có quy luật nào cả.
“Cô nhìn nhận tôi chính xác đến vậy sao? Bình thường cô cũng thường xuyên quan sát tôi mà.” Thực ra Du Ngạn Khanh không hề phủ nhận: “Tôi quen ở khách sạn rồi, vừa đơn giản vừa tiện lợi.”
Phó Giai Hi hơi khó hiểu: “Anh không thấy buồn chán hả?”
“Buồn chán chứ.” Du Ngạn Khanh ngẩng đầu lên: “Cô sống ở đây đã lâu rồi mà, hãy giúp tôi tìm một chỗ ở đi.”
“Được. Anh có yêu cầu gì không?”
“Ít người, yên tĩnh, điều kiện Internet tốt, thuận tiện cho việc nuôi mèo.”
Sở dĩ Phó Giai Hi đồng ý dễ dàng như vậy là vì: Bạn trai nhỏ của Bạch Đóa có một căn hộ đẹp cho thuê.
Tầng một có một khoảng sân nhỏ, là kiểu nhà dành riêng cho một gia đình, nằm trong khu vực mới phát triển ở thành phố Tân Thị*, vừa ít người vừa yên tĩnh.
*Tân Thị là một thành phố cấp huyện thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Du Ngạn Khanh có thể ở khách sạn lâu dài nên tất nhiên cũng không kén chọn. Sau khi xem ảnh cô gửi, anh ấy lập tức chuyển tiền thuê nhà.
“Anh gửi dư tiền rồi.”
“Cô giúp tôi đặt mua đồ đạc đi.”
“Anh còn thiếu cái gì thế?”
“Tùy cô lo liệu.”
Sau đó, Du Ngạn Khanh cũng chẳng trả lời tin nhắn nữa.
Vì đã quen với phong cách của anh ấy nên Phó Giai Hi cũng không so đo. Sau khi giải quyết xong, cô bèn thông báo với Du Ngạn Khanh rằng anh ấy có thể đến nhận phòng bất cứ lúc nào.
Những vật dụng cơ bản dành cho sinh hoạt hàng ngày đã đầy đủ cả rồi. Tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, trái cây và đồ uống. Viên đá đang tỏa hương thơm ở lối ra vào là loại hương trong lành và tự nhiên. Ngoài ra còn có một chiếc khung dành cho mèo, được đặt ở một góc đón nắng trong phòng khách.
Phó Giai Hi đưa chủ nhà là Triệu Triệu đi cùng mình một cách danh chính ngôn thuận.
Triệu Triệu thực sự rất vui mừng khi được gặp thần tượng của mình. Chỉ cần Du Ngạn Khanh nói một câu miễn trừ tiền thuê nhà thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ hoàn toàn đồng ý.
Thái độ của Du Ngạn Khanh đối với tất cả mọi người đều vô cùng bình thản, hơn nữa anh ấy không quen với việc đưa ra những lời đề nghị quá mức nhiệt tình.
Phó Giai Hi còn mang theo một chiếc túi giấy. Đợi chủ nhà rời đi, anh ấy mới hỏi: “Đây là gì thế?”
“Triệu Triệu đã mua nó cho anh nhưng lại xấu hổ, không dám mở lời tặng cho anh ấy mà.” Phó Giai Hi nói tiếp: “Đó là một người hâm mộ bé nhỏ và đơn thuần của anh đấy.”
Du Ngạn Khanh không tiếp nhận món đồ này: “Cô mang về đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro