Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 48
2024-09-14 22:51:08
Lúc hai mươi hai tuổi, Phó Giai Hi cũng không có quá nhiều phán đoán về cơ thể của mình.
Dường như từ khi còn nhỏ, cô nhận biết về giới tính tương đối muộn.
Ba mẹ cô qua đời sớm nên từ khi còn nhỏ cô đã được gửi nuôi ở nhà cậu. Cậu thì luôn lầm lì kiệm lời, mọi chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều nghe lời mợ. Phó Giai Hi nhút nhát, gò bó, cẩn thận không dám phạm sai lầm, mỗi ngày đều nghĩ đến việc làm thế nào để trở thành một người hiểu chuyện.
Xưởng cậu làm việc làm ăn thua lỗ, không trả được lương thưởng cho nhân viên, thế nên trên khuôn mặt mợ không có nổi một nụ cười, thỉnh thoảng bà ta lại lạnh lùng nói vài câu mỉa mai, cậu lại chẳng hó hé tiếng nào, luôn im lặng chịu đựng những lời đay nghiến của mợ. Cách giải tỏa duy nhất của cậu là ngồi xổm sau thùng rác trong những cơn gió lạnh buốt thấu xương để hút thuốc.
Lần đầu tiên Phó Giai Hi có kinh nguyệt, cô không dám hỏi xin mợ tiền mua băng vệ sinh nên phải dùng rất nhiều khăn tay đệm lên nhưng lượng ra quá nhiều, thấm ra quần ngoài bị Viên Hựu nhìn thấy. Khi đó cậu ta còn cười ha ha, mở cửa sổ ra lớn tiếng nói với bên ngoài: “Mẹ! Quần chị ấy này chảy máu! Nhiều máu lắm, buồn nôn chết mất thôi!”
Khi đó đang là sau bữa cơm chiều, có rất nhiều trẻ con chơi trong sân lớn, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Hứa Phương đuổi theo con trai mắng: “Con rùa thối khốn khiếp nhà con, nói năng không biết xấu hổ gì cả!”
Phó Giai Hi núp trong góc tường run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ au lên giống hệt mắt thỏ.
Hứa Phương cả giận nói: “Sao cháu không nói cho mợ biết chứ, gây ra chuyện cười lớn như vậy.”
Lần có kinh đầu tiên của thiếu nữ chứng minh những thay đổi ban đầu của giới tính lại bị định nghĩa là một trò cười xấu hổ.
Sau này, khi đã yêu đương với Nhạc Cận Thành, cô đã hai mươi hai tuổi.
Lần đầu tiên hai người đi hẹn hò là đến một nhà hàng tây cao cấp.
Phó Giai Hi bị đau bụng, đau đầu, cảm giác xấu bỗng nhiên dâng lên trong lòng cô. Cô vội vàng vào toilet xem sao, quả nhiên kỳ kinh nguyệt lại đến sớm hơn bình thường.
Bóng ma của tuổi dậy thì đã cắm rễ trong lòng cô, cô khó có thể mở miệng nói tình trạng của bản thân ra, thế nên cô chỉ nói mình không muốn ăn cơm, đẩ lần sau lại đi.
Nhạc Cận Thành cũng không hỏi rõ nguyên nhân, anh chỉ bảo cô ngồi đợi một lúc, anh đi một lát là sẽ quay lại.
Trước khi đi, anh dịu dàng phủ áo khoác của mình lên đùi cô.
Năm phút sau, anh quay lại cầm theo một túi đồ.
“Xem xem có loại em thường dùng hay không, nếu như không có thì để anh lại đi mua cho em.”
Trong túi là mười mấy loại băng vệ sinh.
Màu sắc bao bì sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ hoặc hình vẽ hoạt hình hoặc tươi mát, tất cả đều tan biến trong nước mắt chua xót của Phó Giai Hi.
Sau đó nữa, tình cảm hai người ổn định hơn, họ đã quen nhau được hơn ba tháng.
Phó Giai Hi cảm thấy thỉnh thoảng vào một lúc nào đó ánh mắt Nhạc Cận Thành trở nên rất trầm lắng và bình tĩnh. Ví dụ như lúc cô mặc váy ngắn, mặc áo hai dây, đi tất cao cổ viền ren màu trắng.
Phó Giai Hi hỏi: “Có phải anh không thích em mặc như thế này đúng không?”
Lúc đó Nhạc Cận Thành đang lái xe, không trả lời cô mà sau khi đi qua ngã tư phía trước, anh mới tìm một nơi an toàn tấp sang lề đường dừng xe lại.
Khi xe dừng hẳn, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người sang hôn cô một cái.
Tất cả lần đầu tiên của Phó Giai Hi đều do anh mở khóa.
Khi việc hôn đã trở thành công việc thường ngày, trạng thái của Nhạc Cận Thành lại bắt đầu thay đổi.
Phó Giai Hi có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, sự thay đổi ấy diễn ra mạnh mẽ, đột ngột, thậm chí anh cần phải dùng một tay nới lỏng thắt lưng ra thì mới không đến mức bị đau.
Phó Giai Hi thấy anh quả thực rất khó chịu bèn nhỏ giọng nói: “Để em sờ nó cho.”
Nhạc Cận Thành chê cô sờ không sướng nên đích thân dẫn dắt. Để cô nhìn thấy đá ngầm cứng rắn và những dục vọng sâu thẳm bên trong đại dương.
“Giai Hi.” Nhạc Cận Thành dụi đầu vào bả vai cô, tỏ ra vô cùng tủi thân nói: “Nó không ra, anh khó chịu quá.”
“Ưm, vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Nhạc Cận Thành hôn lên vành tai cô một cái, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh có thể ở lại không? Anh sẽ không đè lên tóc em đâu.”
Anh nói lời giữ lời, quả thực tóc cô không bị đè lên chút nào dù chỉ là một sợi. Thế nhưng nó lại xõa tung thành thác nước, theo bọt nước phun trào văng khắp nơi, nó cũng biến thành dòng suối chảy xiết, quấn chặt lấy cơ bắp săn chắc như núi ở hai tay anh, chảy mạnh xuống dưới.
Giờ phút này, ánh mặt Nhạc Cận Thành giống hệt anh của năm đó.
Dục vọng vẫn như trước, tình cảm chân thành vẫn như trước.
Thế nhưng Phó Giai Hi đã không còn coi những thứ này là cảm xúc tột đỉnh nữa.
“Chỗ này không có giường của anh, nếu anh thực sự nhớ con thì ngủ với thằng bé ở phòng trẻ em đi. Con trai tóc ngắn, anh sẽ không đè phải tóc con.”
-
Vào tháng mười một, công việc hàng năm tiến vào giai đoạn kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu bận túi bụi.
Du Ngạn Khanh đã hai lần đưa ra đề nghị phòng ngừa rủi ro cho bọn họ, Lưu Quân và Phó Giai Hi lập kế hoạch, lúc đưa bản kế hoạch đầu tiên cho Du Ngạn Khanh xem, anh ấy không phát biểu ý kiến gì, chỉ cho Phó Giai Hi xem biểu đồ xu hướng giá cả thị trường.
“Bây giờ cách lúc tôi nêu đề xuất đã qua 18 giờ, thị trường bên ngoài đã bắt đầu phiên giao dịch, thị trường quốc nội cũng sẽ ngay lập tức kêu gọi đấu thầu. Sau khi tôi xem qua, cô còn phải cầm bản kế hoạch này báo cáo với công ty. Cơ hội chỉ diễn ra trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, thậm chí chỉ có mấy phút. Vậy các cô làm cái này còn có ý nghĩa gì?”
Du Ngạn Khanh ném bản kế hoạch xuống trước mặt cô, lạnh lùng đi cho mèo ăn.
Phó Giai Hi nhìn biểu đồ đường chính đang biến động thay đổi, màu đỏ xanh thay đổi liên tục, lên xuống luân phiên, cô sững sờ đứng im tại chỗ.
“Muốn làm thì cố gắng mà làm cho tốt. Tuân thủ nguyên tắc quá trình tất nhiên không sai nhưng việc chém giết cướp đoạt trong thị trường bản chất cũng không phải chuyện bình thường. Cô phải làm rõ chủ yếu và thứ yếu, hiểu rõ mục đích, biết mình muốn làm gì, đừng sống u mê đần độn.”
Du Ngạn Khanh véo cái mặt béo của Nước Cam: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị nghiên cứu, những chuyện sau đó không cần cho tôi xem.”
Phó Giai Hi như được soi sáng, vội vàng lái xe về Bách Phong.
Hòa giải với Kim Minh và Nhạc Vân Tông khó khăn thế nào không cần nói cũng biết, Lưu Quân không giỏi ăn nói nên bị nói vài câu đã không biết phải cãi lại như thế nào, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Phó Giai Hi không chịu nhượng bộ, dù phải mạo hiểm gánh lấy tội vượt quá thẩm quyền cũng muốn dựa vào lý lẽ để biện giải.
Cô dùng năng lực chuyên môn toàn diện bồi đắp hằng ngày và phong thái có phần ngang ngược không sợ ai nói đến mức khiến đối phương cấm khẩu không nói được gì.
Kế hoạch phòng ngừa rủi ro có thể áp dụng, dựa vào phán đoán của Du Ngạn Khanh, giá đồng đã sụt giảm vào hai ngày sau đó, mức giảm trong ngày đạt mức 6.2%. Lúc thành phẩm của nhà máy gia công Hạ Du của Bách Phong xuất hàng vào ngày cố định thì không ghi nhận ảnh hưởng của việc giảm giá, gộp hai tài khoản vãng lai trong kỳ thực tế lại còn có một khoản lợi nhuận vượt mức.
Lúc Nhạc Vân Tông báo cáo với ban giám đốc, anh ta định lược bớt bỏ qua. Thế nhưng thành viên ban giám đốc lại sáng mắt, thẳng thắn, liên tục khen ngợi Lưu Quân, cũng nhắc đến học trò ông ấy dẫn dắt.
“Tên, tên là gì ấy nhỉ?”
“Phó Giai Hi.” Tiêu Duệ rõ ràng nói tên ra.
“Chúc mừng chị Giai Hi nhé, trong buổi họp chị được ban giám đốc khen đấy.”
“Kéo theo bộ phận chúng ta cũng được nhờ theo.”
Phó Giai Hi thờ ơ mỉm cười, vui vẻ đón nhận những lời nói ngọt và ý tốt này.
Ngày hôm sau, cô đưa một bản [Kế hoạch phân phối lợi nhuận và mục tiêu hiệu suất] cho Kim Minh.
Kim Minh nổi trận lôi đình, quảng bản kế hoạch xuống đất: “Được đằng chân lân đằng đầu, viết nhiều như vậy nhưng tôi chỉ thấy hai chữ, đòi tiền!”
Phó Giai Hi: “Việc áp dụng phòng ngừa rủi ro đã tạo ra lợi ích thị trường, nhân viên thực hiện tham gia vào đương nhiên có quyền đưa ra yêu cầu.”
“Đây mà là yêu cầu? Cô như này là đang tranh công!”
Kim Minh dùng quyền lực chèn ép người khác, bác bỏ ý kiến của Phó Giai Hi.
Trải qua lần này, coi như cô đã hoàn toàn làm mất lòng người ta, sau khi Lưu Quân biết, ông ấy một là trách cô hành động trước rồi mới báo cáo, hai là trách cô hấp tấp.
Phó Giai Hi hiểu rõ: “Tổ trưởng Lưu, điểm nào của ông cũng tốt, phẩm chất làm việc tận tâm, trình độ chuyên môn vững chắc, thái độ làm việc lại cẩn thận, chăm chỉ. Duy chỉ có một khuyết điểm là bỏ quên quyền lợi chính đáng của mình.”
Sau khi Du Ngạn Khanh biết được, anh ấy vẫn thể hiện như lúc bình thường.
Phó Giai Hi có chút bất ngờ: “Không ác miệng phê bình một trận, không phải phong cách của thầy Du.”
“Thầy đây chưa bao giờ gặp học sinh nào kém cỏi như vậy.”
“Vậy anh có muốn chỉ bảo một chút không, học sinh kém cũng có tiềm năng vô hạn.”
Du Ngạn Khanh xem ghi chép giao dịch của cô lần trước, vừa nhìn biểu đồ đường K* đối ứng bên cạnh, sao chéo xu hướng giá cả thị trường ngày hôm đó.
*Biểu đồ đường K: Được vẽ theo chuỗi thông qua các biểu đồ nến được tạo thành bởi giá mở, giá đóng, giá cao nhất và giá thấp nhất.
“Cô muốn tôi hướng dẫn cô làm giao dịch?” Anh ấy vừa nhìn đã biết tỏng suy nghĩ của cô.
Phó Giai Hi ngượng ngùng cười cười, hiếm khi không lên tiếng trả lời.
“Tôi chưa bao giờ nhận học trò, sau này cũng sẽ không nhận.” Du Ngạn Khanh nói: “Tôi không thích phải có trách nhiệm với người khác, cũng không thích vạch mặt cho người khác biết.”
Phó Giai Hi đột nhiên hỏi: “Du Ngạn Khanh, có phải đám bạn gái cũ của anh đều rất hận anh không?”
Tự nhiên bị cô hỏi như vậy, Du Ngạn Khanh sửng sốt một lúc: “Gì cơ?”
“Trích dẫn lời thoại của đàn ông khốn nạn cấp cao này, không phụ bạc hơn một trăm tám mươi cô gái thì không thể nào thản nhiên nói ra như thế được.”
“...”
Dường như từ khi còn nhỏ, cô nhận biết về giới tính tương đối muộn.
Ba mẹ cô qua đời sớm nên từ khi còn nhỏ cô đã được gửi nuôi ở nhà cậu. Cậu thì luôn lầm lì kiệm lời, mọi chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều nghe lời mợ. Phó Giai Hi nhút nhát, gò bó, cẩn thận không dám phạm sai lầm, mỗi ngày đều nghĩ đến việc làm thế nào để trở thành một người hiểu chuyện.
Xưởng cậu làm việc làm ăn thua lỗ, không trả được lương thưởng cho nhân viên, thế nên trên khuôn mặt mợ không có nổi một nụ cười, thỉnh thoảng bà ta lại lạnh lùng nói vài câu mỉa mai, cậu lại chẳng hó hé tiếng nào, luôn im lặng chịu đựng những lời đay nghiến của mợ. Cách giải tỏa duy nhất của cậu là ngồi xổm sau thùng rác trong những cơn gió lạnh buốt thấu xương để hút thuốc.
Lần đầu tiên Phó Giai Hi có kinh nguyệt, cô không dám hỏi xin mợ tiền mua băng vệ sinh nên phải dùng rất nhiều khăn tay đệm lên nhưng lượng ra quá nhiều, thấm ra quần ngoài bị Viên Hựu nhìn thấy. Khi đó cậu ta còn cười ha ha, mở cửa sổ ra lớn tiếng nói với bên ngoài: “Mẹ! Quần chị ấy này chảy máu! Nhiều máu lắm, buồn nôn chết mất thôi!”
Khi đó đang là sau bữa cơm chiều, có rất nhiều trẻ con chơi trong sân lớn, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Hứa Phương đuổi theo con trai mắng: “Con rùa thối khốn khiếp nhà con, nói năng không biết xấu hổ gì cả!”
Phó Giai Hi núp trong góc tường run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ au lên giống hệt mắt thỏ.
Hứa Phương cả giận nói: “Sao cháu không nói cho mợ biết chứ, gây ra chuyện cười lớn như vậy.”
Lần có kinh đầu tiên của thiếu nữ chứng minh những thay đổi ban đầu của giới tính lại bị định nghĩa là một trò cười xấu hổ.
Sau này, khi đã yêu đương với Nhạc Cận Thành, cô đã hai mươi hai tuổi.
Lần đầu tiên hai người đi hẹn hò là đến một nhà hàng tây cao cấp.
Phó Giai Hi bị đau bụng, đau đầu, cảm giác xấu bỗng nhiên dâng lên trong lòng cô. Cô vội vàng vào toilet xem sao, quả nhiên kỳ kinh nguyệt lại đến sớm hơn bình thường.
Bóng ma của tuổi dậy thì đã cắm rễ trong lòng cô, cô khó có thể mở miệng nói tình trạng của bản thân ra, thế nên cô chỉ nói mình không muốn ăn cơm, đẩ lần sau lại đi.
Nhạc Cận Thành cũng không hỏi rõ nguyên nhân, anh chỉ bảo cô ngồi đợi một lúc, anh đi một lát là sẽ quay lại.
Trước khi đi, anh dịu dàng phủ áo khoác của mình lên đùi cô.
Năm phút sau, anh quay lại cầm theo một túi đồ.
“Xem xem có loại em thường dùng hay không, nếu như không có thì để anh lại đi mua cho em.”
Trong túi là mười mấy loại băng vệ sinh.
Màu sắc bao bì sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ hoặc hình vẽ hoạt hình hoặc tươi mát, tất cả đều tan biến trong nước mắt chua xót của Phó Giai Hi.
Sau đó nữa, tình cảm hai người ổn định hơn, họ đã quen nhau được hơn ba tháng.
Phó Giai Hi cảm thấy thỉnh thoảng vào một lúc nào đó ánh mắt Nhạc Cận Thành trở nên rất trầm lắng và bình tĩnh. Ví dụ như lúc cô mặc váy ngắn, mặc áo hai dây, đi tất cao cổ viền ren màu trắng.
Phó Giai Hi hỏi: “Có phải anh không thích em mặc như thế này đúng không?”
Lúc đó Nhạc Cận Thành đang lái xe, không trả lời cô mà sau khi đi qua ngã tư phía trước, anh mới tìm một nơi an toàn tấp sang lề đường dừng xe lại.
Khi xe dừng hẳn, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người sang hôn cô một cái.
Tất cả lần đầu tiên của Phó Giai Hi đều do anh mở khóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi việc hôn đã trở thành công việc thường ngày, trạng thái của Nhạc Cận Thành lại bắt đầu thay đổi.
Phó Giai Hi có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, sự thay đổi ấy diễn ra mạnh mẽ, đột ngột, thậm chí anh cần phải dùng một tay nới lỏng thắt lưng ra thì mới không đến mức bị đau.
Phó Giai Hi thấy anh quả thực rất khó chịu bèn nhỏ giọng nói: “Để em sờ nó cho.”
Nhạc Cận Thành chê cô sờ không sướng nên đích thân dẫn dắt. Để cô nhìn thấy đá ngầm cứng rắn và những dục vọng sâu thẳm bên trong đại dương.
“Giai Hi.” Nhạc Cận Thành dụi đầu vào bả vai cô, tỏ ra vô cùng tủi thân nói: “Nó không ra, anh khó chịu quá.”
“Ưm, vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Nhạc Cận Thành hôn lên vành tai cô một cái, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh có thể ở lại không? Anh sẽ không đè lên tóc em đâu.”
Anh nói lời giữ lời, quả thực tóc cô không bị đè lên chút nào dù chỉ là một sợi. Thế nhưng nó lại xõa tung thành thác nước, theo bọt nước phun trào văng khắp nơi, nó cũng biến thành dòng suối chảy xiết, quấn chặt lấy cơ bắp săn chắc như núi ở hai tay anh, chảy mạnh xuống dưới.
Giờ phút này, ánh mặt Nhạc Cận Thành giống hệt anh của năm đó.
Dục vọng vẫn như trước, tình cảm chân thành vẫn như trước.
Thế nhưng Phó Giai Hi đã không còn coi những thứ này là cảm xúc tột đỉnh nữa.
“Chỗ này không có giường của anh, nếu anh thực sự nhớ con thì ngủ với thằng bé ở phòng trẻ em đi. Con trai tóc ngắn, anh sẽ không đè phải tóc con.”
-
Vào tháng mười một, công việc hàng năm tiến vào giai đoạn kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu bận túi bụi.
Du Ngạn Khanh đã hai lần đưa ra đề nghị phòng ngừa rủi ro cho bọn họ, Lưu Quân và Phó Giai Hi lập kế hoạch, lúc đưa bản kế hoạch đầu tiên cho Du Ngạn Khanh xem, anh ấy không phát biểu ý kiến gì, chỉ cho Phó Giai Hi xem biểu đồ xu hướng giá cả thị trường.
“Bây giờ cách lúc tôi nêu đề xuất đã qua 18 giờ, thị trường bên ngoài đã bắt đầu phiên giao dịch, thị trường quốc nội cũng sẽ ngay lập tức kêu gọi đấu thầu. Sau khi tôi xem qua, cô còn phải cầm bản kế hoạch này báo cáo với công ty. Cơ hội chỉ diễn ra trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, thậm chí chỉ có mấy phút. Vậy các cô làm cái này còn có ý nghĩa gì?”
Du Ngạn Khanh ném bản kế hoạch xuống trước mặt cô, lạnh lùng đi cho mèo ăn.
Phó Giai Hi nhìn biểu đồ đường chính đang biến động thay đổi, màu đỏ xanh thay đổi liên tục, lên xuống luân phiên, cô sững sờ đứng im tại chỗ.
“Muốn làm thì cố gắng mà làm cho tốt. Tuân thủ nguyên tắc quá trình tất nhiên không sai nhưng việc chém giết cướp đoạt trong thị trường bản chất cũng không phải chuyện bình thường. Cô phải làm rõ chủ yếu và thứ yếu, hiểu rõ mục đích, biết mình muốn làm gì, đừng sống u mê đần độn.”
Du Ngạn Khanh véo cái mặt béo của Nước Cam: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị nghiên cứu, những chuyện sau đó không cần cho tôi xem.”
Phó Giai Hi như được soi sáng, vội vàng lái xe về Bách Phong.
Hòa giải với Kim Minh và Nhạc Vân Tông khó khăn thế nào không cần nói cũng biết, Lưu Quân không giỏi ăn nói nên bị nói vài câu đã không biết phải cãi lại như thế nào, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Phó Giai Hi không chịu nhượng bộ, dù phải mạo hiểm gánh lấy tội vượt quá thẩm quyền cũng muốn dựa vào lý lẽ để biện giải.
Cô dùng năng lực chuyên môn toàn diện bồi đắp hằng ngày và phong thái có phần ngang ngược không sợ ai nói đến mức khiến đối phương cấm khẩu không nói được gì.
Kế hoạch phòng ngừa rủi ro có thể áp dụng, dựa vào phán đoán của Du Ngạn Khanh, giá đồng đã sụt giảm vào hai ngày sau đó, mức giảm trong ngày đạt mức 6.2%. Lúc thành phẩm của nhà máy gia công Hạ Du của Bách Phong xuất hàng vào ngày cố định thì không ghi nhận ảnh hưởng của việc giảm giá, gộp hai tài khoản vãng lai trong kỳ thực tế lại còn có một khoản lợi nhuận vượt mức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Nhạc Vân Tông báo cáo với ban giám đốc, anh ta định lược bớt bỏ qua. Thế nhưng thành viên ban giám đốc lại sáng mắt, thẳng thắn, liên tục khen ngợi Lưu Quân, cũng nhắc đến học trò ông ấy dẫn dắt.
“Tên, tên là gì ấy nhỉ?”
“Phó Giai Hi.” Tiêu Duệ rõ ràng nói tên ra.
“Chúc mừng chị Giai Hi nhé, trong buổi họp chị được ban giám đốc khen đấy.”
“Kéo theo bộ phận chúng ta cũng được nhờ theo.”
Phó Giai Hi thờ ơ mỉm cười, vui vẻ đón nhận những lời nói ngọt và ý tốt này.
Ngày hôm sau, cô đưa một bản [Kế hoạch phân phối lợi nhuận và mục tiêu hiệu suất] cho Kim Minh.
Kim Minh nổi trận lôi đình, quảng bản kế hoạch xuống đất: “Được đằng chân lân đằng đầu, viết nhiều như vậy nhưng tôi chỉ thấy hai chữ, đòi tiền!”
Phó Giai Hi: “Việc áp dụng phòng ngừa rủi ro đã tạo ra lợi ích thị trường, nhân viên thực hiện tham gia vào đương nhiên có quyền đưa ra yêu cầu.”
“Đây mà là yêu cầu? Cô như này là đang tranh công!”
Kim Minh dùng quyền lực chèn ép người khác, bác bỏ ý kiến của Phó Giai Hi.
Trải qua lần này, coi như cô đã hoàn toàn làm mất lòng người ta, sau khi Lưu Quân biết, ông ấy một là trách cô hành động trước rồi mới báo cáo, hai là trách cô hấp tấp.
Phó Giai Hi hiểu rõ: “Tổ trưởng Lưu, điểm nào của ông cũng tốt, phẩm chất làm việc tận tâm, trình độ chuyên môn vững chắc, thái độ làm việc lại cẩn thận, chăm chỉ. Duy chỉ có một khuyết điểm là bỏ quên quyền lợi chính đáng của mình.”
Sau khi Du Ngạn Khanh biết được, anh ấy vẫn thể hiện như lúc bình thường.
Phó Giai Hi có chút bất ngờ: “Không ác miệng phê bình một trận, không phải phong cách của thầy Du.”
“Thầy đây chưa bao giờ gặp học sinh nào kém cỏi như vậy.”
“Vậy anh có muốn chỉ bảo một chút không, học sinh kém cũng có tiềm năng vô hạn.”
Du Ngạn Khanh xem ghi chép giao dịch của cô lần trước, vừa nhìn biểu đồ đường K* đối ứng bên cạnh, sao chéo xu hướng giá cả thị trường ngày hôm đó.
*Biểu đồ đường K: Được vẽ theo chuỗi thông qua các biểu đồ nến được tạo thành bởi giá mở, giá đóng, giá cao nhất và giá thấp nhất.
“Cô muốn tôi hướng dẫn cô làm giao dịch?” Anh ấy vừa nhìn đã biết tỏng suy nghĩ của cô.
Phó Giai Hi ngượng ngùng cười cười, hiếm khi không lên tiếng trả lời.
“Tôi chưa bao giờ nhận học trò, sau này cũng sẽ không nhận.” Du Ngạn Khanh nói: “Tôi không thích phải có trách nhiệm với người khác, cũng không thích vạch mặt cho người khác biết.”
Phó Giai Hi đột nhiên hỏi: “Du Ngạn Khanh, có phải đám bạn gái cũ của anh đều rất hận anh không?”
Tự nhiên bị cô hỏi như vậy, Du Ngạn Khanh sửng sốt một lúc: “Gì cơ?”
“Trích dẫn lời thoại của đàn ông khốn nạn cấp cao này, không phụ bạc hơn một trăm tám mươi cô gái thì không thể nào thản nhiên nói ra như thế được.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro