Sau Khi Ly Hôn, Tôi Hành Hạnh Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần

Anh Ngày Nào Cũ...

2024-11-11 23:32:13

Mùi tanh của máu lan tỏa trong miệng hai người, Giang Thời Nghệ rít lên một tiếng, rời khỏi môi cô.

Lưỡi anh bị cắn, đau nhói.

Cố Yên thở dốc, trong mắt hơi đỏ, giọng run run: “Anh đừng chạm vào tôi!”

Giang Thời Nghệ tức đến mức cười lạnh: “Sao hả, sống chết không chịu ly hôn là cô, không cho chạm vào cũng là cô. Cô có biết cái gì gọi là nghĩa vụ vợ chồng không? Chuyện tốt đều để cô hưởng, cô nghĩ là có thể được sao?”

Cố Yên tức đến sắp khóc, khó khăn lắm mới rút được một tay ra, cô dùng mu bàn tay lau mạnh môi mình, “Thế anh có biết giữa vợ chồng còn có sự chung thủy không? Anh ngày nào cũng ở bên Hứa Diên, tôi còn thấy anh bẩn!”

Giang Thời Nghệ bị động tác lau môi của cô kích thích. Mấy ngày nay anh đừng nói là ở bên Hứa Diên, thậm chí còn chẳng liên lạc, nhưng anh không muốn nói, anh việc gì phải giải thích với cô?

Anh dùng sức nắm chặt cằm cô, ép cô ngẩng lên nhìn mình, “Cố Yên, tôi thấy là cô không hiểu rõ tình hình. Hôn nhân của chúng ta chỉ là hình thức, tôi bỏ tiền ra thì tôi có quyền quyết định. Cô hoặc là ký vào thỏa thuận ly hôn, không thì phải chịu đựng. Dù bên ngoài tôi có ong bướm thế nào cô cũng phải chịu đựng.”

Mắt Cố Yên đỏ hoe, căm phẫn nhìn anh chằm chằm.

Anh khẽ nhướn mày, “Ly hôn không?”

Cố Yên mím chặt môi, thì ra anh đợi cô ở đây. Nhưng làm sao cô có thể để anh đạt được ý đồ, cô nhếch môi đầy thách thức, “Tôi chưa nhận được một trăm triệu, sao ly hôn được?”

Người phụ nữ này lại vì tiền. Giang Thời Nghệ đột nhiên cảm thấy kinh tởm. Bao nhiêu năm qua, anh từng cảm thấy áy náy vì đã khiến cô bị thương dẫn đến mất thính giác tai phải, từng nghĩ dù sao cũng phải chữa khỏi cho cô, chăm sóc cô nhiều hơn. Anh xem cô như bạn bè, lúc kết hôn cả hai đều có nhu cầu riêng, cô nhận một trăm vạn cũng là hợp lý, nhưng bây giờ, một trăm triệu?

Rõ ràng cô biết anh lo lắng cho sức khỏe của bà nội nên không thể đưa vụ việc ra tòa, nhân cơ hội ra giá trên trời.

Đây là gì? Đe dọa, tống tiền…

Anh bỗng nhận ra, quen biết nhiều năm, anh lại chẳng hiểu chút nào về người phụ nữ trước mặt này. Anh bật cười giễu cợt: “Nếu lúc trước tôi bỏ một trăm vạn ra để chọn một người phụ nữ ở ngoài, cũng không đến mức tham lam như cô, muốn vứt cũng không vứt được.”

“Một người muốn vứt mà không vứt được” như những lưỡi dao sắc bén đâm vào sâu thẳm trái tim, cơ thể Cố Yên cứng đờ. Vì bị anh nắm cằm, cô ngửa mặt lên, khoảng cách với anh gần trong gang tấc. Cô rất muốn cười khẩy, tỏ ra không hề bận tâm, nhưng khóe môi run rẩy vài lần, vẫn không thể nở nổi nụ cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không ly hôn phải không?” Anh gật đầu, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, “Không ly hôn, thấy tôi bẩn cô cũng phải chịu đựng!”

Nói xong, tay anh trượt xuống, Cố Yên nghe thấy tiếng cúc áo bị bung ra, ngay sau đó, trước ngực lạnh buốt. Cô cuối cùng không thể giữ bình tĩnh, vội vàng đưa tay đẩy anh lần nữa. Tuy nhiên, anh giữ lấy cánh tay cô, xoay người cô lại và ép sát vào.

Mặt cô áp lên cánh cửa kim loại lạnh lẽo, nhiều lần cô cố dựa vào cửa để thoát ra nhưng không thể thắng nổi sức của anh. Thân hình nhỏ bé của cô bị anh phủ lên, hoàn toàn không thể cử động, giọng cô run lên vì tức giận: “Giang Thời Nghệ, anh dám!”

Anh không nói gì, cô cảm thấy váy mình bị kéo lên, nước mắt trào ra, “Nếu anh còn chạm vào tôi, liệu Hứa Diên có còn tha thứ cho anh không?”

Động tác của Giang Thời Nghệ đột nhiên dừng lại.

Cố Yên cắn môi, cố gắng không để bản thân bật khóc. Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến Hứa Diên, anh sẽ e ngại.

Giang Thời Nghệ dừng lại là vì, trên mu bàn tay anh chạm vào ngực cô, cảm nhận được vài giọt nước mắt nóng hổi.

Nhiệt độ đó như đốt vào tận tim, khiến anh dần tỉnh táo lại khỏi cơn giận dữ, sau vài giây, anh buông tay, lùi lại một bước, tạo khoảng cách với cô.

Cố Yên hoảng hốt vội vàng chỉnh lại quần áo, kéo váy xuống nhưng vẫn không cách nào cài được nút áo sơ mi vì tất cả nút đã rơi mất. Cô cúi đầu, lướt qua anh, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ trong phòng ngủ.

Giang Thời Nghệ đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, anh cúi xuống nhìn mu bàn tay mình, ba vệt nước mắt của Cố Yên còn vương trên đó.

Một người phụ nữ không chịu ly hôn vì tiền, cuối cùng lại tỏ ra như thể mình là nạn nhân. Anh thấy thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi.

Cố Yên trong phòng thay đồ đã lau khô nước mắt, thay đồ mặc ở nhà rồi chậm rãi bước đến ngồi trên giường trong phòng ngủ. Cô không muốn ra ngoài đối diện với Giang Thời Nghệ nữa, nhưng rất nhanh, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên ngoài.

Cuộc gọi Giang Thời Nghệ nhận là của Hứa Diên, giọng cô ấy có chút tủi thân, nói rằng lúc nãy cũng ở nhà hàng xoay bên sông, và hỏi: "Thập Nhất, anh không nhìn thấy em sao?"

Anh thực sự không thấy, ánh mắt anh chỉ toàn là Cố Yên ngồi ăn cùng một người đàn ông khác. Anh xoa trán, vài giây sau mới lên tiếng: “Em đang ở đâu? Anh sẽ đến tìm em.”

Hứa Diên báo địa chỉ, anh cúp máy và lập tức ra khỏi nhà, không ngoái đầu lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh không muốn ở lại đây, tiếp tục cãi nhau với Cố Yên, hoặc nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô khiến anh bực bội. Hôm nay anh đã quá mất kiểm soát, anh ghét cảm giác bị người khác tác động đến cảm xúc.

Anh có một con đường đã được lên kế hoạch sẵn, ở bên Hứa Diên và kết thúc cuộc hôn nhân hình thức với Cố Yên.

Hiện tại, do sự tham lam của Cố Yên, kế hoạch của anh bị cản trở, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể giải quyết…

Khi anh làm lãnh đạo, anh có thể dùng nhiều cách khác nhau để ép những nhân viên không mong muốn phải rời đi, tương tự, anh cũng có thể ép người phụ nữ kia phải đi.

Anh muốn quay về quỹ đạo mình đã định, sao có thể vì một người phụ nữ ham tiền mà thay đổi hướng đi của mình?

Khi Giang Thời Nghệ đến quán bar, Hứa Diên đang ngồi trong góc đại sảnh, uống rượu. Đôi mắt cô đã hơi mơ màng nhưng thực ra vẫn chưa say, chỉ là trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng. Khi ở nhà hàng xoay, trong mắt Giang Thời Nghệ không thấy cô, chỉ chú ý đến Cố Yên, điều đó khiến cô hoảng sợ.

Dù sao hai người đã xa cách vài năm, khoảng cách giữa họ rõ ràng. Sau khi cô trở về, họ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế. Cô buộc phải tìm cách để kéo hai người lại gần nhau hơn.

Vì thế, khi Giang Thời Nghệ ngồi xuống ghế sofa, cô liền chủ động đến tựa vào người anh, nói một cách u oán: "Thập Nhất, lúc ở nhà hàng, em còn tưởng anh sẽ quay lại tìm em."

Giang Thời Nghệ hơi cứng người, khẽ đẩy cô ra một cách không lộ liễu, “Ngồi ngay ngắn rồi nói chuyện.”

Hứa Diên sững sờ, khi cô lùi lại, ánh mắt cô chứa đựng nỗi tổn thương không thể che giấu.

Giang Thời Nghệ cau mày, tự nhủ có lẽ là do những năm tháng xa cách, nên khi cô dựa vào, anh cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng rất nhanh, anh thay đổi ý định, kéo Hứa Diên lại gần, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, nghiêng mặt lại gần cô.

Anh ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hứa Diên.

Cố Yên không dùng nước hoa, nhưng cô luôn có một mùi hương rất nhẹ nhàng, tươi mát và dễ chịu, khiến anh bâng khuâng.

Lúc hôn Cố Yên, có sự giận dữ trong đó, nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng anh có ham muốn với cô, thậm chí còn rất mãnh liệt, suýt chút nữa mất kiểm soát. Anh cho rằng đó là bản năng của đàn ông, nhưng bây giờ…

Ánh mắt Hứa Diên có chút mơ màng, nhưng khi thấy anh tiến lại gần, cô phối hợp hơi ngẩng mặt lên, nhìn anh đầy say đắm. Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng người đàn ông mãi vẫn không có động thái tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Ly Hôn, Tôi Hành Hạnh Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần

Số ký tự: 0