Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 7
2024-09-14 22:51:08
Chuyện thân mật hơn nữa trước kia họ cũng thường xuyên làm rồi.
Ngoại trừ ban ngày làm công to việc lớn, ban đêm biểu hiện “công việc” của Nhạc Cận Thành cũng nổi bật, xuất sắc vô cùng.
Tuy rằng không được cha và gia tộc coi trọng nhưng thân phận và ngoại hình của anh vẫn đủ sức hấp dẫn, tuy nhiên Nhạc Cận Thành lại hoàn toàn không liên quan tới hai chữ “phong lưu”, quá trình trưởng thành chịu đủ mọi sự thiệt thòi và ghẻ lạnh khiến anh hoàn toàn không có hứng thú với tình cảm trai gái.
Mãi đến khi gặp Phó Giai Hi, cứ như một nhà sư chán đời cuối cùng cũng quyến luyến chốn hồng trần này.
Nhưng bây giờ thì khác, hai vợ chồng đã từng thân mật nhất giờ đã sớm trở thành quá khứ.
Giây phút cần giúp đỡ nhất, anh thậm chí không phải là một trong những sự lựa chọn của Phó Giai Hi.
Anh bế cô đến cửa phòng vệ sinh, đúng lúc này điều dưỡng vào phòng để đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, Phó Giai Hi vội nhờ sự trợ giúp của cô ấy, để điều dưỡng tiếp nối hành động nhiệt tình của Nhạc Cận Thành.
Hai giờ sáng, cuối cùng Phó Giai Hi cũng ngủ, còn Nhạc Cận Thành nằm trên sofa lại không cách nào ngủ được.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh vừa mảnh mai vừa điềm tĩnh, tựa như một cây hoa đang ngủ đông, bên gối là trang giấy tài liệu rải rác. Cô rất hiểu biết chứng bệnh này, chỉ cần dùng thuốc thì sẽ đỡ hơn, có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi để chỉnh sửa hồ sơ đấu thầu.
Trong đầu Nhạc Cận Thành chợt hiện lên lời của bà nội tối qua…
“Giai Hi rất khổ tâm.”
Anh cứ nghĩ bà nội nói là “vất vả”, bây giờ mới tỉnh ngộ, thực ra đó là “khổ tâm”.
Lồng ngực Nhạc Cận Thành như bị nghẹn lại, bực bội mà không thể làm được gì. Anh nhẹ tay cầm mấy tờ bản thảo ban đầu rải rác trên giường, nhanh chóng nhìn lướt qua, cảm thấy hiểu rõ.
Phó Giai Hi ngủ một giấc tỉnh dậy, thân thể đã hồi phục gần hết. Trên sofa không có ai, Nhạc Cận Thành không ở trong phòng bệnh.
Điều dưỡng tiến vào đo thân nhiệt cho cô: “Hôm nay còn phải truyền nước một ngày.”
Phó Giai Hi vội nói: “Tôi đã khỏe tôi, tôi đi tìm bác sĩ viết đơn thuốc là được.”
Điều dưỡng nói: “Thế không được, chị phải đi nói với bác sĩ.”
“Tìm bác sĩ cũng vô ích.” Nhạc Cận Thành tiến vào từ ngoài cửa, tay xách cháo gạo kê và màn thầu: “Kêu bác sĩ viết bệnh án, bất cứ công ty nào cũng sẽ cho phép nhân viên nghỉ vì bị bệnh.”
Phó Giai Hi há miệng định cãi lại, Nhạc Cận Thành lại nhìn cô: “Em muốn tự tra tư liệu để làm hồ sơ đấu thầu, hay là muốn tôi cho ý kiến?”
Phó Giai Hi nghe lời: “Vâng, thế thì tôi xin nghỉ bệnh.”
Nhạc Cận Thành gọi điện thoại cho Tiêu Duệ, xác nhận Gia Nhất đã được đưa đến trường, sau đó lại dặn dò anh ta hôm nay anh sẽ không đến tập đoàn, tài liệu quan trọng đều đưa đến bệnh viện.
Trong lúc anh đang gọi điện thoại, Phó Giai Hi thấy bản thảo đấu thầu được sắp xếp ngay ngắn trên bàn nhỏ, ngoại trừ đánh dấu suy nghĩ của cô, còn có thêm chữ viết mới.
Đó là những nhận xét mà đêm qua Nhạc Cận Thành làm.
Phân chia dàn ý chính, nhắc nhở những điểm quan trọng và những thắc mắc về dữ liệu đang có, vừa thấy đã hiểu ngay.
“Xây dựng hệ thống không lệch quỹ đạo, luận điểm và bằng chứng không đủ chặt chẽ, biểu đồ dữ liệu cũng không có sức thuyết phục, cụ thể tính toán, từ điểm đến bề mặt, một phần hồ sơ đấu thầu có thể xem như đang xây dựng kim tự tháp, đỉnh tháp có vững vàng hay không đều phụ thuộc vào minh chứng dữ liệu.”
Như lấy được châm ngôn, Phó Giai Hi đọc rất kỹ: “Còn mảng phân tích thị trường thì sao?”
“Viết không tồi, có thể thấy đã tốn rất nhiều công sức.”
Nhạc Cận Thành khen chê công bằng, không tâng bốc quá mức cũng sẽ không cố tình hạ thấp để thể hiện tài năng của mình.
Phó Giai Hi nở nụ cười, vẻ ốm yếu trên mặt nhất thời tan biến.
Khóe môi của Nhạc Cận Thành cũng cong lên, tiếp tục chỉ rõ những điểm quan trọng mà cô cần đặc biệt chú ý một cách khách quan.
Phó Giai Hi ngắt lời: “Khoan đã, chờ tôi lấy bút.”
Nhạc Cận Thành nói: “Ghi chép lại nghiêm túc vậy à?”
“Không phải nghiêm túc, mà là sau khi sinh con xong, trí nhớ của tôi trở nên tệ hơn nhiều.” Phó Giai Hi cúi đầu, giọng nói hơi trầm: “Nếu không ghi lại thì tôi sẽ thật sự quên mất.”
Ngón tay Nhạc Cận Thành run rẩy, nhất thời không nói gì.
“Tiếp đi, còn điểm nào nữa?” Phó Giai Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc, dường như đã sớm chấp nhận những sự thay đổi vô hình ấy.
Nhạc Cận Thành lại không dám đối diện với cô, dời mắt sang chỗ khác, trái tim như bị đâm một phát đau nhói.
“Em sửa lại trước đã, còn thắc mắc gì thì có thể hỏi tôi tiếp.” Nhạc Cận Thành trả lời: “Trong tình huống này, em cần thiết nghỉ ngơi mấy ngày, nếu công ty của em không cho nghỉ thì tôi sẽ để luật sư Trình xử lý giúp em.”
“Không cần đâu.” Phó Giai Hi từ chối: “Tôi muốn tìm được một công việc phù hợp cũng không dễ dàng gì.”
Nhạc Cận Thành lại sốt ruột: “Ai không biết còn tưởng tôi hà khắc với hai mẹ con lắm.”
Phó Giai Hi khựng lại, chợt nhớ ra: “Lần sau tôi sẽ chú ý, bảo vệ hình tượng của anh đúng như thỏa thuận ly hôn.”
Lúc hai người ly hôn, Nhạc Cận Thành đã nhậm chức giám đốc điều hành của tập đoàn Bách Phong, mấy dự án quan trọng đang trong quá trình triển khai. Vào thời điểm then chốt trong quá trình hoạt động của Tư Bản Bách Phong, kiêng kỵ nhất là xảy ra sự cố ngoài ý muốn gây ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn.
Các cổ đông trong hội đồng quản trị nhất trí phản đối. Vào thời điểm then chốt này, việc cá nhân của thành viên hội đồng quản trị nên hoãn lại, tuyệt đối không được ảnh hưởng đến công ty. Nhưng Nhạc Cận Thành mạnh mẽ quyết định, ly hôn ngay lập tức, tôn trọng tất cả nguyện vọng của Phó Giai Hi.
Khoảng thời gian ấy, anh hai mặt thụ địch, loạn trong giặc ngoài, rất nhiều điều khoản trong đơn thỏa thuận ly hôn đều là đội ngũ pháp lý của tập đoàn thẩm tra và sửa lại ba lần, trong đó có một điều khoản quan trọng nhất:
Hai bên bình đẳng tự nguyện, chia tay trong hòa bình; trong tương lai, bên nữ không được làm bất cứ chuyện gì xuyên tạc sự thật, ảnh hưởng xấu tới danh dự và hình tượng của bên nam.
Cũng chính vì thế nên hình tượng của Nhạc Cận Thành hoàn toàn bị hủy hoại trước mặt bạn bè của Phó Giai Hi, chỉ để lại một câu tôi nhổ vào, nếu đã lạnh lùng như vậy thì trước kia cần gì phải giả vờ thâm tình.
Anh vừa im lặng, Phó Giai Hi nhíu mày suy nghĩ sâu xa, có lẽ lần này anh thật sự quan tâm cô? Thật sự muốn cô chú ý nghỉ ngơi?
“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm.” Cô lại vội vàng xin lỗi.
Nhạc Cận Thành thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, cứ như con thú nhỏ lạc đường, không phân biệt rõ đường đi nước bước, đông tây nam bắc, không phân biệt được thật lòng hay giả ý, nghi ngờ về tình yêu.
Trong lòng anh tràn đầy thất bại, cũng có áy náy vì nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phó Giai Hi nhắc nhở thiện chí: “Lát nữa Bạch Đóa sẽ đến, anh có chắc là muốn gặp cô ấy không?”
Nhạc Cận Thành nói: “Thấy cô ta thì sao? Lại bị cô ta đánh một trận mắng một trận à?”
Phó Giai Hi uyển chuyển giải thích: “Cô ấy đã thay đổi rất nhiều.”
Nhạc Cận Thành cười khẩy: “Vậy thì chúc mừng, khuyên cô ta có rảnh làm người dân nhiệt tình thì chi bằng tự lo cho bản thân trước đã.”
Phó Giai Hi suy nghĩ, sao nghe câu này cứ quái dị kiểu gì ấy nhỉ? Nghe như đang chỉ câu dâu mà mắng cây hòe vậy.
…
Sắc trời chiều hôm êm dịu hơn nhiều, hoa viên xanh mướt ngoài biệt thự như được phủ một bộ lọc cổ điển qua cơn gió nhẹ hiu hiu.
Trong nhà cũng hòa thuận yên bình, tiếng cười trò chuyện của đàn bà, châu báu của hãng nào làm đẹp, lại nhắc đến tháng sau cùng nhau đi du lịch Thụy Sĩ, còn đàn ông thì ân cần hỏi han Nhạc Phác Hồi, thảo luận chuyện làm ăn.
Nhạc Cận Thành tiến vào, bác cả cười tủm tỉm nói: “Vừa hay, mảnh đất ở vịnh Bắc Thành là do Cận Thành đấu giá thắng, cần rất nhiều vật liệu xây dựng để đánh nền, lát nữa cậu mời Cận Thành thêm mấy ly rượu, tóm lại thằng bé sẽ nhường cho cậu một bát canh.”
Bác cả Nhạc Phạm hay cười nhưng mồm miệng thâm độc, một người ít nói như chú hoàn toàn không phải là đối thủ, lúc này xấu hổ đến nỗi không nói được lời nào, đành phải cười làm lành.
“Anh giỏi quyết định giúp Cận Thành như thế, sao không đồng ý luôn đi, càng thể hiện năng lực của anh chứ.” Người nói chuyện là cô út Nhạc Lâm Mân, tất nhiên phải bảo vệ người chồng thành thật của bà ta.
Hai anh em đã bất hòa nhiều năm, ngay khi sắp sửa cãi nhau thì:
“Dự án vịnh Bắc Thành thuộc về Độ Thành, không phải do cháu phụ trách. Nếu chú có tài nguyên thì có thể gửi bảng giá cho phó tổng giám đốc Viên xem xét, cháu sẽ kêu thư ký Tiêu đưa phương thức liên lạc cho chú. Đều là người một nhà, nên làm vậy.”
Nên làm cái gì?
Nên cho phương thức liên lạc, hay là nên giúp đỡ nhau?
Nhạc Cận Thành nói chuyện rất cẩn thận, kiểu gì cũng có thể giải thích được.
Nhạc Lâm Mân rất hiểu biết đứa cháu trai này, biết mình không chiếm được lợi ích nên chỉ cười ngượng ngùng, cứ coi như góp vui lấy lệ.
Bữa tối, cả nhà đoàn viên hòa thuận, Nhạc Cận Thành ngồi bên cạnh ba mình, cẩn thận chia thức ăn cho ông ta, kiên nhẫn trò chuyện cùng ông ta, không bỏ sót một chút nhược điểm. Cứ như thể sự ghẻ lạnh và khinh thường hồi bé chưa bao giờ tồn tại.
Cha con ruột thì làm gì có thù sâu hận nặng, bây giờ tất nhiên là cung kính hiếu thuận.
Vợ bác cả bỗng nói: “Tiểu Trăn về nước rồi, sáng nay tôi mới bắt gặp con bé ở Quốc Kim, càng ngày càng xinh đẹp, cũng rất lễ phép.”
Nhạc Lâm Mân giả vờ kinh ngạc: “Diệp Trăn đã về rồi à? Tôi nghe nói con bé sắp đính hôn rồi nhỉ?”
“Vậy thì cô nhầm rồi.” Vợ bác cả cười nói: “Con bé vẫn độc thân, cũng như Cận Thành.”
Nhạc Lâm Mân lập tức tiếp lời, nói đùa: “Hai đứa nó thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt.”
Vợ bác cả thuộc kiểu người nói chuyện không suy nghĩ trước: “Thế thì vừa hay, trai tài gái sắc rất hợp nhau.”
Những người ngồi ở đây đều thành tinh, không ai tiếp lời mà chỉ âm thầm quan sát nét mặt của Nhạc Cận Thành.
Nhạc Cận Thành tập trung ăn cơm, không mặn không nhạt, chỉ tiện tay gọi điện thoại.
“Làm phiền cậu đi xem bệnh nhân giường 20 hộ tôi, ừ, vất vả cho cậu chú ý một chút. Được, có chuyện gì thì báo với tôi ngay, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Đám họ hàng nhao nhao quan tâm: “Ai bị bệnh à?”
Nhạc Cận Thành thổi một ngụm canh gà, uống vào rồi mới trả lời: “Giai Hi.”
Bầu không khí rõ ràng xuất hiện một vết rạn.
Nhắc đến Phó Giai Hi ngay lúc này, chỉ cần có đầu óc thì đều thấy rõ manh mối. Tiếc rằng bác dâu cả mất não, hô to: “Sao cô ta yếu đuối quá vậy? Thế thì chăm sóc Gia Nhất nhà mình tốt thế nào được?”
“Bác à.” Em họ Nhạc Minh Tâm cười hì hì ngắt lời bà ta: “Ngày mai thời tiết sẽ thay đổi, có mưa rền gió dữ đấy nhé.”
Bà ta không hiểu ra sao: “Thế thì liên quan gì đến bác?”
“Đúng thế, liên quan gì đến bác chứ!” Nhạc Minh Tâm nói một câu hai ý, đồng thời còn lườm bà ta một phát.
Bữa tối vẫn như một vở kịch hài hước, Nhạc Cận Thành đã ăn đến nỗi chết lặng, cảm thấy nhàm chán vô vị.
Sau bữa cơm, anh vào thư phòng trò chuyện công việc với Nhạc Phác Hồi một lát. Nhạc Phác Hồi rất hài lòng về anh, thái độ nghiêm khắc lạnh lùng trước kia đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ chỉ còn lại khen ngợi và tin tưởng.
Bàn chuyện công việc xong, Nhạc Phác Hồi chuyển sang đề tài khác: “Tuần sau là lễ khánh thành cao ốc mới của Quan Thị, con đi dự với ba. Lần này Tiểu Trăn về nước chính thức tiếp nhận bộ phận kinh doanh, các con quen nhau từ nhỏ, nên quan tâm thì vẫn phải tận tâm.”
Nhạc Cận Thành đáp: “Con biết.”
Đã đến giờ uống thuốc, bác sĩ gia đình tiến vào, Nhạc Cận Thành cầm một phần văn kiện rời khỏi thư phòng.
Trong phòng khách nhỏ tầng hai, Nhạc Thiếu Hằng đã đứng chờ từ lâu: “Anh cả.”
Nhạc Cận Thành khẽ gật đầu: “Có việc gì?”
Nhạc Thiếu Hằng mặc đồ trắng, gương mặt thanh tú, hai mươi tám tuổi không để lại chút dấu vết tuổi tác trên người anh ta, ngày thường anh ta lại đam mê tự lái xe đạp lên núi, tuổi trẻ khỏe mạnh tràn đầy sức sống, là người có khí chất thiếu niên nhất trong số ba anh em nhà họ.
“Ba thật máu lạnh, đúng không?” Nhạc Thiếu Hằng liếc nhìn thư phòng: “Trên bàn cơm rõ ràng ông ta nghe từ đầu đến cuối nhưng lại không nói một câu quan tâm nào, thậm chí không thèm nhắc đến tên cô ấy.”
Lời nói không đầu không đuôi, Nhạc Cận Thành lại hiểu rõ. Anh bình tĩnh nói: “Có nhắc đến cô ấy hay không, đều không quan trọng.”
Nhạc Thiếu Hằng nói: “Không phải là không quan trọng, mà là… Thật bạc tình.”
Ánh mắt Nhạc Cận Thành như biến thành nghiên mực, đậm đặc đến mức sâu thẳm: “Cho nên bây giờ cậu đang thể hiện sự đặc biệt của mình, hay là đang nói cho tôi biết, cậu khác với người trong phòng đọc sách kia, cậu có tình cảm?”
Những lời này đã tràn đầy sắc bén và cảm xúc cá nhân, Nhạc Cận Thành kìm nén cơn giận, có không kiên nhẫn, cũng có sự cảnh cáo đã bị kìm chế.
Ánh mắt Nhạc Thiếu Hằng chần chờ nửa giây, nhưng vẫn tiếp tục đối mặt: “Anh, Giai Hi… Cô ấy bị bệnh có nặng không? Bây giờ đã ổn hơn chưa?”
“Đủ rồi.” Nhạc Cận Thành lớn tiếng ngắt lời anh ta, ánh mắt như mũi tên đặt trên dây cung kéo căng, nhìn thẳng vào Nhạc Thiếu Hằng với khí thế kinh người: “Cậu phải nhớ kỹ, cô ấy là chị dâu của cậu.”
“Tất nhiên em vẫn nhớ cô ấy là chị dâu của em.” Môi Nhạc Thiếu Hằng hơi run rẩy: “Trước kia là vậy nhưng bây giờ đã không phải.”
Nhạc Cận Thành bỗng giơ tay, ném mạnh xấp tài liệu lên mặt anh ta.
Nhạc Thiếu Hằng không né tránh, hứng một cú thật mạnh mà vẫn không chịu lùi bước: “Nếu như cô ấy đã không phải thì dựa vào đâu mà em không thể quan tâm cô ấy?”
Ngoại trừ ban ngày làm công to việc lớn, ban đêm biểu hiện “công việc” của Nhạc Cận Thành cũng nổi bật, xuất sắc vô cùng.
Tuy rằng không được cha và gia tộc coi trọng nhưng thân phận và ngoại hình của anh vẫn đủ sức hấp dẫn, tuy nhiên Nhạc Cận Thành lại hoàn toàn không liên quan tới hai chữ “phong lưu”, quá trình trưởng thành chịu đủ mọi sự thiệt thòi và ghẻ lạnh khiến anh hoàn toàn không có hứng thú với tình cảm trai gái.
Mãi đến khi gặp Phó Giai Hi, cứ như một nhà sư chán đời cuối cùng cũng quyến luyến chốn hồng trần này.
Nhưng bây giờ thì khác, hai vợ chồng đã từng thân mật nhất giờ đã sớm trở thành quá khứ.
Giây phút cần giúp đỡ nhất, anh thậm chí không phải là một trong những sự lựa chọn của Phó Giai Hi.
Anh bế cô đến cửa phòng vệ sinh, đúng lúc này điều dưỡng vào phòng để đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, Phó Giai Hi vội nhờ sự trợ giúp của cô ấy, để điều dưỡng tiếp nối hành động nhiệt tình của Nhạc Cận Thành.
Hai giờ sáng, cuối cùng Phó Giai Hi cũng ngủ, còn Nhạc Cận Thành nằm trên sofa lại không cách nào ngủ được.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh vừa mảnh mai vừa điềm tĩnh, tựa như một cây hoa đang ngủ đông, bên gối là trang giấy tài liệu rải rác. Cô rất hiểu biết chứng bệnh này, chỉ cần dùng thuốc thì sẽ đỡ hơn, có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi để chỉnh sửa hồ sơ đấu thầu.
Trong đầu Nhạc Cận Thành chợt hiện lên lời của bà nội tối qua…
“Giai Hi rất khổ tâm.”
Anh cứ nghĩ bà nội nói là “vất vả”, bây giờ mới tỉnh ngộ, thực ra đó là “khổ tâm”.
Lồng ngực Nhạc Cận Thành như bị nghẹn lại, bực bội mà không thể làm được gì. Anh nhẹ tay cầm mấy tờ bản thảo ban đầu rải rác trên giường, nhanh chóng nhìn lướt qua, cảm thấy hiểu rõ.
Phó Giai Hi ngủ một giấc tỉnh dậy, thân thể đã hồi phục gần hết. Trên sofa không có ai, Nhạc Cận Thành không ở trong phòng bệnh.
Điều dưỡng tiến vào đo thân nhiệt cho cô: “Hôm nay còn phải truyền nước một ngày.”
Phó Giai Hi vội nói: “Tôi đã khỏe tôi, tôi đi tìm bác sĩ viết đơn thuốc là được.”
Điều dưỡng nói: “Thế không được, chị phải đi nói với bác sĩ.”
“Tìm bác sĩ cũng vô ích.” Nhạc Cận Thành tiến vào từ ngoài cửa, tay xách cháo gạo kê và màn thầu: “Kêu bác sĩ viết bệnh án, bất cứ công ty nào cũng sẽ cho phép nhân viên nghỉ vì bị bệnh.”
Phó Giai Hi há miệng định cãi lại, Nhạc Cận Thành lại nhìn cô: “Em muốn tự tra tư liệu để làm hồ sơ đấu thầu, hay là muốn tôi cho ý kiến?”
Phó Giai Hi nghe lời: “Vâng, thế thì tôi xin nghỉ bệnh.”
Nhạc Cận Thành gọi điện thoại cho Tiêu Duệ, xác nhận Gia Nhất đã được đưa đến trường, sau đó lại dặn dò anh ta hôm nay anh sẽ không đến tập đoàn, tài liệu quan trọng đều đưa đến bệnh viện.
Trong lúc anh đang gọi điện thoại, Phó Giai Hi thấy bản thảo đấu thầu được sắp xếp ngay ngắn trên bàn nhỏ, ngoại trừ đánh dấu suy nghĩ của cô, còn có thêm chữ viết mới.
Đó là những nhận xét mà đêm qua Nhạc Cận Thành làm.
Phân chia dàn ý chính, nhắc nhở những điểm quan trọng và những thắc mắc về dữ liệu đang có, vừa thấy đã hiểu ngay.
“Xây dựng hệ thống không lệch quỹ đạo, luận điểm và bằng chứng không đủ chặt chẽ, biểu đồ dữ liệu cũng không có sức thuyết phục, cụ thể tính toán, từ điểm đến bề mặt, một phần hồ sơ đấu thầu có thể xem như đang xây dựng kim tự tháp, đỉnh tháp có vững vàng hay không đều phụ thuộc vào minh chứng dữ liệu.”
Như lấy được châm ngôn, Phó Giai Hi đọc rất kỹ: “Còn mảng phân tích thị trường thì sao?”
“Viết không tồi, có thể thấy đã tốn rất nhiều công sức.”
Nhạc Cận Thành khen chê công bằng, không tâng bốc quá mức cũng sẽ không cố tình hạ thấp để thể hiện tài năng của mình.
Phó Giai Hi nở nụ cười, vẻ ốm yếu trên mặt nhất thời tan biến.
Khóe môi của Nhạc Cận Thành cũng cong lên, tiếp tục chỉ rõ những điểm quan trọng mà cô cần đặc biệt chú ý một cách khách quan.
Phó Giai Hi ngắt lời: “Khoan đã, chờ tôi lấy bút.”
Nhạc Cận Thành nói: “Ghi chép lại nghiêm túc vậy à?”
“Không phải nghiêm túc, mà là sau khi sinh con xong, trí nhớ của tôi trở nên tệ hơn nhiều.” Phó Giai Hi cúi đầu, giọng nói hơi trầm: “Nếu không ghi lại thì tôi sẽ thật sự quên mất.”
Ngón tay Nhạc Cận Thành run rẩy, nhất thời không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiếp đi, còn điểm nào nữa?” Phó Giai Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc, dường như đã sớm chấp nhận những sự thay đổi vô hình ấy.
Nhạc Cận Thành lại không dám đối diện với cô, dời mắt sang chỗ khác, trái tim như bị đâm một phát đau nhói.
“Em sửa lại trước đã, còn thắc mắc gì thì có thể hỏi tôi tiếp.” Nhạc Cận Thành trả lời: “Trong tình huống này, em cần thiết nghỉ ngơi mấy ngày, nếu công ty của em không cho nghỉ thì tôi sẽ để luật sư Trình xử lý giúp em.”
“Không cần đâu.” Phó Giai Hi từ chối: “Tôi muốn tìm được một công việc phù hợp cũng không dễ dàng gì.”
Nhạc Cận Thành lại sốt ruột: “Ai không biết còn tưởng tôi hà khắc với hai mẹ con lắm.”
Phó Giai Hi khựng lại, chợt nhớ ra: “Lần sau tôi sẽ chú ý, bảo vệ hình tượng của anh đúng như thỏa thuận ly hôn.”
Lúc hai người ly hôn, Nhạc Cận Thành đã nhậm chức giám đốc điều hành của tập đoàn Bách Phong, mấy dự án quan trọng đang trong quá trình triển khai. Vào thời điểm then chốt trong quá trình hoạt động của Tư Bản Bách Phong, kiêng kỵ nhất là xảy ra sự cố ngoài ý muốn gây ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn.
Các cổ đông trong hội đồng quản trị nhất trí phản đối. Vào thời điểm then chốt này, việc cá nhân của thành viên hội đồng quản trị nên hoãn lại, tuyệt đối không được ảnh hưởng đến công ty. Nhưng Nhạc Cận Thành mạnh mẽ quyết định, ly hôn ngay lập tức, tôn trọng tất cả nguyện vọng của Phó Giai Hi.
Khoảng thời gian ấy, anh hai mặt thụ địch, loạn trong giặc ngoài, rất nhiều điều khoản trong đơn thỏa thuận ly hôn đều là đội ngũ pháp lý của tập đoàn thẩm tra và sửa lại ba lần, trong đó có một điều khoản quan trọng nhất:
Hai bên bình đẳng tự nguyện, chia tay trong hòa bình; trong tương lai, bên nữ không được làm bất cứ chuyện gì xuyên tạc sự thật, ảnh hưởng xấu tới danh dự và hình tượng của bên nam.
Cũng chính vì thế nên hình tượng của Nhạc Cận Thành hoàn toàn bị hủy hoại trước mặt bạn bè của Phó Giai Hi, chỉ để lại một câu tôi nhổ vào, nếu đã lạnh lùng như vậy thì trước kia cần gì phải giả vờ thâm tình.
Anh vừa im lặng, Phó Giai Hi nhíu mày suy nghĩ sâu xa, có lẽ lần này anh thật sự quan tâm cô? Thật sự muốn cô chú ý nghỉ ngơi?
“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm.” Cô lại vội vàng xin lỗi.
Nhạc Cận Thành thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, cứ như con thú nhỏ lạc đường, không phân biệt rõ đường đi nước bước, đông tây nam bắc, không phân biệt được thật lòng hay giả ý, nghi ngờ về tình yêu.
Trong lòng anh tràn đầy thất bại, cũng có áy náy vì nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phó Giai Hi nhắc nhở thiện chí: “Lát nữa Bạch Đóa sẽ đến, anh có chắc là muốn gặp cô ấy không?”
Nhạc Cận Thành nói: “Thấy cô ta thì sao? Lại bị cô ta đánh một trận mắng một trận à?”
Phó Giai Hi uyển chuyển giải thích: “Cô ấy đã thay đổi rất nhiều.”
Nhạc Cận Thành cười khẩy: “Vậy thì chúc mừng, khuyên cô ta có rảnh làm người dân nhiệt tình thì chi bằng tự lo cho bản thân trước đã.”
Phó Giai Hi suy nghĩ, sao nghe câu này cứ quái dị kiểu gì ấy nhỉ? Nghe như đang chỉ câu dâu mà mắng cây hòe vậy.
…
Sắc trời chiều hôm êm dịu hơn nhiều, hoa viên xanh mướt ngoài biệt thự như được phủ một bộ lọc cổ điển qua cơn gió nhẹ hiu hiu.
Trong nhà cũng hòa thuận yên bình, tiếng cười trò chuyện của đàn bà, châu báu của hãng nào làm đẹp, lại nhắc đến tháng sau cùng nhau đi du lịch Thụy Sĩ, còn đàn ông thì ân cần hỏi han Nhạc Phác Hồi, thảo luận chuyện làm ăn.
Nhạc Cận Thành tiến vào, bác cả cười tủm tỉm nói: “Vừa hay, mảnh đất ở vịnh Bắc Thành là do Cận Thành đấu giá thắng, cần rất nhiều vật liệu xây dựng để đánh nền, lát nữa cậu mời Cận Thành thêm mấy ly rượu, tóm lại thằng bé sẽ nhường cho cậu một bát canh.”
Bác cả Nhạc Phạm hay cười nhưng mồm miệng thâm độc, một người ít nói như chú hoàn toàn không phải là đối thủ, lúc này xấu hổ đến nỗi không nói được lời nào, đành phải cười làm lành.
“Anh giỏi quyết định giúp Cận Thành như thế, sao không đồng ý luôn đi, càng thể hiện năng lực của anh chứ.” Người nói chuyện là cô út Nhạc Lâm Mân, tất nhiên phải bảo vệ người chồng thành thật của bà ta.
Hai anh em đã bất hòa nhiều năm, ngay khi sắp sửa cãi nhau thì:
“Dự án vịnh Bắc Thành thuộc về Độ Thành, không phải do cháu phụ trách. Nếu chú có tài nguyên thì có thể gửi bảng giá cho phó tổng giám đốc Viên xem xét, cháu sẽ kêu thư ký Tiêu đưa phương thức liên lạc cho chú. Đều là người một nhà, nên làm vậy.”
Nên làm cái gì?
Nên cho phương thức liên lạc, hay là nên giúp đỡ nhau?
Nhạc Cận Thành nói chuyện rất cẩn thận, kiểu gì cũng có thể giải thích được.
Nhạc Lâm Mân rất hiểu biết đứa cháu trai này, biết mình không chiếm được lợi ích nên chỉ cười ngượng ngùng, cứ coi như góp vui lấy lệ.
Bữa tối, cả nhà đoàn viên hòa thuận, Nhạc Cận Thành ngồi bên cạnh ba mình, cẩn thận chia thức ăn cho ông ta, kiên nhẫn trò chuyện cùng ông ta, không bỏ sót một chút nhược điểm. Cứ như thể sự ghẻ lạnh và khinh thường hồi bé chưa bao giờ tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha con ruột thì làm gì có thù sâu hận nặng, bây giờ tất nhiên là cung kính hiếu thuận.
Vợ bác cả bỗng nói: “Tiểu Trăn về nước rồi, sáng nay tôi mới bắt gặp con bé ở Quốc Kim, càng ngày càng xinh đẹp, cũng rất lễ phép.”
Nhạc Lâm Mân giả vờ kinh ngạc: “Diệp Trăn đã về rồi à? Tôi nghe nói con bé sắp đính hôn rồi nhỉ?”
“Vậy thì cô nhầm rồi.” Vợ bác cả cười nói: “Con bé vẫn độc thân, cũng như Cận Thành.”
Nhạc Lâm Mân lập tức tiếp lời, nói đùa: “Hai đứa nó thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt.”
Vợ bác cả thuộc kiểu người nói chuyện không suy nghĩ trước: “Thế thì vừa hay, trai tài gái sắc rất hợp nhau.”
Những người ngồi ở đây đều thành tinh, không ai tiếp lời mà chỉ âm thầm quan sát nét mặt của Nhạc Cận Thành.
Nhạc Cận Thành tập trung ăn cơm, không mặn không nhạt, chỉ tiện tay gọi điện thoại.
“Làm phiền cậu đi xem bệnh nhân giường 20 hộ tôi, ừ, vất vả cho cậu chú ý một chút. Được, có chuyện gì thì báo với tôi ngay, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Đám họ hàng nhao nhao quan tâm: “Ai bị bệnh à?”
Nhạc Cận Thành thổi một ngụm canh gà, uống vào rồi mới trả lời: “Giai Hi.”
Bầu không khí rõ ràng xuất hiện một vết rạn.
Nhắc đến Phó Giai Hi ngay lúc này, chỉ cần có đầu óc thì đều thấy rõ manh mối. Tiếc rằng bác dâu cả mất não, hô to: “Sao cô ta yếu đuối quá vậy? Thế thì chăm sóc Gia Nhất nhà mình tốt thế nào được?”
“Bác à.” Em họ Nhạc Minh Tâm cười hì hì ngắt lời bà ta: “Ngày mai thời tiết sẽ thay đổi, có mưa rền gió dữ đấy nhé.”
Bà ta không hiểu ra sao: “Thế thì liên quan gì đến bác?”
“Đúng thế, liên quan gì đến bác chứ!” Nhạc Minh Tâm nói một câu hai ý, đồng thời còn lườm bà ta một phát.
Bữa tối vẫn như một vở kịch hài hước, Nhạc Cận Thành đã ăn đến nỗi chết lặng, cảm thấy nhàm chán vô vị.
Sau bữa cơm, anh vào thư phòng trò chuyện công việc với Nhạc Phác Hồi một lát. Nhạc Phác Hồi rất hài lòng về anh, thái độ nghiêm khắc lạnh lùng trước kia đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ chỉ còn lại khen ngợi và tin tưởng.
Bàn chuyện công việc xong, Nhạc Phác Hồi chuyển sang đề tài khác: “Tuần sau là lễ khánh thành cao ốc mới của Quan Thị, con đi dự với ba. Lần này Tiểu Trăn về nước chính thức tiếp nhận bộ phận kinh doanh, các con quen nhau từ nhỏ, nên quan tâm thì vẫn phải tận tâm.”
Nhạc Cận Thành đáp: “Con biết.”
Đã đến giờ uống thuốc, bác sĩ gia đình tiến vào, Nhạc Cận Thành cầm một phần văn kiện rời khỏi thư phòng.
Trong phòng khách nhỏ tầng hai, Nhạc Thiếu Hằng đã đứng chờ từ lâu: “Anh cả.”
Nhạc Cận Thành khẽ gật đầu: “Có việc gì?”
Nhạc Thiếu Hằng mặc đồ trắng, gương mặt thanh tú, hai mươi tám tuổi không để lại chút dấu vết tuổi tác trên người anh ta, ngày thường anh ta lại đam mê tự lái xe đạp lên núi, tuổi trẻ khỏe mạnh tràn đầy sức sống, là người có khí chất thiếu niên nhất trong số ba anh em nhà họ.
“Ba thật máu lạnh, đúng không?” Nhạc Thiếu Hằng liếc nhìn thư phòng: “Trên bàn cơm rõ ràng ông ta nghe từ đầu đến cuối nhưng lại không nói một câu quan tâm nào, thậm chí không thèm nhắc đến tên cô ấy.”
Lời nói không đầu không đuôi, Nhạc Cận Thành lại hiểu rõ. Anh bình tĩnh nói: “Có nhắc đến cô ấy hay không, đều không quan trọng.”
Nhạc Thiếu Hằng nói: “Không phải là không quan trọng, mà là… Thật bạc tình.”
Ánh mắt Nhạc Cận Thành như biến thành nghiên mực, đậm đặc đến mức sâu thẳm: “Cho nên bây giờ cậu đang thể hiện sự đặc biệt của mình, hay là đang nói cho tôi biết, cậu khác với người trong phòng đọc sách kia, cậu có tình cảm?”
Những lời này đã tràn đầy sắc bén và cảm xúc cá nhân, Nhạc Cận Thành kìm nén cơn giận, có không kiên nhẫn, cũng có sự cảnh cáo đã bị kìm chế.
Ánh mắt Nhạc Thiếu Hằng chần chờ nửa giây, nhưng vẫn tiếp tục đối mặt: “Anh, Giai Hi… Cô ấy bị bệnh có nặng không? Bây giờ đã ổn hơn chưa?”
“Đủ rồi.” Nhạc Cận Thành lớn tiếng ngắt lời anh ta, ánh mắt như mũi tên đặt trên dây cung kéo căng, nhìn thẳng vào Nhạc Thiếu Hằng với khí thế kinh người: “Cậu phải nhớ kỹ, cô ấy là chị dâu của cậu.”
“Tất nhiên em vẫn nhớ cô ấy là chị dâu của em.” Môi Nhạc Thiếu Hằng hơi run rẩy: “Trước kia là vậy nhưng bây giờ đã không phải.”
Nhạc Cận Thành bỗng giơ tay, ném mạnh xấp tài liệu lên mặt anh ta.
Nhạc Thiếu Hằng không né tránh, hứng một cú thật mạnh mà vẫn không chịu lùi bước: “Nếu như cô ấy đã không phải thì dựa vào đâu mà em không thể quan tâm cô ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro