Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 50
2024-09-22 09:44:47
Quý Nhiên Nhu hạ lông mày xuống.
“Quý nương tử, chỗ này không tệ chứ?” trưởng thôn hỏi Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu lắc đầu, “Nếu như có lựa chọn tốt hơn, ta khuyên không nên ở đây.”
“Nơi đây có gì không tốt chứ? Ta thấy rất tốt là đằng khác! Không sợ gió thổi không sợ mưa ướt!”
Vợ của người đàn ông đề xuất nơi này cũng không vui vẻ gì nói.
Đại Sơn nhà nàng ta không dễ dàng gì mới lập được công, Quý Thiên Nhu nhất định là sợ nhà mình mình cướp trứng gà với nhà nàng, mới nói chuyện như vậy.
Lăng Hàm lúc này cũng đã mang người quay trở lại.
Nhìn trưởng thôn chằm chằm, hắn lắc đầu.
Trưởng thôn nghĩ ngợi, nói: “Nghỉ ngơi ở chỗ này đi, đừng ồn ào nữa, ra ngoài tìm củi lửa cả đi, càng nhiều càng tốt.”
Cho dù trời không mưa, bọn họ cũng muốn qua đêm ở nơi này, củi lửa là không thể thiếu được.
Nửa đêm, mọi người đều đi nhặt cành lá khô.
Lăng Chi Dao cùng Mạnh Tiểu Nghĩa quét lá vào trong sọt, nghe được không ít người oán giận Quý Thiên Nhu.
“Quý nương tử môi trên chạm môi dưới bắt chúng ta làm việc. Trận mưa lớn? Tiết trời này thì lấy đâu ra mưa mà lớn?!”
Lăng Chi Dao muốn nói gì đó, bị Mạnh Tiểu Nghĩa ngăn lại.
Mạnh Tiểu Nghĩa đen mặt nói: “Đừng gây chuyện.”
Sau nửa đêm bỗng nhiên trời nổi gió to, mây đen ùn ùn kéo đến, ngẩng đầu nhìn là một mảng trời đen sì sì.
Lúc này lại chẳng có ai nói Quý Thiên Nhu không đúng nữa.
Gió thổi đến là gió bắc, thổi táp thẳng vào mặt người, ngay sau đó trời mắt đầu mưa, một hạt lại một hạt trông rất đẹp.
Có đứa trẻ đứng ở ngoài cùng, há to miệng để uống nước mưa.
Mấy đứa trẻ khác cũng học theo, không chỉ uống nước mưa, mà còn ra ngoài mưa nhảy múa.
Quý Nhụy có chút ngưỡng mộ, bị Quý Thâm dạy dỗ một phen: “Mắc mưa rồi, sẽ sinh bệnh đấy!”
Quý Nhụy liền an phận.
Hiện tại dưới đất cỏ dại mọc còn không dài, nói chi đến thảo dược?
Sinh bệnh rồi, thì chỉ có thể tự chống đỡ thôi.
Nhưng những người trong thôn khác không biết, còn cho rằng Quý Thiên Nhu không để hai đứa trẻ ra ngoài, lại ghé vào nhau lẩm bà lẩm bẩm, nói Quý nương tử thật nhẫn tâm.
Cả dọc đường không ai dám chơi cùng, hiện giờ cũng không để hai đứa trẻ đi chơi đùa cùng bọn trẻ khác.
Quý Thiên Nhu đi tìm trưởng thôn, “Mưa càng ngày càng to, nhiệt độ cũng càng ngày càng giảm, để trẻ em và người già trốn vào trong, ngồi thành vòng tròn ở bên trong sẽ ấm hơn một chút.”
“Quý nương tử, chỗ này không tệ chứ?” trưởng thôn hỏi Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu lắc đầu, “Nếu như có lựa chọn tốt hơn, ta khuyên không nên ở đây.”
“Nơi đây có gì không tốt chứ? Ta thấy rất tốt là đằng khác! Không sợ gió thổi không sợ mưa ướt!”
Vợ của người đàn ông đề xuất nơi này cũng không vui vẻ gì nói.
Đại Sơn nhà nàng ta không dễ dàng gì mới lập được công, Quý Thiên Nhu nhất định là sợ nhà mình mình cướp trứng gà với nhà nàng, mới nói chuyện như vậy.
Lăng Hàm lúc này cũng đã mang người quay trở lại.
Nhìn trưởng thôn chằm chằm, hắn lắc đầu.
Trưởng thôn nghĩ ngợi, nói: “Nghỉ ngơi ở chỗ này đi, đừng ồn ào nữa, ra ngoài tìm củi lửa cả đi, càng nhiều càng tốt.”
Cho dù trời không mưa, bọn họ cũng muốn qua đêm ở nơi này, củi lửa là không thể thiếu được.
Nửa đêm, mọi người đều đi nhặt cành lá khô.
Lăng Chi Dao cùng Mạnh Tiểu Nghĩa quét lá vào trong sọt, nghe được không ít người oán giận Quý Thiên Nhu.
“Quý nương tử môi trên chạm môi dưới bắt chúng ta làm việc. Trận mưa lớn? Tiết trời này thì lấy đâu ra mưa mà lớn?!”
Lăng Chi Dao muốn nói gì đó, bị Mạnh Tiểu Nghĩa ngăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tiểu Nghĩa đen mặt nói: “Đừng gây chuyện.”
Sau nửa đêm bỗng nhiên trời nổi gió to, mây đen ùn ùn kéo đến, ngẩng đầu nhìn là một mảng trời đen sì sì.
Lúc này lại chẳng có ai nói Quý Thiên Nhu không đúng nữa.
Gió thổi đến là gió bắc, thổi táp thẳng vào mặt người, ngay sau đó trời mắt đầu mưa, một hạt lại một hạt trông rất đẹp.
Có đứa trẻ đứng ở ngoài cùng, há to miệng để uống nước mưa.
Mấy đứa trẻ khác cũng học theo, không chỉ uống nước mưa, mà còn ra ngoài mưa nhảy múa.
Quý Nhụy có chút ngưỡng mộ, bị Quý Thâm dạy dỗ một phen: “Mắc mưa rồi, sẽ sinh bệnh đấy!”
Quý Nhụy liền an phận.
Hiện tại dưới đất cỏ dại mọc còn không dài, nói chi đến thảo dược?
Sinh bệnh rồi, thì chỉ có thể tự chống đỡ thôi.
Nhưng những người trong thôn khác không biết, còn cho rằng Quý Thiên Nhu không để hai đứa trẻ ra ngoài, lại ghé vào nhau lẩm bà lẩm bẩm, nói Quý nương tử thật nhẫn tâm.
Cả dọc đường không ai dám chơi cùng, hiện giờ cũng không để hai đứa trẻ đi chơi đùa cùng bọn trẻ khác.
Quý Thiên Nhu đi tìm trưởng thôn, “Mưa càng ngày càng to, nhiệt độ cũng càng ngày càng giảm, để trẻ em và người già trốn vào trong, ngồi thành vòng tròn ở bên trong sẽ ấm hơn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro