Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 18
2024-09-22 09:44:47
Quý Thâm không động đậy, bị Quý Thiên Nhu đè vai xoay người lại.
“Nhớ kỹ, đếm đến một trăm, nếu có thể tìm được mẹ, mẹ sẽ cho các con khoai lang sấy.” Quý Thiên Nhu nói với Quý Thâm.
Quý Thâm im lặng một chút, đếm từ số một.
Không hòa hợp với ai cũng được, cũng không được không hòa hợp với lương thực.
Gió dưới chân Quý Thiên Nhu nổi lên, nhảy một cái đã đến nơi nghỉ chân, đến gần mới có thể thấy rõ những thi thể hoang tàn trên mặt đất, cũng có người bị cào ba vết trên mặt — đây là biểu tượng nhóm Mã tặc ở phía Bắc trong hai năm qua.
Khó trách sườn nam một người cũng không sống sót, hóa ra là gặp Mã tặc.
Trong lúc hỗn loạn, cái lều đơn sơ Quý Thiên Nhu dựng lên bị phá tan tác, mấy cái áo bông rơi trên mặt đất, phía trên còn có một lớp đất cát.
Quý Thiên Nhu giũ sạch đất trên áo bông, kéo cành cây gãy ra, lấy từ trong nhà ra nửa bao gạo — cũng may hiện giờ là tháng năm. Ban ngày, mặt trời chiếu rực rỡ, mã tặc cũng không thèm để ý đến mấy cái áo bông rách của nàng, lương thực bên dưới cũng vì vậy mà giữ lại được.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi thì đá phải một cái tay, liếc qua thì thấy đó là một cái tay béo múp của trẻ con, trong tay vẫn còn cầm nửa cái xương gà.
Trên cái xương kia một chút thịt cũng không dư lại, trên tay đứa trẻ còn có dấu răng và nước miếng.
Trên đỉnh núi, gió lạnh thổi từng đợt.
Quý Thâm đếm số: “Tám mươi tám, tám mươi chín...”
Quý Nhụy có chút sợ hãi, nép vào bên cạnh Quý Thâm, bé thành thật, đến bây giờ vẫn nhắm chặt mắt, nên hiện giờ động tác hơi không vững, khiến cho Quý Thâm lảo đảo.
“Nhụy Nhụy!”
Quý Nhụy mở đôi mắt hạnh ướt đẫm và nắm lấy góc áo của Quý Thâm, “Ca ca, muội không cố ý.”
Quý Thâm mím môi, đang muốn đếm tiếp, thì suy nghĩ bị kẹt lại.
Mắt phượng nhìn lên có chút đờ đẫn.
Cậu đếm đến đâu rồi nhỉ?
Không phải nói rằng sinh đôi thì có tâm linh tương thông sao, Quý Nhụy ngay lập tức nói: “Ca ca, muội nhớ nè, ca ca đếm đến bốn mươi lăm rồi!”
Khi Quý Nhụy đếm số luôn luôn kẹt ở một chỗ, bé không nhớ được số bốn mươi sáu, nếu nhớ thì đã đếm qua rồi, nhớ không rõ thì sau số bốn mươi lăm chính là số một.
“Nhớ kỹ, đếm đến một trăm, nếu có thể tìm được mẹ, mẹ sẽ cho các con khoai lang sấy.” Quý Thiên Nhu nói với Quý Thâm.
Quý Thâm im lặng một chút, đếm từ số một.
Không hòa hợp với ai cũng được, cũng không được không hòa hợp với lương thực.
Gió dưới chân Quý Thiên Nhu nổi lên, nhảy một cái đã đến nơi nghỉ chân, đến gần mới có thể thấy rõ những thi thể hoang tàn trên mặt đất, cũng có người bị cào ba vết trên mặt — đây là biểu tượng nhóm Mã tặc ở phía Bắc trong hai năm qua.
Khó trách sườn nam một người cũng không sống sót, hóa ra là gặp Mã tặc.
Trong lúc hỗn loạn, cái lều đơn sơ Quý Thiên Nhu dựng lên bị phá tan tác, mấy cái áo bông rơi trên mặt đất, phía trên còn có một lớp đất cát.
Quý Thiên Nhu giũ sạch đất trên áo bông, kéo cành cây gãy ra, lấy từ trong nhà ra nửa bao gạo — cũng may hiện giờ là tháng năm. Ban ngày, mặt trời chiếu rực rỡ, mã tặc cũng không thèm để ý đến mấy cái áo bông rách của nàng, lương thực bên dưới cũng vì vậy mà giữ lại được.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi thì đá phải một cái tay, liếc qua thì thấy đó là một cái tay béo múp của trẻ con, trong tay vẫn còn cầm nửa cái xương gà.
Trên cái xương kia một chút thịt cũng không dư lại, trên tay đứa trẻ còn có dấu răng và nước miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đỉnh núi, gió lạnh thổi từng đợt.
Quý Thâm đếm số: “Tám mươi tám, tám mươi chín...”
Quý Nhụy có chút sợ hãi, nép vào bên cạnh Quý Thâm, bé thành thật, đến bây giờ vẫn nhắm chặt mắt, nên hiện giờ động tác hơi không vững, khiến cho Quý Thâm lảo đảo.
“Nhụy Nhụy!”
Quý Nhụy mở đôi mắt hạnh ướt đẫm và nắm lấy góc áo của Quý Thâm, “Ca ca, muội không cố ý.”
Quý Thâm mím môi, đang muốn đếm tiếp, thì suy nghĩ bị kẹt lại.
Mắt phượng nhìn lên có chút đờ đẫn.
Cậu đếm đến đâu rồi nhỉ?
Không phải nói rằng sinh đôi thì có tâm linh tương thông sao, Quý Nhụy ngay lập tức nói: “Ca ca, muội nhớ nè, ca ca đếm đến bốn mươi lăm rồi!”
Khi Quý Nhụy đếm số luôn luôn kẹt ở một chỗ, bé không nhớ được số bốn mươi sáu, nếu nhớ thì đã đếm qua rồi, nhớ không rõ thì sau số bốn mươi lăm chính là số một.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro