Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game
Xem Mặt Kết Thú...
Dữu Tử Thái Thái
2024-11-20 17:16:22
“Dì, ba ba mua cho con xe hơi lớn!”
“Xe hơi lớn rất đẹp.”
Sau khi ăn xong, Hề Hề vừa sờ bụng nhỏ tròn vo, vừa khoe khoang với dì nhỏ.
“Thật sao, to thế nào?”
Lý Mạn Ny còn tưởng Hề Hề nói là ô tô đồ chơi, nàng quét mắt nhìn một vòng, nhưng không thấy bóng dáng ô tô đâu.
“To như thế này này.” Hề Hề dùng sức khoa tay múa chân, nói: “Con và ba ba còn dán một nhà Page lên xe.”
“A, là ô tô thật?”
Lý Mạn Ny nhìn về phía Dương Hạo đang dọn bàn.
“Ừm, không có xe chung quy cũng không tiện, lát nữa anh lái xe đưa em về trường, thuận tiện mang Hề Hề ra ngoài chơi.”
Chuyện mình có tiền lần nữa, chung quy là không gạt được, huống hồ Dương Hạo cũng không định giấu Lý Mạn Ny.
“A, được!’
Lý Mạn Ny gật đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng biết tình hình của anh rể, lúc trước bán nhà đã chia một nửa tiền cho chị gái mình, một nửa còn lại thì trả nợ, hình như còn không đủ.
Anh rể vốn có thể dùng toàn bộ tiền bán nhà để trả nợ, số tiền còn lại thì hai người chia đều, nhưng vì quyền nuôi dưỡng Hề Hề, anh rể đã lựa chọn thỏa hiệp.
Bởi vì theo tình hình bây giờ, khả năng cao tòa án sẽ phán Hề Hề đi theo Lý Mạn Thù, đứa bé còn nhỏ, Lý Mạn Thù là mẹ, lại có công việc ổn định, đây là điều kiện có lợi.
Lý Mạn Ny còn biết, căn nhà bán được 2.9 triệu, trả ngân hàng 1.1 triệu, còn 1.8 triệu thì chia đều, mỗi người 900.000, Dương Hạo dùng 900.000 trả nợ, mà hình như chị gái thì dùng 900.000 để mua nhà, bởi vì gần đây không liên lạc, nên nàng không biết rõ lắm.
Nói cách khác, anh rể đã bỏ mấy trăm ngàn để mua quyền nuôi dưỡng Hề Hề từ chỗ chị gái mình, hơn nữa chị gái mình còn không phải bỏ tiền trợ cấp, và Dương Hạo đã đáp ứng.
Những chuyện Lý Mạn Thù làm, có thể dùng bốn chữ để hình dung: Ném chồng bỏ con!
Mà Lý Mạn Ny cũng vì thế mà cực kỳ thất vọng với chị gái, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chị mình lại bạc tình bạc nghĩa và ích kỷ đến trình độ này.
“Tình hình kinh tế của anh đang chuyển biến tốt đẹp, nguyên nhân thì hơi phức tạp, có thời gian thì sẽ nói cho em biết.”
“Tóm lại, sau này em không cần lo lắng vấn đề kế sinh nhai của anh và Hề Hề.”
Khi Lý Mạn Ny rửa bát trong phòng bếp, Dương Hạo chủ động giải thích một câu.
“Ừm, đây là chuyện tốt.” Lý Mạn Ny gật đầu, mỉm cười nói: “Như vậy anh cũng không cần vất vả nữa.”
Thật ra Lý Mạn Ny cũng hơi lo lắng với công việc shipper này của Dương Hạo, đại khái là nửa tháng trước, một shipper của Chuột Túi lái xe điện vượt đèn đỏ và bị đâm chết, người nhà bắt đền công ty Chuột Túi, kết quả công ty nói nhân viên vi phạm giao thông, chỉ đồng ý bỏ mấy chục ngàn tiền thăm hỏi.
Khi đó nàng còn đi phỏng vấn người nhà nạn nhân, vị nhân viên kia cũng tầm tuổi Dương Hạo, con trai mới 7 tuổi.
Bây giờ Lý Mạn Ny vẫn không quên được hình ảnh đứa bé trai ôm ảnh trai và khóc rống, đêm đó nàng thậm chí còn gặp ác mộng.
Trong mơ, anh rể Dương Hạo thành người bị nạn, Hề Hề ôm nàng khóc không ngừng, mà chị gái thì tìm công ty Chuột Túi đòi bồi thường.
Hiện giờ anh rể không cần đi ship nữa, nàng cũng có thể yên tâm hơn.
“Mạn Ny, em dạy Hề Hề tiếng Anh đi. Anh dọn bếp cho.”
Trong lúc học đại học, Lý Mạn Ny học tập rất khắc khổ, ngoại trừ học tiếng Anh, nàng còn chọn học tiếng Nhật và tiếng Pháp, đồng thời còn có trình độ rất cao.
Mà Hề Hề cũng đã đến tuổi có thể học tiếng Anh, mỗi lần Lý Mạn Ny đến thì đều dạy Hề Hề mấy từ đơn và hội thoại đơn giản.
“Ừm.”
Lý Mạn Ny rửa tay, tiếp đó cởi tạp dề, phía trên mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, chiếc áo len này tương đối mỏng, mà lại rất bó, không có tạp dề che chắn, dáng người tinh tế hiện lộ không sót chút nào.
Ánh mắt Dương Hạo hơi dừng lại, vội vàng nhìn về phía bồn rửa bát.
Cô bé trong ấn tượng, đã trưởng thành từ lúc nào.
“Em giúp anh đeo tạp dề.”
Lý Mạn Ny nói xong liền buộc tạp dề lên cho Dương Hạo, phía sau còn thắt nơ con bướm.
Tạp dề này mặc trên người Lý Mạn Ny thì rất vừa, mặc trên người Dương Hạo thì lại như phim hài, có loại cảm giác ba ba mặc trộm quần áo của con gái.
Lý Mạn Ny cảm thấy một màn này rất buồn cười, khi đi đến cửa phòng bếp còn quay lại chụp ảnh.
Dương Hạo thì không quá chú ý đến hình tượng, mà bị hấp dẫn bởi mùi thơm nhàn nhàn còn sót lại trên tạp dề.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Lý Mạn Ny đeo tạp dề bận rộn trong bếp lâu như vậy, phía trên phải có mùi dầu khói mới đúng, thế nhưng Dương Hạo lại không ngửi thấy mùi dầu khói, trái lại còn có một mùi thơm nhàn nhạt không ngừng chui vào mũi hắn.
Loại mùi thơm này không phải mùi nước hoa, mà thường xuyên xuất hiện trên người mấy cô gái xinh đẹp, nói là mùi thơm cơ thể thì hơi cường điệu quá, tóm lại chính là một hương vị để người ta cực kỳ thoải mái.
Cho nên nói con gái xinh đẹp đều rất thơm, đây là có căn cứ.
Thu dọn xong, Dương Hạo trở lại phòng khách.
Thật ra thì phòng khách và phòng ngủ là một thể.
Bàn ăn vừa rồi đã biến thành bàn học, Lý Mạn Ny đang dạy tiếng Anh cho Hề Hề.
Nhưng bởi vì ăn quá nó, Hề Hề nghe vào lại hơi buồn ngủ, tiếp đó liền thấy Lý Mạn Ny gõ nhẹ lên đầu Hề Hề.
Dương Hạo cũng không quấy rầy hai người, cầm điện thoại lên, phát hiện mấy tin nhắn chưa đọc.
Trong đó, đại bộ phận là tin của Ngụy Phát Tài, rạng sáng Dương Hạo trả tiền cho hắn, tên này tỉnh ngủ thì nhắn tin hỏi thăm Dương Hạo, khi đó Dương Hạo xem xong lại vội vã đưa Hề Hề đi học, nên quên trả lời, sau đó cũng quên luôn.
Lúc này chắc Ngụy Phát Tài đã tan tầm, thấy Dương Hạo không trả lời thì lại gửi thêm mấy tin.
Dương Hạo không thể nói tỉ mỉ về lai lịch khoản tiền kia, dứt khoát nói nhà ở quê bị di dời và bồi thường.
Thật ra nhà cha mẹ Dương Hạo ở dưới quê vẫn đang chuẩn bị di dời, chỉ là vẫn chưa làm gì, trước mắt kinh tế bất động sản đình trệ thì càng không thể làm, nhưng đây là lý do tốt.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lý do này, Ngụy Phát Tài trực tiếp gửi một icon ‘trâu’, còn nói là Lý Mạn Thù nhất định sẽ hối hận, vân vân… Là anh em tốt, Ngụy Phát Tài cực kỳ bất bình thay cho Dương Hạo.
Ngoại trừ Ngụy Phát Tài, còn có mấy tin wechat của Trương Quế Lan, bà đề cử cho hắn một danh thiếp, nói là cháu gái mình, còn nói người ta là con gái, hi vọng Dương Hạo chủ động một chút.
Cứ cách một lát lại gửi tin hỏi Dương Hạo đã add wechat hay chưa.
Quả nhiên là thặng nữ mà!
Thật ra thì Dương Hạo đã đoán được tình hình này khi Trương Quế Lan nói sẽ đẩy wechat của mình cho đối phương, để vị cháu gái kia add wechat của mình.
Vì không cô phụ lòng tốt của dì Trương, Dương Hạo chủ động add wechat của đối phương.
Đối phương đặt một ID tiếng Anh là Alisa.
Cách đây mấy năm, lấy tên tiếng Anh còn rất hot, ngành làm tóc đã dựa vào sức một người để ép chết làn sóng tên tiếng Anh, cũng coi như là cống hiến cho văn hóa tự tin.
Hết cách rồi, bạn vắt óc mới nghĩ ra được cái tên tiếng Anh là: Tony.
Kết quả sau khi vào tiệm cắt tóc, phát hiện lại trùng tên với thợ cắt tóc.
Chỉ hỏi bạn có lúng túng không, có khó xử không, xấu hổ không.
Vị Alisa này đồng ý rất nhanh, tiếp đó gửi qua: “Anh họ Dương?”
“Không sai, là dì Trương giới thiệu.” Dương Hạo đáp lại.
Alisa: Vậy chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính đi.
Alisa: Có nhà không?
Dương Hạo: Không.
Alisa: Có xe không?
Dương Hạo: Có.
Alisa: Xe gì?
Dương Hạo: BYD.
Alisa: Tôi sẽ nói với dì hai, chúng ta không thích hợp, hi vọng anh có thể phối hợp.
Dương Hạo: Được.
Xem mặt kết thúc, dứt khoát gọn gàng.
“Xe hơi lớn rất đẹp.”
Sau khi ăn xong, Hề Hề vừa sờ bụng nhỏ tròn vo, vừa khoe khoang với dì nhỏ.
“Thật sao, to thế nào?”
Lý Mạn Ny còn tưởng Hề Hề nói là ô tô đồ chơi, nàng quét mắt nhìn một vòng, nhưng không thấy bóng dáng ô tô đâu.
“To như thế này này.” Hề Hề dùng sức khoa tay múa chân, nói: “Con và ba ba còn dán một nhà Page lên xe.”
“A, là ô tô thật?”
Lý Mạn Ny nhìn về phía Dương Hạo đang dọn bàn.
“Ừm, không có xe chung quy cũng không tiện, lát nữa anh lái xe đưa em về trường, thuận tiện mang Hề Hề ra ngoài chơi.”
Chuyện mình có tiền lần nữa, chung quy là không gạt được, huống hồ Dương Hạo cũng không định giấu Lý Mạn Ny.
“A, được!’
Lý Mạn Ny gật đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng biết tình hình của anh rể, lúc trước bán nhà đã chia một nửa tiền cho chị gái mình, một nửa còn lại thì trả nợ, hình như còn không đủ.
Anh rể vốn có thể dùng toàn bộ tiền bán nhà để trả nợ, số tiền còn lại thì hai người chia đều, nhưng vì quyền nuôi dưỡng Hề Hề, anh rể đã lựa chọn thỏa hiệp.
Bởi vì theo tình hình bây giờ, khả năng cao tòa án sẽ phán Hề Hề đi theo Lý Mạn Thù, đứa bé còn nhỏ, Lý Mạn Thù là mẹ, lại có công việc ổn định, đây là điều kiện có lợi.
Lý Mạn Ny còn biết, căn nhà bán được 2.9 triệu, trả ngân hàng 1.1 triệu, còn 1.8 triệu thì chia đều, mỗi người 900.000, Dương Hạo dùng 900.000 trả nợ, mà hình như chị gái thì dùng 900.000 để mua nhà, bởi vì gần đây không liên lạc, nên nàng không biết rõ lắm.
Nói cách khác, anh rể đã bỏ mấy trăm ngàn để mua quyền nuôi dưỡng Hề Hề từ chỗ chị gái mình, hơn nữa chị gái mình còn không phải bỏ tiền trợ cấp, và Dương Hạo đã đáp ứng.
Những chuyện Lý Mạn Thù làm, có thể dùng bốn chữ để hình dung: Ném chồng bỏ con!
Mà Lý Mạn Ny cũng vì thế mà cực kỳ thất vọng với chị gái, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chị mình lại bạc tình bạc nghĩa và ích kỷ đến trình độ này.
“Tình hình kinh tế của anh đang chuyển biến tốt đẹp, nguyên nhân thì hơi phức tạp, có thời gian thì sẽ nói cho em biết.”
“Tóm lại, sau này em không cần lo lắng vấn đề kế sinh nhai của anh và Hề Hề.”
Khi Lý Mạn Ny rửa bát trong phòng bếp, Dương Hạo chủ động giải thích một câu.
“Ừm, đây là chuyện tốt.” Lý Mạn Ny gật đầu, mỉm cười nói: “Như vậy anh cũng không cần vất vả nữa.”
Thật ra Lý Mạn Ny cũng hơi lo lắng với công việc shipper này của Dương Hạo, đại khái là nửa tháng trước, một shipper của Chuột Túi lái xe điện vượt đèn đỏ và bị đâm chết, người nhà bắt đền công ty Chuột Túi, kết quả công ty nói nhân viên vi phạm giao thông, chỉ đồng ý bỏ mấy chục ngàn tiền thăm hỏi.
Khi đó nàng còn đi phỏng vấn người nhà nạn nhân, vị nhân viên kia cũng tầm tuổi Dương Hạo, con trai mới 7 tuổi.
Bây giờ Lý Mạn Ny vẫn không quên được hình ảnh đứa bé trai ôm ảnh trai và khóc rống, đêm đó nàng thậm chí còn gặp ác mộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mơ, anh rể Dương Hạo thành người bị nạn, Hề Hề ôm nàng khóc không ngừng, mà chị gái thì tìm công ty Chuột Túi đòi bồi thường.
Hiện giờ anh rể không cần đi ship nữa, nàng cũng có thể yên tâm hơn.
“Mạn Ny, em dạy Hề Hề tiếng Anh đi. Anh dọn bếp cho.”
Trong lúc học đại học, Lý Mạn Ny học tập rất khắc khổ, ngoại trừ học tiếng Anh, nàng còn chọn học tiếng Nhật và tiếng Pháp, đồng thời còn có trình độ rất cao.
Mà Hề Hề cũng đã đến tuổi có thể học tiếng Anh, mỗi lần Lý Mạn Ny đến thì đều dạy Hề Hề mấy từ đơn và hội thoại đơn giản.
“Ừm.”
Lý Mạn Ny rửa tay, tiếp đó cởi tạp dề, phía trên mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, chiếc áo len này tương đối mỏng, mà lại rất bó, không có tạp dề che chắn, dáng người tinh tế hiện lộ không sót chút nào.
Ánh mắt Dương Hạo hơi dừng lại, vội vàng nhìn về phía bồn rửa bát.
Cô bé trong ấn tượng, đã trưởng thành từ lúc nào.
“Em giúp anh đeo tạp dề.”
Lý Mạn Ny nói xong liền buộc tạp dề lên cho Dương Hạo, phía sau còn thắt nơ con bướm.
Tạp dề này mặc trên người Lý Mạn Ny thì rất vừa, mặc trên người Dương Hạo thì lại như phim hài, có loại cảm giác ba ba mặc trộm quần áo của con gái.
Lý Mạn Ny cảm thấy một màn này rất buồn cười, khi đi đến cửa phòng bếp còn quay lại chụp ảnh.
Dương Hạo thì không quá chú ý đến hình tượng, mà bị hấp dẫn bởi mùi thơm nhàn nhàn còn sót lại trên tạp dề.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Lý Mạn Ny đeo tạp dề bận rộn trong bếp lâu như vậy, phía trên phải có mùi dầu khói mới đúng, thế nhưng Dương Hạo lại không ngửi thấy mùi dầu khói, trái lại còn có một mùi thơm nhàn nhạt không ngừng chui vào mũi hắn.
Loại mùi thơm này không phải mùi nước hoa, mà thường xuyên xuất hiện trên người mấy cô gái xinh đẹp, nói là mùi thơm cơ thể thì hơi cường điệu quá, tóm lại chính là một hương vị để người ta cực kỳ thoải mái.
Cho nên nói con gái xinh đẹp đều rất thơm, đây là có căn cứ.
Thu dọn xong, Dương Hạo trở lại phòng khách.
Thật ra thì phòng khách và phòng ngủ là một thể.
Bàn ăn vừa rồi đã biến thành bàn học, Lý Mạn Ny đang dạy tiếng Anh cho Hề Hề.
Nhưng bởi vì ăn quá nó, Hề Hề nghe vào lại hơi buồn ngủ, tiếp đó liền thấy Lý Mạn Ny gõ nhẹ lên đầu Hề Hề.
Dương Hạo cũng không quấy rầy hai người, cầm điện thoại lên, phát hiện mấy tin nhắn chưa đọc.
Trong đó, đại bộ phận là tin của Ngụy Phát Tài, rạng sáng Dương Hạo trả tiền cho hắn, tên này tỉnh ngủ thì nhắn tin hỏi thăm Dương Hạo, khi đó Dương Hạo xem xong lại vội vã đưa Hề Hề đi học, nên quên trả lời, sau đó cũng quên luôn.
Lúc này chắc Ngụy Phát Tài đã tan tầm, thấy Dương Hạo không trả lời thì lại gửi thêm mấy tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hạo không thể nói tỉ mỉ về lai lịch khoản tiền kia, dứt khoát nói nhà ở quê bị di dời và bồi thường.
Thật ra nhà cha mẹ Dương Hạo ở dưới quê vẫn đang chuẩn bị di dời, chỉ là vẫn chưa làm gì, trước mắt kinh tế bất động sản đình trệ thì càng không thể làm, nhưng đây là lý do tốt.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lý do này, Ngụy Phát Tài trực tiếp gửi một icon ‘trâu’, còn nói là Lý Mạn Thù nhất định sẽ hối hận, vân vân… Là anh em tốt, Ngụy Phát Tài cực kỳ bất bình thay cho Dương Hạo.
Ngoại trừ Ngụy Phát Tài, còn có mấy tin wechat của Trương Quế Lan, bà đề cử cho hắn một danh thiếp, nói là cháu gái mình, còn nói người ta là con gái, hi vọng Dương Hạo chủ động một chút.
Cứ cách một lát lại gửi tin hỏi Dương Hạo đã add wechat hay chưa.
Quả nhiên là thặng nữ mà!
Thật ra thì Dương Hạo đã đoán được tình hình này khi Trương Quế Lan nói sẽ đẩy wechat của mình cho đối phương, để vị cháu gái kia add wechat của mình.
Vì không cô phụ lòng tốt của dì Trương, Dương Hạo chủ động add wechat của đối phương.
Đối phương đặt một ID tiếng Anh là Alisa.
Cách đây mấy năm, lấy tên tiếng Anh còn rất hot, ngành làm tóc đã dựa vào sức một người để ép chết làn sóng tên tiếng Anh, cũng coi như là cống hiến cho văn hóa tự tin.
Hết cách rồi, bạn vắt óc mới nghĩ ra được cái tên tiếng Anh là: Tony.
Kết quả sau khi vào tiệm cắt tóc, phát hiện lại trùng tên với thợ cắt tóc.
Chỉ hỏi bạn có lúng túng không, có khó xử không, xấu hổ không.
Vị Alisa này đồng ý rất nhanh, tiếp đó gửi qua: “Anh họ Dương?”
“Không sai, là dì Trương giới thiệu.” Dương Hạo đáp lại.
Alisa: Vậy chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính đi.
Alisa: Có nhà không?
Dương Hạo: Không.
Alisa: Có xe không?
Dương Hạo: Có.
Alisa: Xe gì?
Dương Hạo: BYD.
Alisa: Tôi sẽ nói với dì hai, chúng ta không thích hợp, hi vọng anh có thể phối hợp.
Dương Hạo: Được.
Xem mặt kết thúc, dứt khoát gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro