Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 45
2024-09-22 09:44:47
Cái nên thuộc về Quý nương tử, một ngày cũng không thể thiếu!
“Còn có ai có dị nghị gì không?!” Trưởng thôn nghiêm mặt hỏi.
Ban đầu phần lớn người không tình nguyện là phụ nữ, đám đàn ông không xen vào, hiện tại nhìn thấy trưởng thôn điên lên rồi, đám đàn ông đều chặn miệng vợ nhà mình, không cho nhiều chuyện nữa.
Bọn họ chính là chột dạ!
Trong hang đá tự nhiên tìm được thức ăn, tằn tiện cũng đủ nuôi dân làng trong bốn năm ngày, cho Quý nương tử hai quả trứng không đáng là bao.
Nhưng vẫn có người không vui, Trương lão tam nhìn Mạnh Tiểu Nghệ đang ngồi dưới đất.
“Mạnh Tiểu Nghệ, ngươi ngày nào cũng làm việc mệt đến chết đi sống lại, không phải là để trong thôn phát trứng gà cho sao?
Quả trứng gà hôm nay, vốn dĩ là để cho ngươi, giờ lại cho người khác, lẽ nào ngươi không có ý kiến gì sao?”
Hắn muốn Quý Thiên Nhu thuộc về mình, vậy nên không thể để Quý Thiên Nhu qua dễ dàng như vậy được.
Nếu không làm vậy sao có thể thể hiện sự kiên cường của hắn?
Mạnh Tiểu Nghệ không ngẩng đầu lên, cắn nát rễ cỏ rồi chôn vào trong đất, “Quy tắc chính là quy tắc, da mặt ta không dày như các người, việc lấy oán báo ân ta không làm được.”
“Nhìn người ta đi! Rồi lại nhìn lại các ngươi!”
Trưởng thôn vẻ mặt đau lòng, “Các ngươi hiện tại còn sống không bằng Mạnh Tiểu Nghệ!”
Mạnh Tiểu Nghệ: “...”
Cứ cảm giác lời nói này không phải là cái tốt lành gì.
Người trong thôn cũng phàn nàn, “Trưởng thôn, người nói cứ nói, mắng cứ mắng, nhưng đừng có mà sỉ nhục người khác chứ!”
“Mạnh Tiểu Nghệ kia là người như thế nào chứ!”
Mạnh Tiểu Nghệ: “...”
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, Quý Thiên Nhu thu hoạch được hai quả trứng gà: người thôn trưởng này có thể qua lại.
Vừa hay cho hai đứa trẻ bổ sung dinh dưỡng.
Đặt phiến đá mỏng lên trên ngọn lửa nướng, đánh trứng gà lên, mùi trứng rán ngay lập tức lan tỏa ra khắp phía.
Không ít đứa trẻ đưa mũi ngửi về phía Quý gia.
Thơm quá, thơm quá đi à.
“Đừng nhìn nữa, có nhìn thì cũng không phải của ngươi!” Người lớn nhìn chua xót, xách con mình về.
Thầm nghĩ, Quý nương tử này đúng là không hề tốt chút nào, ăn trứng gà thì ăn trứng gà đi, chiên rán thơm như vậy làm gì?
Muốn khoe sao?
Có một thím ngửi thấy mùi thơm đi tới, nhìn Quý Thiên Nhu rán trứng gà nói bóng nói gió với Quý Thiên Nhu:
“Quý nương tử, ngươi có điều không biết, trong thôn chúng ta nuôi mấy con gà mái này không dễ dàng gì.”
“Còn có ai có dị nghị gì không?!” Trưởng thôn nghiêm mặt hỏi.
Ban đầu phần lớn người không tình nguyện là phụ nữ, đám đàn ông không xen vào, hiện tại nhìn thấy trưởng thôn điên lên rồi, đám đàn ông đều chặn miệng vợ nhà mình, không cho nhiều chuyện nữa.
Bọn họ chính là chột dạ!
Trong hang đá tự nhiên tìm được thức ăn, tằn tiện cũng đủ nuôi dân làng trong bốn năm ngày, cho Quý nương tử hai quả trứng không đáng là bao.
Nhưng vẫn có người không vui, Trương lão tam nhìn Mạnh Tiểu Nghệ đang ngồi dưới đất.
“Mạnh Tiểu Nghệ, ngươi ngày nào cũng làm việc mệt đến chết đi sống lại, không phải là để trong thôn phát trứng gà cho sao?
Quả trứng gà hôm nay, vốn dĩ là để cho ngươi, giờ lại cho người khác, lẽ nào ngươi không có ý kiến gì sao?”
Hắn muốn Quý Thiên Nhu thuộc về mình, vậy nên không thể để Quý Thiên Nhu qua dễ dàng như vậy được.
Nếu không làm vậy sao có thể thể hiện sự kiên cường của hắn?
Mạnh Tiểu Nghệ không ngẩng đầu lên, cắn nát rễ cỏ rồi chôn vào trong đất, “Quy tắc chính là quy tắc, da mặt ta không dày như các người, việc lấy oán báo ân ta không làm được.”
“Nhìn người ta đi! Rồi lại nhìn lại các ngươi!”
Trưởng thôn vẻ mặt đau lòng, “Các ngươi hiện tại còn sống không bằng Mạnh Tiểu Nghệ!”
Mạnh Tiểu Nghệ: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ cảm giác lời nói này không phải là cái tốt lành gì.
Người trong thôn cũng phàn nàn, “Trưởng thôn, người nói cứ nói, mắng cứ mắng, nhưng đừng có mà sỉ nhục người khác chứ!”
“Mạnh Tiểu Nghệ kia là người như thế nào chứ!”
Mạnh Tiểu Nghệ: “...”
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, Quý Thiên Nhu thu hoạch được hai quả trứng gà: người thôn trưởng này có thể qua lại.
Vừa hay cho hai đứa trẻ bổ sung dinh dưỡng.
Đặt phiến đá mỏng lên trên ngọn lửa nướng, đánh trứng gà lên, mùi trứng rán ngay lập tức lan tỏa ra khắp phía.
Không ít đứa trẻ đưa mũi ngửi về phía Quý gia.
Thơm quá, thơm quá đi à.
“Đừng nhìn nữa, có nhìn thì cũng không phải của ngươi!” Người lớn nhìn chua xót, xách con mình về.
Thầm nghĩ, Quý nương tử này đúng là không hề tốt chút nào, ăn trứng gà thì ăn trứng gà đi, chiên rán thơm như vậy làm gì?
Muốn khoe sao?
Có một thím ngửi thấy mùi thơm đi tới, nhìn Quý Thiên Nhu rán trứng gà nói bóng nói gió với Quý Thiên Nhu:
“Quý nương tử, ngươi có điều không biết, trong thôn chúng ta nuôi mấy con gà mái này không dễ dàng gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro