Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 15
2024-09-22 09:44:47
Nàng thoáng thấy vết véo ở hai bên má Quý Thâm, chậc lưỡi.
“Là ai làm?”
Quý Nhụy nắm chặt góc áo Quý Thiên Nhu, không kìm được mà khóc: “Mẹ, Dương bá mẫu là người xấu, bà ta, bà ta bán bọn con đi!”
“Nàng ta đáng chết, bọn họ đều đáng chết.”
Giọng nói của Quý Thiên Nhu lạnh băng, nhưng động tác lại khác hẳn với giọng điệu vô cùng ôn nhu, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Quý Nhụy.
Dứt lời, dưới chân của Quý Thiên Nhu nổi lên một trận gió, phong ý nghiêm nghị.
Nữ tử trong xe “ừ” một tiếng, “Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi.”
“Nếu là ngươi, ta sẽ thả bọn họ đi trước.”
“Chúng ta đi.”
Theo tiếng ra lệnh của nữ tử, bọn tỳ nữ bỏ lại hết thảy, nhảy lên xe ngựa, mấy chiếc xe ngựa cùng nhau rời đi, phi nhanh như thể biến mất trước mắt mấy người họ.
Để lại cô nương mắt mù kia.
Cô nương mắt mù cúi người chào Quý Thiên Nhu: “Đã tạ nương tử cứu giúp, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo ân.”
Nói xong, xiêu xiêu vẹo vẹo tránh ra.
Thấy cô nương mắt mù sắp đụng phải thân cây, Quý Thâm đi qua đỡ nàng.
Cậu không nói lời nào, yên lặng nhìn Quý Thiên Nhu.
Quý Nhụy cũng nói: “Mẹ, vị tỷ tỷ này là người tốt, nàng vừa mới giúp chúng con.”
Nếu đã như vậy, thì nên báo đáp.
“Ngươi muốn đi về hướng nào? bọn ta đưa ngươi đến đó.” Quý Thiên Nhu nói.
Cô nương mắt mù giọng nói dịu dàng: “Ta muốn đi sườn núi Dã Bắc, chỗ đó có người nhà của ta.”
Thật trùng hợp, đoàn quân nam hạ lưu trú tại sườn núi Dã Nam.
Quý Thiên Nhu nắm lấy Quý Nhụy, Quý Thâm đỡ cô nương mù, đoàn người đi tới sườn núi Dã Bắc.
Vừa đến liền thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau.
Nữ tử kia khoanh tay trước ngực: “Chúng ta đã không có lương thực, giữ lại muội muội ngươi chính là buộc chỉ vào người, không thoát ra được!”
“Mắt nó không nhìn thấy gì, là ý trời! Ta không quan tâm, ta bắt buộc phải đi tìm nó!”
Nam tử bình tĩnh: “Mặc kệ người có đồng ý hay không, ta phải tìm muội muội ta trở về.”
Nam tử nói xong, xoay người lại.
Quý Thiên Nhu dùng tay che một nửa khuôn mặt của nam tử kia, nhìn nửa khuôn mặt hắn, có vài phần tương tự với Quý Thâm.
“Là ai làm?”
Quý Nhụy nắm chặt góc áo Quý Thiên Nhu, không kìm được mà khóc: “Mẹ, Dương bá mẫu là người xấu, bà ta, bà ta bán bọn con đi!”
“Nàng ta đáng chết, bọn họ đều đáng chết.”
Giọng nói của Quý Thiên Nhu lạnh băng, nhưng động tác lại khác hẳn với giọng điệu vô cùng ôn nhu, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Quý Nhụy.
Dứt lời, dưới chân của Quý Thiên Nhu nổi lên một trận gió, phong ý nghiêm nghị.
Nữ tử trong xe “ừ” một tiếng, “Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi.”
“Nếu là ngươi, ta sẽ thả bọn họ đi trước.”
“Chúng ta đi.”
Theo tiếng ra lệnh của nữ tử, bọn tỳ nữ bỏ lại hết thảy, nhảy lên xe ngựa, mấy chiếc xe ngựa cùng nhau rời đi, phi nhanh như thể biến mất trước mắt mấy người họ.
Để lại cô nương mắt mù kia.
Cô nương mắt mù cúi người chào Quý Thiên Nhu: “Đã tạ nương tử cứu giúp, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo ân.”
Nói xong, xiêu xiêu vẹo vẹo tránh ra.
Thấy cô nương mắt mù sắp đụng phải thân cây, Quý Thâm đi qua đỡ nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không nói lời nào, yên lặng nhìn Quý Thiên Nhu.
Quý Nhụy cũng nói: “Mẹ, vị tỷ tỷ này là người tốt, nàng vừa mới giúp chúng con.”
Nếu đã như vậy, thì nên báo đáp.
“Ngươi muốn đi về hướng nào? bọn ta đưa ngươi đến đó.” Quý Thiên Nhu nói.
Cô nương mắt mù giọng nói dịu dàng: “Ta muốn đi sườn núi Dã Bắc, chỗ đó có người nhà của ta.”
Thật trùng hợp, đoàn quân nam hạ lưu trú tại sườn núi Dã Nam.
Quý Thiên Nhu nắm lấy Quý Nhụy, Quý Thâm đỡ cô nương mù, đoàn người đi tới sườn núi Dã Bắc.
Vừa đến liền thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau.
Nữ tử kia khoanh tay trước ngực: “Chúng ta đã không có lương thực, giữ lại muội muội ngươi chính là buộc chỉ vào người, không thoát ra được!”
“Mắt nó không nhìn thấy gì, là ý trời! Ta không quan tâm, ta bắt buộc phải đi tìm nó!”
Nam tử bình tĩnh: “Mặc kệ người có đồng ý hay không, ta phải tìm muội muội ta trở về.”
Nam tử nói xong, xoay người lại.
Quý Thiên Nhu dùng tay che một nửa khuôn mặt của nam tử kia, nhìn nửa khuôn mặt hắn, có vài phần tương tự với Quý Thâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro