Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game
Hệ Thống Trò Ch...
Dữu Tử Thái Thái
2024-11-20 17:16:22
Cửa ra vào cục dân chính.
Dương Hạo nhét giấy ly hôn vào túi áo, tiếp đó lấy điện thoại, vào app shipper, click online.
Bởi vì chuyện ly hôn, sáng nay hắn vẫn chưa chạy đơn hàng nào.
“Shipper không phải một công việc lâu dài, anh đi tìm công việc ổn định đi.”
“Lại nói, Hề Hề càng ngày càng lớn, có một người cha làm shipper, con bé sẽ thấy mất mặt.”
Lý Mạn Thù chân giẫm giày cao gót, nửa dưới là quần jean bó sát, áo gió kaki mở rộng, bên trong là một chiếc áo len màu trắng, dáng người uyển chuyển, không giống người đã sinh con.
Giờ phút này, nàng đứng trên bậc thang, Dương Hạo đứng dưới bậc thang, chỉ có thể ngước nhìn đối phương.
Đây cũng là trạng thái của hai người trước khi kết thúc hôn nhân.
“Không ăn cướp ăn trộm, kiếm tiền bằng đôi tay của mình, không có gì mất mặt.”
“Hề Hề cũng sẽ hiểu cho tôi.”
Dương Hạo đáp lại một câu.
Đối với cô gái sống chúng sáu năm và sinh cho mình một đứa con gái này, hắn chưa từng nói đến hận.
Chỉ cảm thấy mình bị mù, nhìn nhầm người.
Phải biết, lúc trước là Lý Mạn Thù theo đuổi hắn trước.
Sáu năm trước, Dương Hạo 29 tuổi đã sở hữu hai tiệm lẩu, mỗi tiệm rộng hơn 200m vuông.
Khi đó tiệm lẩu rất hot, hàng năm hắn đều thu được 600, 700 ngàn, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Cũng là năm đó, hắn quen biết Lý Mạn Thù đến cửa hàng làm thêm.
Đối phương trẻ tuổi xinh đẹp, nhỏ hơn hắn 7 tuổi, đồng thời chủ động tấn công hắn.
Dương Hạo cũng đã đến tuổi lập gia đình, rất nhanh đã động lòng với cô nàng dịu dàng và hiểu chuyện này.
Hai người rất nhanh đã tiến tới với hai, Lý Mạn Thù cũng từ nhân viên làm thêm trở thành bà chủ hai tiệm lẩu.
Kết hôn không lâu, Lý Mạn Thù mang thai, năm sau sinh một bé gái.
Dương Hạo 30 tuổi, cảm thấy mình chính là nhân sinh bên thắng trong truyền thuyết.
Sự nghiệp có chút thành tựu, nhà có vợ đẹp, còn có một tiểu công chúa mới ra đời.
Vì để vợ con có cuộc sống tốt hơn, hắn bắt đầu khuếch trương quy mô tiệm lẩu, trải qua một thời gian dài khảo sát, hắn cuối cùng quyết định mở thêm ba cửa hàng, khuếch trương thành 5 tiệm lẩu.
Hắn cũng trở thành ông chủ của 5 tiệm lẩu, thỏa sức tưởng tượng tương lai, nghĩ tiệm lẩu của mình trở thành thương hiệu mắt xích cả nước, kiếm nhiều tiền như Haidilao.
Tuy nhiên, ‘tai nạn’ đột nhiên xuất hiện đã thay đổi tất cả.
Ban đầu, Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chẳng mấy chốc sẽ qua đi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì có thời gian bầu bạn với vợ con.
Thế nhưng ‘tai nạn’ này không đơn giản như hắn nghĩ, hắn cắn răng vượt qua năm đầu tiên, năm thứ hai, cuối cùng gục ngã ở năm thứ ba.
Năm tiệm lẩu đóng cửa, bao nhiêu tích góp cũng mất sạch, còn nợ ngân hàng một khoản tiền. (chắc là dịch covid)
Tiếp đó, hắn phát hiện cô vợ dịu dàng hiền lành của mình bắt đầu thay đổi.
Trở nên chanh chua.
Trở nên hám lợi.
Không còn ái mộ và tôn trọng hắn như trước.
Vì sinh tồn, Dương Hạo bắt đầu tìm việc làm, nhưng bằng cấp hắn bình thường, tại thời đại đám sinh viên bằng cấp cao còn không tìm được việc, huống hồ là người đã 35 tuổi như hắn, thậm chí rất nhiều thông báo tuyển dụng chỉ giới hạn 35 tuổi, hắn đã bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi.
Vì kiếm tiền, hắn chỉ có thấy làm shipper.
Mà Lý Mạn Thù đã kết hôn, lại nuôi dưỡng được khí chất và hình tượng xuất chúng, trái lại tìm được một công việc không tệ.
Như vậy, địa vị của hai người lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một tháng trước, Lý Mạn Thù đòi ly hôn, cái này cũng không có gì bất ngờ.
Hôm qua là ngày kết thúc thời gian hàn gán, hôm nay Lý Mạn Thù đã không kịp chờ đợi, gọi Dương Hạo đến ký tên!
Nàng chính là ví dụ điển hình của câu: Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu mỗi người bay.
Chỉ có thể nói, chung phú quý thì dễ, chung hoạn nạn thì quá khó khăn.
Khi bạn trải qua cuộc sống giàu có, 90% thậm chí là 99% phụ nữ đều rất tốt với bạn.
Chỉ khi nào bạn gặp phải khốn khó, tỷ lệ này sẽ giảm mạnh.
Phụ nữ chịu đồng cam cộng khổ với đàn ông, nhất định là có, nhưng tiếc là không phải Lý Mạn Thù.
Đinh!
Hệ thống trò chơi đại phú ông đã khóa lại.
Ký chủ: Dương Hạo.
Tuổi tác: 35.
Chiều cao: 182cm.
Cân nặng: 96kg.
Tài phú: -215.000 NDT.
Khóe mạnh: 68.
Trí lực: 78.
Võ lực: 65.
Kỹ năng: Không.
Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến: 0%.
Đinh!
Ngài có nhiệm vụ mới!
Là một phú ông, phải có một thân thể khỏe mạnh, kiểm tra được cân nặng của ký chủ vượt chỉ tiêu, có nguy hiểm về sức khỏe.
Nội dung nhiệm vụ: Giảm cân.
Ban thưởng: Mỗi khi giảm 0.5kg, ban thưởng 100.000 NDT, ký chủ giảm xuống còn 75kg, tiến độ +1%.
Đây là…
Âm thanh nhắc nhở chợt vang lên bên tai, làm Dương Hạo giật nảy mình.
Trò chơi đại phú ông?
Là game mình vẫn hay chơi à?
Dương Hạo vội vàng nhìn điện thoại, lại phát hiện game đại phú ông trong máy đã biến mất!
“Nếu như anh không phải cha của Hề Hề, tôi cũng lười nói nhiều với anh.”
“Cuối cùng khuyên anh một câu, vì Hề Hề, hãy tìm một công việc đàng hoàng đi.”
Lúc này, một chiếc BMW màu đen đậu ở ven đường chợt bấm còi không ngừng.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng vẫy vẫy tay với Lý Mạn Thù.
“Anh tự giải quyết cho tốt.”
Lý Mạn Thù không chờ nữa, vứt xuống một câu rồi đi về phía chiếc BMW kia.
Đinh!
Bạn nhận được đơn hàng mới.
Cùng lúc đó, âm thanh thông báo quen thuộc của app shipper cũng vang lên.
Dương Hạo vô thức nhìn lướt qua đơn hàng, địa điểm nhận hàng là một cửa hàng bánh ngọt cách đây khoảng 1km, tiểu khu nhận hàng cách nơi đó không đến 2km, xem như đơn hàng ngon.
Trước mắt Dương Hạo không thể xác định hệ thống trò chơi đại phú ông là thật hay giả, nhưng sống vẫn phải sống, hắn hít một hơi, tiếp đó nhảy lên chiếc xe điện bên cạnh.
“Người anh em, yên tâm đi.”
“Tôi sẽ chăm sóc Mạn Thù!”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng thò đầu ra, đắc ý nói.
Ô!
Phi!!!
Dương Hạo lười nói nhảm với tên này, vừa khởi động xe điện, vừa phun một bãi nước miếng.
Mẹ nó!!
Hai người rất gần, bãi nước bọt năm 82 của Dương Hạo trực tiếp rơi vào mũi người đàn ông kia.
Nước miếng trượt xuống, lại từ từ chảy lên bờ môi hắn.
Lý Mạn Thù vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho hắn.
“Con mẹ nó!”
“Không có tố chất!”
Lau xong, Thẩm Minh Sơn liền chửi ầm lên.
“Honey, chúng ta đừng chấp tên đó.”
“Một tên shipper mà thôi, làm gì có tố chất.”
Lý Mạn Thù vội vàng an ủi.
“Em cũng bị mù, nên mới chọn một tên đàn ông như vậy.” Thẩm Minh Sơn bĩu môi chửi, lại cầm khăn ướt lau mặt.
“Khi đó trẻ tuổi, không hiểu chuyện.” Lý Mạn Thù ra vẻ đáng yêu nói.
“Được rồi được rồi, không đề cập đến chuyện cũ nữa, đưa em đi ăn tiệc chúc mừng.” Thẩm Minh Sơn đưa tay bóp bóp mặt Lý Mạn Thù, sau đó khởi động xe.
Dương Hạo nhét giấy ly hôn vào túi áo, tiếp đó lấy điện thoại, vào app shipper, click online.
Bởi vì chuyện ly hôn, sáng nay hắn vẫn chưa chạy đơn hàng nào.
“Shipper không phải một công việc lâu dài, anh đi tìm công việc ổn định đi.”
“Lại nói, Hề Hề càng ngày càng lớn, có một người cha làm shipper, con bé sẽ thấy mất mặt.”
Lý Mạn Thù chân giẫm giày cao gót, nửa dưới là quần jean bó sát, áo gió kaki mở rộng, bên trong là một chiếc áo len màu trắng, dáng người uyển chuyển, không giống người đã sinh con.
Giờ phút này, nàng đứng trên bậc thang, Dương Hạo đứng dưới bậc thang, chỉ có thể ngước nhìn đối phương.
Đây cũng là trạng thái của hai người trước khi kết thúc hôn nhân.
“Không ăn cướp ăn trộm, kiếm tiền bằng đôi tay của mình, không có gì mất mặt.”
“Hề Hề cũng sẽ hiểu cho tôi.”
Dương Hạo đáp lại một câu.
Đối với cô gái sống chúng sáu năm và sinh cho mình một đứa con gái này, hắn chưa từng nói đến hận.
Chỉ cảm thấy mình bị mù, nhìn nhầm người.
Phải biết, lúc trước là Lý Mạn Thù theo đuổi hắn trước.
Sáu năm trước, Dương Hạo 29 tuổi đã sở hữu hai tiệm lẩu, mỗi tiệm rộng hơn 200m vuông.
Khi đó tiệm lẩu rất hot, hàng năm hắn đều thu được 600, 700 ngàn, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Cũng là năm đó, hắn quen biết Lý Mạn Thù đến cửa hàng làm thêm.
Đối phương trẻ tuổi xinh đẹp, nhỏ hơn hắn 7 tuổi, đồng thời chủ động tấn công hắn.
Dương Hạo cũng đã đến tuổi lập gia đình, rất nhanh đã động lòng với cô nàng dịu dàng và hiểu chuyện này.
Hai người rất nhanh đã tiến tới với hai, Lý Mạn Thù cũng từ nhân viên làm thêm trở thành bà chủ hai tiệm lẩu.
Kết hôn không lâu, Lý Mạn Thù mang thai, năm sau sinh một bé gái.
Dương Hạo 30 tuổi, cảm thấy mình chính là nhân sinh bên thắng trong truyền thuyết.
Sự nghiệp có chút thành tựu, nhà có vợ đẹp, còn có một tiểu công chúa mới ra đời.
Vì để vợ con có cuộc sống tốt hơn, hắn bắt đầu khuếch trương quy mô tiệm lẩu, trải qua một thời gian dài khảo sát, hắn cuối cùng quyết định mở thêm ba cửa hàng, khuếch trương thành 5 tiệm lẩu.
Hắn cũng trở thành ông chủ của 5 tiệm lẩu, thỏa sức tưởng tượng tương lai, nghĩ tiệm lẩu của mình trở thành thương hiệu mắt xích cả nước, kiếm nhiều tiền như Haidilao.
Tuy nhiên, ‘tai nạn’ đột nhiên xuất hiện đã thay đổi tất cả.
Ban đầu, Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chẳng mấy chốc sẽ qua đi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì có thời gian bầu bạn với vợ con.
Thế nhưng ‘tai nạn’ này không đơn giản như hắn nghĩ, hắn cắn răng vượt qua năm đầu tiên, năm thứ hai, cuối cùng gục ngã ở năm thứ ba.
Năm tiệm lẩu đóng cửa, bao nhiêu tích góp cũng mất sạch, còn nợ ngân hàng một khoản tiền. (chắc là dịch covid)
Tiếp đó, hắn phát hiện cô vợ dịu dàng hiền lành của mình bắt đầu thay đổi.
Trở nên chanh chua.
Trở nên hám lợi.
Không còn ái mộ và tôn trọng hắn như trước.
Vì sinh tồn, Dương Hạo bắt đầu tìm việc làm, nhưng bằng cấp hắn bình thường, tại thời đại đám sinh viên bằng cấp cao còn không tìm được việc, huống hồ là người đã 35 tuổi như hắn, thậm chí rất nhiều thông báo tuyển dụng chỉ giới hạn 35 tuổi, hắn đã bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi.
Vì kiếm tiền, hắn chỉ có thấy làm shipper.
Mà Lý Mạn Thù đã kết hôn, lại nuôi dưỡng được khí chất và hình tượng xuất chúng, trái lại tìm được một công việc không tệ.
Như vậy, địa vị của hai người lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một tháng trước, Lý Mạn Thù đòi ly hôn, cái này cũng không có gì bất ngờ.
Hôm qua là ngày kết thúc thời gian hàn gán, hôm nay Lý Mạn Thù đã không kịp chờ đợi, gọi Dương Hạo đến ký tên!
Nàng chính là ví dụ điển hình của câu: Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu mỗi người bay.
Chỉ có thể nói, chung phú quý thì dễ, chung hoạn nạn thì quá khó khăn.
Khi bạn trải qua cuộc sống giàu có, 90% thậm chí là 99% phụ nữ đều rất tốt với bạn.
Chỉ khi nào bạn gặp phải khốn khó, tỷ lệ này sẽ giảm mạnh.
Phụ nữ chịu đồng cam cộng khổ với đàn ông, nhất định là có, nhưng tiếc là không phải Lý Mạn Thù.
Đinh!
Hệ thống trò chơi đại phú ông đã khóa lại.
Ký chủ: Dương Hạo.
Tuổi tác: 35.
Chiều cao: 182cm.
Cân nặng: 96kg.
Tài phú: -215.000 NDT.
Khóe mạnh: 68.
Trí lực: 78.
Võ lực: 65.
Kỹ năng: Không.
Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến: 0%.
Đinh!
Ngài có nhiệm vụ mới!
Là một phú ông, phải có một thân thể khỏe mạnh, kiểm tra được cân nặng của ký chủ vượt chỉ tiêu, có nguy hiểm về sức khỏe.
Nội dung nhiệm vụ: Giảm cân.
Ban thưởng: Mỗi khi giảm 0.5kg, ban thưởng 100.000 NDT, ký chủ giảm xuống còn 75kg, tiến độ +1%.
Đây là…
Âm thanh nhắc nhở chợt vang lên bên tai, làm Dương Hạo giật nảy mình.
Trò chơi đại phú ông?
Là game mình vẫn hay chơi à?
Dương Hạo vội vàng nhìn điện thoại, lại phát hiện game đại phú ông trong máy đã biến mất!
“Nếu như anh không phải cha của Hề Hề, tôi cũng lười nói nhiều với anh.”
“Cuối cùng khuyên anh một câu, vì Hề Hề, hãy tìm một công việc đàng hoàng đi.”
Lúc này, một chiếc BMW màu đen đậu ở ven đường chợt bấm còi không ngừng.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng vẫy vẫy tay với Lý Mạn Thù.
“Anh tự giải quyết cho tốt.”
Lý Mạn Thù không chờ nữa, vứt xuống một câu rồi đi về phía chiếc BMW kia.
Đinh!
Bạn nhận được đơn hàng mới.
Cùng lúc đó, âm thanh thông báo quen thuộc của app shipper cũng vang lên.
Dương Hạo vô thức nhìn lướt qua đơn hàng, địa điểm nhận hàng là một cửa hàng bánh ngọt cách đây khoảng 1km, tiểu khu nhận hàng cách nơi đó không đến 2km, xem như đơn hàng ngon.
Trước mắt Dương Hạo không thể xác định hệ thống trò chơi đại phú ông là thật hay giả, nhưng sống vẫn phải sống, hắn hít một hơi, tiếp đó nhảy lên chiếc xe điện bên cạnh.
“Người anh em, yên tâm đi.”
“Tôi sẽ chăm sóc Mạn Thù!”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng thò đầu ra, đắc ý nói.
Ô!
Phi!!!
Dương Hạo lười nói nhảm với tên này, vừa khởi động xe điện, vừa phun một bãi nước miếng.
Mẹ nó!!
Hai người rất gần, bãi nước bọt năm 82 của Dương Hạo trực tiếp rơi vào mũi người đàn ông kia.
Nước miếng trượt xuống, lại từ từ chảy lên bờ môi hắn.
Lý Mạn Thù vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho hắn.
“Con mẹ nó!”
“Không có tố chất!”
Lau xong, Thẩm Minh Sơn liền chửi ầm lên.
“Honey, chúng ta đừng chấp tên đó.”
“Một tên shipper mà thôi, làm gì có tố chất.”
Lý Mạn Thù vội vàng an ủi.
“Em cũng bị mù, nên mới chọn một tên đàn ông như vậy.” Thẩm Minh Sơn bĩu môi chửi, lại cầm khăn ướt lau mặt.
“Khi đó trẻ tuổi, không hiểu chuyện.” Lý Mạn Thù ra vẻ đáng yêu nói.
“Được rồi được rồi, không đề cập đến chuyện cũ nữa, đưa em đi ăn tiệc chúc mừng.” Thẩm Minh Sơn đưa tay bóp bóp mặt Lý Mạn Thù, sau đó khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro