Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game
Chờ Ông Chủ Tri...
Dữu Tử Thái Thái
2024-11-20 17:16:22
Dương Hạo giảm cân nên không dám ăn quá nhiều, chỉ ăn nửa bát liền không ăn nữa.
Trái lại thì Hề Hề đã ăn cơm tối ở nhà trẻ, lại vui vẻ ăn thịt.
Lý Mạn Ny rất có cảm giác thành tựu, lại chọn mấy miếng cá và thả vào bát cô bé.
Chờ ăn uống xong xuôi, Lý Mạn Ny mở miệng nói: “Lát nữa anh yên tâm đi làm đi, em có thể ở nhà giúp Hề Hề làm bài tập.”
“Ừm, tám giờ hơn anh sẽ về.”
“Đến khi đó sẽ đưa em ra xe buýt trường học.”
Lúc này mới hơn 5 giờ, Dương Hạo quyết định chạy thêm ba tiếng, vừa hay có thể tiêu cơm.
Nghỉ ngơi một lát.
Dương Hạo lại thay đồng phục và ra ngoài.
Lúc này đang là giờ cơm, rất nhiều đơn, hắn đã có nhiều kinh nghiệm, có thể nhận ba đơn cùng lúc.
Cứ như vậy, bận rộn đến tám giờ, coi như qua giờ cao điểm.
Đinh, bạn nhận được đơn hàng mới.
Dương Hạo mới thở dốc một hơi, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
Hắn nhìn một chút, điểm nhận hàng chỉ cách mình mấy trăm mét, là một quán đồ nướng.
Dương Hạo khởi động xe điện, rất nhanh đã đến cửa hàng.
“Xin hỏi đơn hàng 018 Chuột Túi đã xong chưa?”
Dương Hạo báo đơn hàng, hỏi thăm nhân viên phục vụ đứng sau quầy.
“Chờ một lát.”
Đối phương loay hoay điện thoại trong tay, tùy tiện trả lời một câu.
Loại tình huống này rất bình thường, Dương Hạo chỉ có thể tìm chỗ ngồi chờ một lát.
“Anh Hạo??”
Hắn vừa ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Dương Hạo ngẩng đầu lên, lòng thấy nao nao.
Người gọi hắn là một cô gái rất thanh tú, chưa nói đến xinh đẹp, nhưng nhìn qua rất dễ chịu, thuộc về loại tương đối dễ nhìn.
Dương Hạo quá quen thuộc với cô gái này, nàng là Từ Mỹ Trúc, từng là cửa hàng trưởng tiệm lẩu của Dương Hạo, đã đi theo Dương Hạo từ khi hắn mở tiệm lẩu đầu tiên, khi đó Từ Mỹ Trúc mới 18 tuổi, học xong cấp 3 thì nghỉ, đến Giang Thành làm thuê, công việc đầu tiên chính là nhân viên phục vụ của tiệm lẩu.
Cô gái này rất thông minh lanh lợi lại chịu khổ, khi Dương Hạo mở tiệm lẩu thứ hai, thì đã đề bạt nàng lên làm cửa hàng trưởng, sau đó nàng vẫn luôn đi theo Dương Hạo, mãi đến năm ngoái, toàn bộ tiệm lẩu đều đóng cửa mới thôi.
“Mỹ Trúc, đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy vị nhân viên từng trung thành tuyệt đối với mình, Dương Hạo rất thổn thức.
Khi Từ Mỹ Trúc đến Giang Thành, nàng mới 18 tuổi, bây giờ đã trôi qua 10 năm, cô bé ngây ngô năm đó đã không còn trẻ nữa, tính ra thì năm nay nàng cũng đã 28 tuổi.
“Anh Hạo, gần đây anh vẫn tốt chứ?”
Từ Mỹ Trúc quan sát Dương Hạo một chút, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ông chủ từng hăng hái, người đàn ông mình từng âm thầm thích nhiều năm, bây giờ lại chán nản đến mức độ này, nàng thấy hơi đau xót, rất muốn xông lên ôm đối phương.
Nhưng nghĩ đến Dương Hạo là người có gia đình, nàng vẫn kiềm chế lại.
“Rất tốt, không lập nghiệp nữa, một mình rất thoải mái.”
Dương Hạo cười nhún vai.
Từ Mỹ Trúc vốn định nói gì nữa, một nhân viên vội vàng đi tới: “Cửa hàng trưởng, bên kia có khách muốn trả đồ ăn.”
“Ừm, tôi qua đây.”
Từ Mỹ Trúc đáp một tiếng, tiếp đó lại cười áy náy với Dương Hạo: “Anh Hạo, qua tết em mới về, có thời gian thì đi ăn bữa cơm, liên hệ wechat nha.”
“Được, đi đi.”
Dương Hạo khẽ gật đầu, với kinh nghiệm và năng lực của Từ Mỹ Trúc trong ngành ăn uống, làm một cửa hàng trưởng cho một nhà hàng đồ nướng không lớn này thì thật ra hơi khuất tài.
Trước kia, khi Dương Hạo mở năm tiệm lẩu, nàng từng giúp hắn xử lý ba nhà.
“Đơn hàng Chuột Túi 018 đã xong.”
Lúc này phục vụ hô lên một câu.
Dương Hạo thu hồi suy nghĩ, cầm gói đồ ăn rồi rời đi.
Trong cửa hàng.
Từ Mỹ Trúc xử lý xong, quay người nhìn qua thì đã không thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Nàng nhìn chỗ người đàn ông kia vừa đứng, chỉ thấy hơi hoảng hốt.
Năm ngoái, toàn bộ tiệm lẩu của Dương Hạo bị đóng cửa, ngoại trừ bản thân Dương Hạo, thì nàng là người đau lòng nhất.
Ban đầu nàng chỉ vì kiếm tiền, đánh bậy đánh bạ trở thành nhân viên của Dương Hạo, về sau nàng dần dần thích vị ông chủ có năng lực xuất chúng lại vui tươi sáng lạn này.
Nàng cố gắng làm việc, muốn được vị này thưởng thức và tán thành.
Về sau Dương Hạo quả nhiên cực kỳ tin tưởng và cực kỳ tán thành năng lực làm việc của nàng, đề bạt nàng lên làn cửa hàng trưởng, nhưng nàng vẫn không có dũng khí tỏ tình, sợ sau khi thất bại thì hai người không thể giữ mối quan hệ như bây giờ.
Về sau Lý Mạn Thù đến cửa hàng làm thêm, lại cưới ông chủ mình ái mộ, kết hôn và sinh con.
Từ Mỹ Trúc cũng chỉ đem tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, cần cù chăm chỉ làm việc, dùng một phương thức khác để ở lại bên cạnh Dương Hạo.
Nhưng năm ngoái, tất cả đã kết thúc, nàng cũng không có lý do để ở cạnh đối phương nữa, nàng nản lòng thoái chí nên đã trở về quê, đi xem mắt theo sự sắp xếp của mẹ, gặp mấy đối tượng, nhưng đều không có ấn tượng tốt.
Thật ra nàng cũng biết, là vì trong lòng đã có người khác.
Thế là sang năm mới, nàng lại trở về Giang Thành.
“Chị Mỹ Trúc, chị biết ông anh shipper vừa rồi à?” Khi Từ Mỹ Trúc đang ngẩn người, một nhân viên phục vụ trẻ tuổi vỗ vỗ cánh tay nàng, cười ha ha hỏi.
“Đó là ông chủ của tôi.” Từ Mỹ Trúc thuận miệng trả lời.
“A? Ông chủ?”
Nữ nhân viên mặt đầy nghi ngờ, hình như muốn hỏi vì sao ông chủ lại đi ship.
“Ah, là ông chủ cũ.” Từ Mỹ Trúc bổ sung một câu.
“Ra là vậy.” Nữ nhân viên cười nói: “Chị Mỹ Trúc, vậy chị phải vui mới đúng, trước kia anh ta làm mưa làm gió, bây giờ lại làm shipper nha.”
“Nghĩ gì thế.” Từ Mỹ Trúc gõ đầu nàng một cái: “Không phải tất cả ông chủ đều giống như ông chủ bây giờ của chúng ta.”
“Anh ấy rất tốt với tôi, cũng rất tốt với các nhân viên khác.”
“Ah? Hóa ra là một ông chủ tốt?” Nữ nhân viên hơi giật mình, nàng làm nhân viên phục vụ hai năm, lăn lộn qua 3 cửa hàng, còn chưa được gặp loại ông chủ trong truyền thuyết này.
Từ Mỹ Trúc cười nói: “Dù sao nếu anh ấy mở tiệm khác, tôi vẫn muốn đi theo anh ấy.”
Nói xong, Từ Mỹ Trúc lấy điện thoại ra, mở khung chat của Dương Hạo, tin nhắn cuối cùng vẫn là lúc ăn tết.
Nàng do dự một chút, tiếp đó soạn một tin rồi gửi qua: Hoàn cảnh đang trở nên tốt hơn, chờ ông chủ triệu hoán bất cứ lúc nào!
“Chị Mỹ Trúc, anh ta đã là shipper! Chẳng lẽ chị còn muốn đi shipper với người ta à?” Một nữ phục vụ ở bên cạnh rình coi, cười trêu chọc.
“Nếu như anh ấy cần, cũng không phải là không thể.”
Từ Mỹ Trúc nhẹ nhàng giang tay ra.
“Ah?” Nữ nhân viên hơi nao nao, tiếp đó lại lộ vẻ giật mình: “Chị Mỹ Trúc, có phải chị thích anh ta không??”
Từ Mỹ Trúc không đáp lại, mà gõ lên đầu đối phương một cái: “Mau đi làm việc đi, chỉ biết hóng hớt!”
Trái lại thì Hề Hề đã ăn cơm tối ở nhà trẻ, lại vui vẻ ăn thịt.
Lý Mạn Ny rất có cảm giác thành tựu, lại chọn mấy miếng cá và thả vào bát cô bé.
Chờ ăn uống xong xuôi, Lý Mạn Ny mở miệng nói: “Lát nữa anh yên tâm đi làm đi, em có thể ở nhà giúp Hề Hề làm bài tập.”
“Ừm, tám giờ hơn anh sẽ về.”
“Đến khi đó sẽ đưa em ra xe buýt trường học.”
Lúc này mới hơn 5 giờ, Dương Hạo quyết định chạy thêm ba tiếng, vừa hay có thể tiêu cơm.
Nghỉ ngơi một lát.
Dương Hạo lại thay đồng phục và ra ngoài.
Lúc này đang là giờ cơm, rất nhiều đơn, hắn đã có nhiều kinh nghiệm, có thể nhận ba đơn cùng lúc.
Cứ như vậy, bận rộn đến tám giờ, coi như qua giờ cao điểm.
Đinh, bạn nhận được đơn hàng mới.
Dương Hạo mới thở dốc một hơi, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
Hắn nhìn một chút, điểm nhận hàng chỉ cách mình mấy trăm mét, là một quán đồ nướng.
Dương Hạo khởi động xe điện, rất nhanh đã đến cửa hàng.
“Xin hỏi đơn hàng 018 Chuột Túi đã xong chưa?”
Dương Hạo báo đơn hàng, hỏi thăm nhân viên phục vụ đứng sau quầy.
“Chờ một lát.”
Đối phương loay hoay điện thoại trong tay, tùy tiện trả lời một câu.
Loại tình huống này rất bình thường, Dương Hạo chỉ có thể tìm chỗ ngồi chờ một lát.
“Anh Hạo??”
Hắn vừa ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Dương Hạo ngẩng đầu lên, lòng thấy nao nao.
Người gọi hắn là một cô gái rất thanh tú, chưa nói đến xinh đẹp, nhưng nhìn qua rất dễ chịu, thuộc về loại tương đối dễ nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hạo quá quen thuộc với cô gái này, nàng là Từ Mỹ Trúc, từng là cửa hàng trưởng tiệm lẩu của Dương Hạo, đã đi theo Dương Hạo từ khi hắn mở tiệm lẩu đầu tiên, khi đó Từ Mỹ Trúc mới 18 tuổi, học xong cấp 3 thì nghỉ, đến Giang Thành làm thuê, công việc đầu tiên chính là nhân viên phục vụ của tiệm lẩu.
Cô gái này rất thông minh lanh lợi lại chịu khổ, khi Dương Hạo mở tiệm lẩu thứ hai, thì đã đề bạt nàng lên làm cửa hàng trưởng, sau đó nàng vẫn luôn đi theo Dương Hạo, mãi đến năm ngoái, toàn bộ tiệm lẩu đều đóng cửa mới thôi.
“Mỹ Trúc, đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy vị nhân viên từng trung thành tuyệt đối với mình, Dương Hạo rất thổn thức.
Khi Từ Mỹ Trúc đến Giang Thành, nàng mới 18 tuổi, bây giờ đã trôi qua 10 năm, cô bé ngây ngô năm đó đã không còn trẻ nữa, tính ra thì năm nay nàng cũng đã 28 tuổi.
“Anh Hạo, gần đây anh vẫn tốt chứ?”
Từ Mỹ Trúc quan sát Dương Hạo một chút, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ông chủ từng hăng hái, người đàn ông mình từng âm thầm thích nhiều năm, bây giờ lại chán nản đến mức độ này, nàng thấy hơi đau xót, rất muốn xông lên ôm đối phương.
Nhưng nghĩ đến Dương Hạo là người có gia đình, nàng vẫn kiềm chế lại.
“Rất tốt, không lập nghiệp nữa, một mình rất thoải mái.”
Dương Hạo cười nhún vai.
Từ Mỹ Trúc vốn định nói gì nữa, một nhân viên vội vàng đi tới: “Cửa hàng trưởng, bên kia có khách muốn trả đồ ăn.”
“Ừm, tôi qua đây.”
Từ Mỹ Trúc đáp một tiếng, tiếp đó lại cười áy náy với Dương Hạo: “Anh Hạo, qua tết em mới về, có thời gian thì đi ăn bữa cơm, liên hệ wechat nha.”
“Được, đi đi.”
Dương Hạo khẽ gật đầu, với kinh nghiệm và năng lực của Từ Mỹ Trúc trong ngành ăn uống, làm một cửa hàng trưởng cho một nhà hàng đồ nướng không lớn này thì thật ra hơi khuất tài.
Trước kia, khi Dương Hạo mở năm tiệm lẩu, nàng từng giúp hắn xử lý ba nhà.
“Đơn hàng Chuột Túi 018 đã xong.”
Lúc này phục vụ hô lên một câu.
Dương Hạo thu hồi suy nghĩ, cầm gói đồ ăn rồi rời đi.
Trong cửa hàng.
Từ Mỹ Trúc xử lý xong, quay người nhìn qua thì đã không thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Nàng nhìn chỗ người đàn ông kia vừa đứng, chỉ thấy hơi hoảng hốt.
Năm ngoái, toàn bộ tiệm lẩu của Dương Hạo bị đóng cửa, ngoại trừ bản thân Dương Hạo, thì nàng là người đau lòng nhất.
Ban đầu nàng chỉ vì kiếm tiền, đánh bậy đánh bạ trở thành nhân viên của Dương Hạo, về sau nàng dần dần thích vị ông chủ có năng lực xuất chúng lại vui tươi sáng lạn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cố gắng làm việc, muốn được vị này thưởng thức và tán thành.
Về sau Dương Hạo quả nhiên cực kỳ tin tưởng và cực kỳ tán thành năng lực làm việc của nàng, đề bạt nàng lên làn cửa hàng trưởng, nhưng nàng vẫn không có dũng khí tỏ tình, sợ sau khi thất bại thì hai người không thể giữ mối quan hệ như bây giờ.
Về sau Lý Mạn Thù đến cửa hàng làm thêm, lại cưới ông chủ mình ái mộ, kết hôn và sinh con.
Từ Mỹ Trúc cũng chỉ đem tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, cần cù chăm chỉ làm việc, dùng một phương thức khác để ở lại bên cạnh Dương Hạo.
Nhưng năm ngoái, tất cả đã kết thúc, nàng cũng không có lý do để ở cạnh đối phương nữa, nàng nản lòng thoái chí nên đã trở về quê, đi xem mắt theo sự sắp xếp của mẹ, gặp mấy đối tượng, nhưng đều không có ấn tượng tốt.
Thật ra nàng cũng biết, là vì trong lòng đã có người khác.
Thế là sang năm mới, nàng lại trở về Giang Thành.
“Chị Mỹ Trúc, chị biết ông anh shipper vừa rồi à?” Khi Từ Mỹ Trúc đang ngẩn người, một nhân viên phục vụ trẻ tuổi vỗ vỗ cánh tay nàng, cười ha ha hỏi.
“Đó là ông chủ của tôi.” Từ Mỹ Trúc thuận miệng trả lời.
“A? Ông chủ?”
Nữ nhân viên mặt đầy nghi ngờ, hình như muốn hỏi vì sao ông chủ lại đi ship.
“Ah, là ông chủ cũ.” Từ Mỹ Trúc bổ sung một câu.
“Ra là vậy.” Nữ nhân viên cười nói: “Chị Mỹ Trúc, vậy chị phải vui mới đúng, trước kia anh ta làm mưa làm gió, bây giờ lại làm shipper nha.”
“Nghĩ gì thế.” Từ Mỹ Trúc gõ đầu nàng một cái: “Không phải tất cả ông chủ đều giống như ông chủ bây giờ của chúng ta.”
“Anh ấy rất tốt với tôi, cũng rất tốt với các nhân viên khác.”
“Ah? Hóa ra là một ông chủ tốt?” Nữ nhân viên hơi giật mình, nàng làm nhân viên phục vụ hai năm, lăn lộn qua 3 cửa hàng, còn chưa được gặp loại ông chủ trong truyền thuyết này.
Từ Mỹ Trúc cười nói: “Dù sao nếu anh ấy mở tiệm khác, tôi vẫn muốn đi theo anh ấy.”
Nói xong, Từ Mỹ Trúc lấy điện thoại ra, mở khung chat của Dương Hạo, tin nhắn cuối cùng vẫn là lúc ăn tết.
Nàng do dự một chút, tiếp đó soạn một tin rồi gửi qua: Hoàn cảnh đang trở nên tốt hơn, chờ ông chủ triệu hoán bất cứ lúc nào!
“Chị Mỹ Trúc, anh ta đã là shipper! Chẳng lẽ chị còn muốn đi shipper với người ta à?” Một nữ phục vụ ở bên cạnh rình coi, cười trêu chọc.
“Nếu như anh ấy cần, cũng không phải là không thể.”
Từ Mỹ Trúc nhẹ nhàng giang tay ra.
“Ah?” Nữ nhân viên hơi nao nao, tiếp đó lại lộ vẻ giật mình: “Chị Mỹ Trúc, có phải chị thích anh ta không??”
Từ Mỹ Trúc không đáp lại, mà gõ lên đầu đối phương một cái: “Mau đi làm việc đi, chỉ biết hóng hớt!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro