Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 20
2024-09-22 09:44:47
Đều là giá hai lượng bạc trở lên.
Ba gói táo, giá một lượng.
Quý Thiên Nhu vừa mới suy nghĩ, cột táo trong đó đã hiển thị đã mua.
Chúc mừng ký chủ nhận được tiền hoàn lại, hoàn trả một lạng bạc! Lần mua táo này, chi phí bằng không!”
“Bính Tịch Tịch chúc phúc — Tiến độ mở khóa là 99,9%, bấm chia sẻ mời bạn bè chém một đao, bạn có thể nhận được hai lượng bạc!
Quý Thiên Nhu đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể mời bạn bè chém một đao.
Hệ thống rất chu đáo.
“Bóng tối không thường ở, ánh sáng xa không lâu. Bạn tốt nói ra “ngày mai sẽ càng tốt” có thể chém một đao thành công!”
Thủ thuật quả nhiên không ít.
Quý Thiên Nhu lấy khăn ướt lau quả táo, sau đó đưa cho hai đứa con.
Quý Nhụy vui mừng nhảy vòng quanh Quý Thiên Nhu, như một con bươm bướm hoạt bát: “Oa! Là táo!”
Tiểu cô nương dừng lại cắn một miếng, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh mở to, khóe miệng nhếch lên, “Ngọt quá!”
Hai má bé phồng lên, lắc lư cái đầu nhỏ từ bên này sang bên kia vì vui sướng.
Quý Thâm liếc nhìn Quý Nhụy, rồi cũng ăn trái táo.
Đúng là rất ngọt.
Quý Thiên Nhu lấy áo bông, cành cây để dựng lều che gió, đưa hai đứa nhỏ vào trong, còn mình thì ngồi ngay cửa gió cùng nhau ăn táo.
Ăn táo xong, Quý Thâm lau tay lau miệng cho Quý Nhụy.
Quý Nhụy cũng muốn lau cho Quý Thâm, sạch thì cũng sạch, chỉ là lực của tiểu cô nương có hơi mạnh.
Quý Thâm che má, hiện tại gò má của cậu có chút đau.
“Các con, mẹ có chuyện muốn thương lượng với các con.” Quý Thiên Nhu vỗ tay thu hút sự chú ý của bọn trẻ, “Tuy rằng tình cảnh hiện tại của nhà chúng ta khó khăn, nhưng muốn các con tin tưởng rằng ngày mai sẽ tốt hơn, sau cơn mưa trời lại sáng.”
Hai đứa nhỏ đều dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Thiên Nhu.
“Hiện tại nghe không hiểu không sao hết, chỉ cần các con nhỡ kỹ, chỉ cần cả người nguyên vẹn, cũng không cần từ bỏ hy vọng sống sót.”
Bính Tịch Tịch lên tiếng nhắc nhở Quý Thiên Nhu, thức ăn không được thiếu, giáo dục không thể không có.
Giáo dục bọn trẻ xong, Quý Thiên Nhu xoa đầu hai đứa trẻ, cảm giác mềm mại khiến người ta không dừng lại được: “Giúp mẹ một việc nhé, nói “ngày mai sẽ tốt hơn” đi.”
Ba gói táo, giá một lượng.
Quý Thiên Nhu vừa mới suy nghĩ, cột táo trong đó đã hiển thị đã mua.
Chúc mừng ký chủ nhận được tiền hoàn lại, hoàn trả một lạng bạc! Lần mua táo này, chi phí bằng không!”
“Bính Tịch Tịch chúc phúc — Tiến độ mở khóa là 99,9%, bấm chia sẻ mời bạn bè chém một đao, bạn có thể nhận được hai lượng bạc!
Quý Thiên Nhu đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể mời bạn bè chém một đao.
Hệ thống rất chu đáo.
“Bóng tối không thường ở, ánh sáng xa không lâu. Bạn tốt nói ra “ngày mai sẽ càng tốt” có thể chém một đao thành công!”
Thủ thuật quả nhiên không ít.
Quý Thiên Nhu lấy khăn ướt lau quả táo, sau đó đưa cho hai đứa con.
Quý Nhụy vui mừng nhảy vòng quanh Quý Thiên Nhu, như một con bươm bướm hoạt bát: “Oa! Là táo!”
Tiểu cô nương dừng lại cắn một miếng, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh mở to, khóe miệng nhếch lên, “Ngọt quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai má bé phồng lên, lắc lư cái đầu nhỏ từ bên này sang bên kia vì vui sướng.
Quý Thâm liếc nhìn Quý Nhụy, rồi cũng ăn trái táo.
Đúng là rất ngọt.
Quý Thiên Nhu lấy áo bông, cành cây để dựng lều che gió, đưa hai đứa nhỏ vào trong, còn mình thì ngồi ngay cửa gió cùng nhau ăn táo.
Ăn táo xong, Quý Thâm lau tay lau miệng cho Quý Nhụy.
Quý Nhụy cũng muốn lau cho Quý Thâm, sạch thì cũng sạch, chỉ là lực của tiểu cô nương có hơi mạnh.
Quý Thâm che má, hiện tại gò má của cậu có chút đau.
“Các con, mẹ có chuyện muốn thương lượng với các con.” Quý Thiên Nhu vỗ tay thu hút sự chú ý của bọn trẻ, “Tuy rằng tình cảnh hiện tại của nhà chúng ta khó khăn, nhưng muốn các con tin tưởng rằng ngày mai sẽ tốt hơn, sau cơn mưa trời lại sáng.”
Hai đứa nhỏ đều dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Thiên Nhu.
“Hiện tại nghe không hiểu không sao hết, chỉ cần các con nhỡ kỹ, chỉ cần cả người nguyên vẹn, cũng không cần từ bỏ hy vọng sống sót.”
Bính Tịch Tịch lên tiếng nhắc nhở Quý Thiên Nhu, thức ăn không được thiếu, giáo dục không thể không có.
Giáo dục bọn trẻ xong, Quý Thiên Nhu xoa đầu hai đứa trẻ, cảm giác mềm mại khiến người ta không dừng lại được: “Giúp mẹ một việc nhé, nói “ngày mai sẽ tốt hơn” đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro