Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
Chương 69
Thất La
2024-11-21 23:38:58
Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình rất giỏi tự tát vào mặt mình, mỗi khi
đưa ra quyết định và sắp xếp cái gì đó, thì sẽ tự mình lật đổ nó.
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thì con người này nói chuyện không giữ lời chút nào.
Bụng phồng lên độ cung quá lớn, Lâm Nguyên không thể ngồi xổm xuống do dự mà không tình nguyện ngồi ở mép giường.
Sau khi ngồi xuống, cậu biệt nữu di chuyển đến vị trí cách xa Viêm Đình cúi đầu, bĩu môi rầu rĩ không vui.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt rơi trên chiếc cổ trắng nõn gầy guộc của cậu, lộ ra làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại che phủ, tạo nên ranh giới rõ ràng.
Điều này đánh vào thị giác một cách to lớn, đôi mắt Viêm Đình đen láy lướt qua vài sắc màu dâm mỹ, bị câu đến bốc cháy trong lồng ngực kích động nóng rực.
Nhưng trên gương mặt của người đàn ông ấy lạnh lùng, giống như một lớp sương giá đọng trên lá vào một buổi sáng mùa đông, mặt trời mọc lên rồi tuyết tan thành sương mù.
Viêm Đình muốn giải thích rằng đây không phải ý định của mình để cậu đi học vào lúc này, mà là một quyết định ngu ngốc của Tần Miện trong lúc hắn hôn mê.
Nếu lúc đó hắn có ý thức thì đã không bao giờ đồng ý.
Nhưng vô luận như thế nào, hết thảy đều là do hắn không công bố với người khác rằng đứa nhỏ này là người trong lòng của mình mà không ai cũng có thể chạm vào.
Trốn tránh trách nhiệm thực sự không phải là hành vi của đàn ông, hầu kết Viêm Đình lăn lộn vài lần nhưng cũng không giải thích gì cả.
Vết thương trên lưng vừa mới được thay xong, vẫn còn rõ ràng cảm giác đau đớn, Viêm Đình mới vừa nâng cánh tay lên nhưng không may bị kéo cơ, đau đến kêu lên một tiếng.
Lâm Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị sắc mặt tái nhợt hốc hác đập vào, lập tức hoảng sợ "Đừng nhúc nhích, lên giường đi. Đã bị thành ra như vậy còn không chịu nghĩ ngơi, so với em anh mới là người không nghe lời nhất"
Trong lòng cậu biết yêu cầu đi học trở lại của mình là hành vi rất không nghe lời, nhưng nhất thời sốt ruột vội vàng mở miệng nói ra.
Nhìn thấy cậu nhóc hoảng sợ chạy tới đỡ mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch, Viêm Đình cảm thấy lưng không đau chút nào, chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà xoa xoa.
Lâm Nguyên đương nhiên là sẽ không đồng ý, hét lên và bắt Viêm Đình nằm trên giường, thậm chí còn kéo chăn bông để đắp cho hắn, một bộ dáng baba hung dữ mà răn dạy không cho hắn lộn xộn.
Miệng vết thương ở phía sau lưng, nên chỉ có thể nằm sấp mới không chạm vào vùng bị thương, nhưng tư thế này rất xấu hổ. Viêm Đình cảm thấy rằng mình đã biến thành một con cá bị đặt trên tấm thớt hoặc là như một con chó nằm trên mặt đất phơi nắng, điều này thực sự làm hỏng hình tượng của hắn.
Lòng tự trọng của hắn rất lớn, làm sao mà chấp nhận kiểu nằm này, trước đây cũng là cố gắng ngủ nghiêng càng nhiều càng tốt. Lúc này, đứa nhỏ rất hung dữ để lộ ra móng vuốt nhỏ bé sắc bén, như thể hắn dám không nghe lời thì sẽ giết chết hắn.
Trên môi nở nụ cười, Viêm Đình miễn cưỡng thỏa hiệp nằm ườn ở trên giường như một cái bánh lớn, không hề lộn xộn.
Lâm Nguyên hài lòng, cậu co lên đôi chân đã trở nên không linh hoạt của mình trong kỳ trung kỳ mang thai, nhân tiện cúi mắt vén tóc người đàn ông, nhân cơ hội trả thù cho hành vi sờ đầu cậu trước đây.
Trước khi Viêm Đình nâng lên mi mắt mỏng nhìn sang, Lâm Nguyên đứng dậy chậm rãi nói: "Anh chờ chính mình suy nghĩ lại, em sẽ ra ngoài đi dạo."
Cậu nói xong chắp tay sau lưng, thần sắc như cũ lắc lư rời đi.
Khi cậu rời khỏi phòng bệnh, cái đuôi của Lâm Nguyên rũ xuống, giống như một chú cún con đang ủ rũ.
Dù cho là trên hành lang bệnh viện có rất nhiều bác sĩ và y tá theo dõi và đi lại, nhưng Viêm Đình cũng không sợ cậu đi lạc.
Nói đến chuyện đi học, Viêm Đình cảm thấy mình nổi cơn tanh bành nhưng không đồng ý chính là không đồng ý.
Nhưng hắn không thể không nhận ra đứa nhỏ ủy khuất, cái miệng mếu máo những động tác cau có như những mũi kim đâm vào tim hắn, nhói đau.
Viêm Đình nằm trên giường suy nghĩ, khi đứa nhỏ đi dạo trở lại nhất định phải kìm lại sự tức giận của mình và thảo luận lại.
Lúc trước, khi cáu kỉnh Lâm Nguyên sẽ chạy ra ngoài vài tiếng đồng hồ.
Lần đầu tiên, hôm nay cậu lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh. Mới nữa tiếng cậu đã quay lại.
Hơn nữa, cái đuôi rũ xuống lúc nãy đã được nâng lên cao, đôi mắt ẩm ướt nhấp nháy có vẻ đang có tâm trạng tốt.
Cậu che chở bụng chính mình, tung tăng nhảy nhót mà cọ đến mép giường, vui vẻ mà ngã thân thể vào trên người Viêm Đình , tựa đầu vào bắp đùi rắn chắc của hắn nhẹ giọng nói: "Em vừa mới phát hiện ra một chuyện."
Khóe miệng Viêm Đình giật giật chăm chú lắng nghe, còn nghĩ rằng cậu sẽ hung dữ như trước đây, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn và sẽ nói lời ngọt ngào.
Ví dụ như, em phát hiện ra rằng mình vẫn thích anh rất nhiều, vì quá thích anh, em miễn cưỡng hứa với anh là không đi học.
Lâm Nguyên mở miệng nói một câu, Viêm Đình mới phát hiện là chính mình suy nghĩ quá nhiều.
"Vừa rồi em nhìn thấy một y tá có cái bụng to. Bụng của cô ấy đã rất lớn rồi, mà còn đang làm việc trong bệnh viện." Lâm Nguyên lẩm bẩm, chớp chớp mắt nhìn Viêm Đình đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, như đang thầm nói vậy, anh hiểu không?
Tất nhiên Viêm Đình hiểu và cảm thấy có chút buồn cười.
Trí thông minh của đứa nhỏ được dùng ở chỗ này, ngạo khí hất cằm giống như một con mèo con kiêu ngạo, vô hình cái đuôi phía sau cũng giương cao, chờ được tán thưởng.
Khi nói đến việc nuông chiều Lâm Nguyên Viêm Đình chưa bao giờ keo kiệt. Hắn ngồi dậy, nhéo tai cậu, chậm rãi nói: "Em vẫn còn muốn đi học ?"
Lâm Nguyên nhanh chóng gật đầu như một con mèo chiêu tài "Vâng, vâng!"
"Làm việc gì cũng phải có đầu và có cuối. Dù đứa bé chưa chào đời nhưng em vẫn hiểu điều đó. Là một người ba, em phải có trách nhiệm làm tấm gương tốt cho con." Lâm Nguyên đứng lên nói, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nói một cách ba hoa chích choè.
Nếu Viêm Đình không đồng ý, cậu cũng có thể tiếp tục trò chuyện trong nửa giờ về việc này.
Viêm Đình nghe xong lời này không có trả lời, đôi môi mỏng khẽ mím lại, phác họa một đường vòng cung lạnh lùng.
Lâm Nguyên chột dạ nhìn lén, không thể phân biệt được hắn đang vui hay không vui. Nhất thời không dám huyên thuyên nữa.
Trong phòng an tĩnh lại, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc.
Y tá đến đưa thuốc khẽ gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Mời vào."
Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình vang lên, cô y tá đẩy cửa vào.
Lâm Nguyên vốn đang âm thầm tổ chức ngữ vựng trong lòng, nhìn thấy người tới hai mắt sáng lên như ngọn nến thắp sáng.
Người vừa bước vào là cô y tá mà cậu đã nhắc đến vài phút trước, người này vẫn đang làm việc trong khi đang mang thai.
Cô y tá bụng rất lớn, thai nhi đã được tám tháng.
Cô bước tới, đặt những viên thuốc đã chuẩn bị sẵn cho bệnh nhân trên bàn đầu giường, Lâm Nguyên đứng sau lưng y tá nháy mắt với Viêm Đình. Hai cánh môi ướt át mấp máy trông rất kích động.
Lúc y tá quay lại, Lâm Nguyên vòng tay ra sau lưng cười hiền lành, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ đã nỗ lực như thế, Viêm Đình cũng không đành lòng dập đi sự nhiệt tình đấy, cuối cùng vẫn là đồng ý cho cậu tiếp tục đi học.
Nhưng có hai yêu cầu được đặt ra, một là dù có chuyện gì xảy ra hay một khi có triệu chứng khó chịu phải gọi điện càng sớm càng tốt.
Thứ hai là không thể ở trong ký túc xá của trường, hàng ngày có lái xe đưa đón, tối trở về bệnh viện ngủ.
Về vấn đề này, Lâm Nguyên cũng không có phản đối mà vui vẻ đồng ý.
Ngay cả khi Viêm Đình không yêu cầu, cậu cũng không muốn sống một mình trong ký túc xá, ngủ trong vòng tay của bạn trai sẽ thoải mái hơn.
Lâm Nguyên đối với việc đi học có loại khát khao, trong nửa tháng qua thứ chiếm hết suy nghĩ của cậu mỗi ngày chính là lo lắng cho sự an toàn của Viêm Đình, đi học cũng suy nghĩ, ăn cơm cũng suy nghĩ, buổi tối ngủ thời điểm càng nghĩ càng không chịu được.
Trong những ngày đó, Lâm Nguyên không quan tâm đến những người xung quanh, căn bản không thể nghiệm cuộc sống đại học một cách tốt nhất.
Bây giờ, trong lòng không còn gánh nặng, cuối cùng trễ nửa tháng cũng nghĩ tới chuyện mới lạ của việc đi học .
Sáng sớm, Lâm Nguyên từ trên chiếc giường ấm áp ngâm nga một lời nhạc, tắm rửa thay quần áo rồi ăn sáng.
Khi tài xế đến đón, cậu đã đợi hơn mười phút.
Trước khi rời đi, Lâm Nguyên không quan tâm đến những người khác trong phòng bệnh, vui vẻ hôn lên mặt Viêm Đình "Sau khi tan học em sẽ trở về, anh phải nghe lời bác sĩ đừng nhúc nhích, dưỡng thương của anh cho tốt. "
Người lái xe đang chờ cũng nhìn ra chỗ khác và giả vờ như không nghe thấy hoặc không nhìn thấy gì.
Lâm Nguyên nói lảm nhảm, mấy lần định bước ra khỏi phòng bệnh nhưng cảm thấy có gì đó không ổn liền quay lại, lặp lại lời dặn dò Viêm Đình phải chăm sóc vết thương thật tốt.
Sau khi đi tới đi lui, người lái xe nghe cùng một từ bảy tám lần, cảm thấy tai mình đang thành cái kén luôn rồi.
Vẻ mặt Viêm Đình không hề có một chút bực bội, kiên nhẫn đáp lại sự nũng nịu của Lâm Nguyên vô cùng dịu dàng.
Quả nhiên, Lâm Nguyên đã đến muộn.
Sau tiết học đầu tiên, cậu lẻn vào qua cửa sau, cúi lưng lén lút từ cửa sau tiến vào ở trong góc ngồi xuống.
Mông còn chưa nóng, mà bên cạnh còn có thêm một người ngồi vào chỗ trống.
Một giấc ngủ đến buổi sáng 9 giờ mới giật mình tỉnh, Chu Tự cũng đến muộn.
Anh tìm một chỗ ngồi, trải sách trên bàn, cảm thấy có người đang nhìn mình nghiêng đầu mới phát hiện người ngồi bên phải chính là Lâm Nguyên.
Chu Tự mặt lộ vẻ kinh ngạc "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới nữa."
Không biết lão sư giảng đến trang nào, Lâm Nguyên tùy tiện lật cuốn sách giáo khoa mới tinh của mình và trả lời: "Tôi không chỉ đến ngày mai, mà tôi sẽ đến lúc học kỳ sau."
Lâm Nguyên mỉm cười, mày và mắt cong cong, con ngươi màu nhạt như đang bơi trong mùa xuân trong veo rất đẹp.
Chu Tự phát hiện Lâm Nguyên không giống như trước kia , đôi mắt vẫn là cặp mắt kia, cái mũi vẫn là cái mũi đó, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không hề là mỹ nhân xa cách, lạnh lùng rơi xuống phàm trần, càng dễ dàng tiếp cận hơn.
Cái loại cảm giác tim đập thình thịch ấy, như mới trèo đèo lội suối về. Dường như một viên đá đã được ném vào trong hồ của trái tim, hình thành nên những gợn sóng.
Khi Chu Tự muốn bắt lấy chút gì đó, cảm giác đó lại tiêu tan.
Lâm Nguyên mơ màng hồ đồ bước ra khỏi lớp với một cuốn sách, nghe xong một buổi sáng mà cậu thậm chí không biết ghi chú vào đâu sau khi nghe nó cả buổi sáng.
Chu Tự đứng dậy đi theo "Đi ăn cơm trưa cùng nhau không? Ngày hôm qua nhà ăn thứ hai mở ra một quán cơm kiểu mới, ăn khá ngon."
"Được." Lâm Nguyên đáp, lại bị tiếng động ồn ào ngoài hành lang thu hút.
Ở cửa phòng học rất đông người, tất cả đều là những nữ sinh xinh đẹp. Có một nam sinh cao lớn ở trung tâm, nổi bật giữa đám đông, như hạc trong bầy gà. Mặc áo sơ mi trắng, có lông mày kiếm và mắt sáng, đẹp trai ngời ngời.
Lâm Nguyên nhìn qua, nhìn thoáng qua đã biết là một khuôn mặt quen thuộc.
Cậu không ngờ rằng Chu Tử Mặc cũng học ở trường đại học này, không khỏi nhìn nhiều vài lần.Phía sau vang lên Chu Tự không nhanh không chậm giải thích "Đây là nhân vật có ảnh hưởng của trường Chu tiền bối năm nay có vẻ là sinh viên năm cuối. Anh ấy đã được xếp hạng nhất trong danh sách giáo thảo của trường trong ba năm liên tiếp, được các nữ sinh ca ngợi là người mà bọn họ muốn yêu đương cùng.''
Lâm Nguyên kinh ngạc sự biết nhiều như vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ quay đầu, thấy Chu Tự lắc lắc điện thoại, cười nói: "Tớ chỉ là đọc theo bài đăng trong diễn đàn."
"..." Lâm Nguyên giật giật khóe miệng, may là đọc được. Nếu không, đó là một dấu hiệu bất ổn khi một nam sinh biết quá nhiều về một nam sinh khác.
"Ahhh, tiền bối lại đây." Chu Tự vỗ vỗ bả vai Lâm Nguyên nháy mắt với cậu.
Lâm Nguyên quay người lại, Chu Tử Mặc đã đi tới trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn lãng như mang một trận gió xuân tươi cười "Đã lâu không gặp."
Kể từ lần cuối cùng họ chơi game cùng nhau, mối quan hệ giữa Lâm Nguyên cùng Chu Tử Mặc đã nhanh chóng bị rút ngắn. Mặc dù không thường liên hệ với nhau, nhưng mặt đối mặt giao lưu cũng sẽ không có vẻ xa lạ.
Hai người trò chuyện một lúc, Chu Tử Mặc mời Lâm Nguyên đến dự tiệc chia tay của mình vào tối mai.
Lâm Nguyên chưa kịp hỏi kỹ, Chu Tử Mặc đã bị bạn học gọi đi.
Trong giờ nghỉ trưa, cậu biết được từ Chu Tự rằng Chu Tử Mặc sẽ đi du học với tư cách là một sinh viên trao đổi.
Lâm Nguyên có chút hâm mộ.
Ngay cả khi chợp mắt đã mơ về việc đi du học. Mình kéo vali, đứng ở cửa soát vé sân bay và vẫy tay tạm biệt Viêm Đình.
Trong nháy mắt, màn hình chuyển sang cảnh cậu đi du học về, vừa mở cửa liền nhìn thấy Viêm Đình đang nằm trên giường cùng người khác.
Lâm Nguyên nháy mắt bị doạ tỉnh.
Mở mắt ra, là khung cảnh ký túc xá của trường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Lâm Nguyên bả vai rung lên cầm điện thoại di động lên, tình cờ thấy được tin nhắn của Chu Tử Mặc.
[Tiểu Nguyên, đừng nói với Tần Miện về bữa tiệc chia tay. 】
Lâm Nguyên vừa tỉnh dậy, đầu còn có chút mơ hồ động tác thân thể còn nhanh hơn não, khi phản ứng lại thì tin nhắn đã được gửi đến rồi [Hai người có chuyện gì sao? 】
Cậu vội vàng thu hồi tin nhắn , nhưng câu trả lời của Chu Tử Mặc đã nhảy ra thành hai từ rất đơn giản.
【Tiền nhiệm. 】
前任
Lâm Nguyên đại não ù đi.
Sau khi tan học, Lâm Nguyên trực tiếp trở lại bệnh viện thậm chí xe chạy ngang qua cửa hàng bánh ngọt, mùi kem béo ngậy thoang thoảng trong không khí cũng không cám dỗ được cậu.
Lâm Nguyên mở cửa, Viêm Đình dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Sau một ngày xử lý các email của công ty, có chút mệt mỏi.
Cậu đạp giày leo lên giường, Lâm Nguyên vươn hai tay ôm lấy cổ Viêm Đình, đôi môi ẩm ướt lướt qua làn da mát lạnh sau tai hắn, lo lắng hỏi: "Anh sẽ chia tay em sao?"
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thì con người này nói chuyện không giữ lời chút nào.
Bụng phồng lên độ cung quá lớn, Lâm Nguyên không thể ngồi xổm xuống do dự mà không tình nguyện ngồi ở mép giường.
Sau khi ngồi xuống, cậu biệt nữu di chuyển đến vị trí cách xa Viêm Đình cúi đầu, bĩu môi rầu rĩ không vui.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt rơi trên chiếc cổ trắng nõn gầy guộc của cậu, lộ ra làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại che phủ, tạo nên ranh giới rõ ràng.
Điều này đánh vào thị giác một cách to lớn, đôi mắt Viêm Đình đen láy lướt qua vài sắc màu dâm mỹ, bị câu đến bốc cháy trong lồng ngực kích động nóng rực.
Nhưng trên gương mặt của người đàn ông ấy lạnh lùng, giống như một lớp sương giá đọng trên lá vào một buổi sáng mùa đông, mặt trời mọc lên rồi tuyết tan thành sương mù.
Viêm Đình muốn giải thích rằng đây không phải ý định của mình để cậu đi học vào lúc này, mà là một quyết định ngu ngốc của Tần Miện trong lúc hắn hôn mê.
Nếu lúc đó hắn có ý thức thì đã không bao giờ đồng ý.
Nhưng vô luận như thế nào, hết thảy đều là do hắn không công bố với người khác rằng đứa nhỏ này là người trong lòng của mình mà không ai cũng có thể chạm vào.
Trốn tránh trách nhiệm thực sự không phải là hành vi của đàn ông, hầu kết Viêm Đình lăn lộn vài lần nhưng cũng không giải thích gì cả.
Vết thương trên lưng vừa mới được thay xong, vẫn còn rõ ràng cảm giác đau đớn, Viêm Đình mới vừa nâng cánh tay lên nhưng không may bị kéo cơ, đau đến kêu lên một tiếng.
Lâm Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị sắc mặt tái nhợt hốc hác đập vào, lập tức hoảng sợ "Đừng nhúc nhích, lên giường đi. Đã bị thành ra như vậy còn không chịu nghĩ ngơi, so với em anh mới là người không nghe lời nhất"
Trong lòng cậu biết yêu cầu đi học trở lại của mình là hành vi rất không nghe lời, nhưng nhất thời sốt ruột vội vàng mở miệng nói ra.
Nhìn thấy cậu nhóc hoảng sợ chạy tới đỡ mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch, Viêm Đình cảm thấy lưng không đau chút nào, chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà xoa xoa.
Lâm Nguyên đương nhiên là sẽ không đồng ý, hét lên và bắt Viêm Đình nằm trên giường, thậm chí còn kéo chăn bông để đắp cho hắn, một bộ dáng baba hung dữ mà răn dạy không cho hắn lộn xộn.
Miệng vết thương ở phía sau lưng, nên chỉ có thể nằm sấp mới không chạm vào vùng bị thương, nhưng tư thế này rất xấu hổ. Viêm Đình cảm thấy rằng mình đã biến thành một con cá bị đặt trên tấm thớt hoặc là như một con chó nằm trên mặt đất phơi nắng, điều này thực sự làm hỏng hình tượng của hắn.
Lòng tự trọng của hắn rất lớn, làm sao mà chấp nhận kiểu nằm này, trước đây cũng là cố gắng ngủ nghiêng càng nhiều càng tốt. Lúc này, đứa nhỏ rất hung dữ để lộ ra móng vuốt nhỏ bé sắc bén, như thể hắn dám không nghe lời thì sẽ giết chết hắn.
Trên môi nở nụ cười, Viêm Đình miễn cưỡng thỏa hiệp nằm ườn ở trên giường như một cái bánh lớn, không hề lộn xộn.
Lâm Nguyên hài lòng, cậu co lên đôi chân đã trở nên không linh hoạt của mình trong kỳ trung kỳ mang thai, nhân tiện cúi mắt vén tóc người đàn ông, nhân cơ hội trả thù cho hành vi sờ đầu cậu trước đây.
Trước khi Viêm Đình nâng lên mi mắt mỏng nhìn sang, Lâm Nguyên đứng dậy chậm rãi nói: "Anh chờ chính mình suy nghĩ lại, em sẽ ra ngoài đi dạo."
Cậu nói xong chắp tay sau lưng, thần sắc như cũ lắc lư rời đi.
Khi cậu rời khỏi phòng bệnh, cái đuôi của Lâm Nguyên rũ xuống, giống như một chú cún con đang ủ rũ.
Dù cho là trên hành lang bệnh viện có rất nhiều bác sĩ và y tá theo dõi và đi lại, nhưng Viêm Đình cũng không sợ cậu đi lạc.
Nói đến chuyện đi học, Viêm Đình cảm thấy mình nổi cơn tanh bành nhưng không đồng ý chính là không đồng ý.
Nhưng hắn không thể không nhận ra đứa nhỏ ủy khuất, cái miệng mếu máo những động tác cau có như những mũi kim đâm vào tim hắn, nhói đau.
Viêm Đình nằm trên giường suy nghĩ, khi đứa nhỏ đi dạo trở lại nhất định phải kìm lại sự tức giận của mình và thảo luận lại.
Lúc trước, khi cáu kỉnh Lâm Nguyên sẽ chạy ra ngoài vài tiếng đồng hồ.
Lần đầu tiên, hôm nay cậu lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh. Mới nữa tiếng cậu đã quay lại.
Hơn nữa, cái đuôi rũ xuống lúc nãy đã được nâng lên cao, đôi mắt ẩm ướt nhấp nháy có vẻ đang có tâm trạng tốt.
Cậu che chở bụng chính mình, tung tăng nhảy nhót mà cọ đến mép giường, vui vẻ mà ngã thân thể vào trên người Viêm Đình , tựa đầu vào bắp đùi rắn chắc của hắn nhẹ giọng nói: "Em vừa mới phát hiện ra một chuyện."
Khóe miệng Viêm Đình giật giật chăm chú lắng nghe, còn nghĩ rằng cậu sẽ hung dữ như trước đây, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn và sẽ nói lời ngọt ngào.
Ví dụ như, em phát hiện ra rằng mình vẫn thích anh rất nhiều, vì quá thích anh, em miễn cưỡng hứa với anh là không đi học.
Lâm Nguyên mở miệng nói một câu, Viêm Đình mới phát hiện là chính mình suy nghĩ quá nhiều.
"Vừa rồi em nhìn thấy một y tá có cái bụng to. Bụng của cô ấy đã rất lớn rồi, mà còn đang làm việc trong bệnh viện." Lâm Nguyên lẩm bẩm, chớp chớp mắt nhìn Viêm Đình đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, như đang thầm nói vậy, anh hiểu không?
Tất nhiên Viêm Đình hiểu và cảm thấy có chút buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trí thông minh của đứa nhỏ được dùng ở chỗ này, ngạo khí hất cằm giống như một con mèo con kiêu ngạo, vô hình cái đuôi phía sau cũng giương cao, chờ được tán thưởng.
Khi nói đến việc nuông chiều Lâm Nguyên Viêm Đình chưa bao giờ keo kiệt. Hắn ngồi dậy, nhéo tai cậu, chậm rãi nói: "Em vẫn còn muốn đi học ?"
Lâm Nguyên nhanh chóng gật đầu như một con mèo chiêu tài "Vâng, vâng!"
"Làm việc gì cũng phải có đầu và có cuối. Dù đứa bé chưa chào đời nhưng em vẫn hiểu điều đó. Là một người ba, em phải có trách nhiệm làm tấm gương tốt cho con." Lâm Nguyên đứng lên nói, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nói một cách ba hoa chích choè.
Nếu Viêm Đình không đồng ý, cậu cũng có thể tiếp tục trò chuyện trong nửa giờ về việc này.
Viêm Đình nghe xong lời này không có trả lời, đôi môi mỏng khẽ mím lại, phác họa một đường vòng cung lạnh lùng.
Lâm Nguyên chột dạ nhìn lén, không thể phân biệt được hắn đang vui hay không vui. Nhất thời không dám huyên thuyên nữa.
Trong phòng an tĩnh lại, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc.
Y tá đến đưa thuốc khẽ gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Mời vào."
Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình vang lên, cô y tá đẩy cửa vào.
Lâm Nguyên vốn đang âm thầm tổ chức ngữ vựng trong lòng, nhìn thấy người tới hai mắt sáng lên như ngọn nến thắp sáng.
Người vừa bước vào là cô y tá mà cậu đã nhắc đến vài phút trước, người này vẫn đang làm việc trong khi đang mang thai.
Cô y tá bụng rất lớn, thai nhi đã được tám tháng.
Cô bước tới, đặt những viên thuốc đã chuẩn bị sẵn cho bệnh nhân trên bàn đầu giường, Lâm Nguyên đứng sau lưng y tá nháy mắt với Viêm Đình. Hai cánh môi ướt át mấp máy trông rất kích động.
Lúc y tá quay lại, Lâm Nguyên vòng tay ra sau lưng cười hiền lành, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ đã nỗ lực như thế, Viêm Đình cũng không đành lòng dập đi sự nhiệt tình đấy, cuối cùng vẫn là đồng ý cho cậu tiếp tục đi học.
Nhưng có hai yêu cầu được đặt ra, một là dù có chuyện gì xảy ra hay một khi có triệu chứng khó chịu phải gọi điện càng sớm càng tốt.
Thứ hai là không thể ở trong ký túc xá của trường, hàng ngày có lái xe đưa đón, tối trở về bệnh viện ngủ.
Về vấn đề này, Lâm Nguyên cũng không có phản đối mà vui vẻ đồng ý.
Ngay cả khi Viêm Đình không yêu cầu, cậu cũng không muốn sống một mình trong ký túc xá, ngủ trong vòng tay của bạn trai sẽ thoải mái hơn.
Lâm Nguyên đối với việc đi học có loại khát khao, trong nửa tháng qua thứ chiếm hết suy nghĩ của cậu mỗi ngày chính là lo lắng cho sự an toàn của Viêm Đình, đi học cũng suy nghĩ, ăn cơm cũng suy nghĩ, buổi tối ngủ thời điểm càng nghĩ càng không chịu được.
Trong những ngày đó, Lâm Nguyên không quan tâm đến những người xung quanh, căn bản không thể nghiệm cuộc sống đại học một cách tốt nhất.
Bây giờ, trong lòng không còn gánh nặng, cuối cùng trễ nửa tháng cũng nghĩ tới chuyện mới lạ của việc đi học .
Sáng sớm, Lâm Nguyên từ trên chiếc giường ấm áp ngâm nga một lời nhạc, tắm rửa thay quần áo rồi ăn sáng.
Khi tài xế đến đón, cậu đã đợi hơn mười phút.
Trước khi rời đi, Lâm Nguyên không quan tâm đến những người khác trong phòng bệnh, vui vẻ hôn lên mặt Viêm Đình "Sau khi tan học em sẽ trở về, anh phải nghe lời bác sĩ đừng nhúc nhích, dưỡng thương của anh cho tốt. "
Người lái xe đang chờ cũng nhìn ra chỗ khác và giả vờ như không nghe thấy hoặc không nhìn thấy gì.
Lâm Nguyên nói lảm nhảm, mấy lần định bước ra khỏi phòng bệnh nhưng cảm thấy có gì đó không ổn liền quay lại, lặp lại lời dặn dò Viêm Đình phải chăm sóc vết thương thật tốt.
Sau khi đi tới đi lui, người lái xe nghe cùng một từ bảy tám lần, cảm thấy tai mình đang thành cái kén luôn rồi.
Vẻ mặt Viêm Đình không hề có một chút bực bội, kiên nhẫn đáp lại sự nũng nịu của Lâm Nguyên vô cùng dịu dàng.
Quả nhiên, Lâm Nguyên đã đến muộn.
Sau tiết học đầu tiên, cậu lẻn vào qua cửa sau, cúi lưng lén lút từ cửa sau tiến vào ở trong góc ngồi xuống.
Mông còn chưa nóng, mà bên cạnh còn có thêm một người ngồi vào chỗ trống.
Một giấc ngủ đến buổi sáng 9 giờ mới giật mình tỉnh, Chu Tự cũng đến muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tìm một chỗ ngồi, trải sách trên bàn, cảm thấy có người đang nhìn mình nghiêng đầu mới phát hiện người ngồi bên phải chính là Lâm Nguyên.
Chu Tự mặt lộ vẻ kinh ngạc "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới nữa."
Không biết lão sư giảng đến trang nào, Lâm Nguyên tùy tiện lật cuốn sách giáo khoa mới tinh của mình và trả lời: "Tôi không chỉ đến ngày mai, mà tôi sẽ đến lúc học kỳ sau."
Lâm Nguyên mỉm cười, mày và mắt cong cong, con ngươi màu nhạt như đang bơi trong mùa xuân trong veo rất đẹp.
Chu Tự phát hiện Lâm Nguyên không giống như trước kia , đôi mắt vẫn là cặp mắt kia, cái mũi vẫn là cái mũi đó, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không hề là mỹ nhân xa cách, lạnh lùng rơi xuống phàm trần, càng dễ dàng tiếp cận hơn.
Cái loại cảm giác tim đập thình thịch ấy, như mới trèo đèo lội suối về. Dường như một viên đá đã được ném vào trong hồ của trái tim, hình thành nên những gợn sóng.
Khi Chu Tự muốn bắt lấy chút gì đó, cảm giác đó lại tiêu tan.
Lâm Nguyên mơ màng hồ đồ bước ra khỏi lớp với một cuốn sách, nghe xong một buổi sáng mà cậu thậm chí không biết ghi chú vào đâu sau khi nghe nó cả buổi sáng.
Chu Tự đứng dậy đi theo "Đi ăn cơm trưa cùng nhau không? Ngày hôm qua nhà ăn thứ hai mở ra một quán cơm kiểu mới, ăn khá ngon."
"Được." Lâm Nguyên đáp, lại bị tiếng động ồn ào ngoài hành lang thu hút.
Ở cửa phòng học rất đông người, tất cả đều là những nữ sinh xinh đẹp. Có một nam sinh cao lớn ở trung tâm, nổi bật giữa đám đông, như hạc trong bầy gà. Mặc áo sơ mi trắng, có lông mày kiếm và mắt sáng, đẹp trai ngời ngời.
Lâm Nguyên nhìn qua, nhìn thoáng qua đã biết là một khuôn mặt quen thuộc.
Cậu không ngờ rằng Chu Tử Mặc cũng học ở trường đại học này, không khỏi nhìn nhiều vài lần.Phía sau vang lên Chu Tự không nhanh không chậm giải thích "Đây là nhân vật có ảnh hưởng của trường Chu tiền bối năm nay có vẻ là sinh viên năm cuối. Anh ấy đã được xếp hạng nhất trong danh sách giáo thảo của trường trong ba năm liên tiếp, được các nữ sinh ca ngợi là người mà bọn họ muốn yêu đương cùng.''
Lâm Nguyên kinh ngạc sự biết nhiều như vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ quay đầu, thấy Chu Tự lắc lắc điện thoại, cười nói: "Tớ chỉ là đọc theo bài đăng trong diễn đàn."
"..." Lâm Nguyên giật giật khóe miệng, may là đọc được. Nếu không, đó là một dấu hiệu bất ổn khi một nam sinh biết quá nhiều về một nam sinh khác.
"Ahhh, tiền bối lại đây." Chu Tự vỗ vỗ bả vai Lâm Nguyên nháy mắt với cậu.
Lâm Nguyên quay người lại, Chu Tử Mặc đã đi tới trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn lãng như mang một trận gió xuân tươi cười "Đã lâu không gặp."
Kể từ lần cuối cùng họ chơi game cùng nhau, mối quan hệ giữa Lâm Nguyên cùng Chu Tử Mặc đã nhanh chóng bị rút ngắn. Mặc dù không thường liên hệ với nhau, nhưng mặt đối mặt giao lưu cũng sẽ không có vẻ xa lạ.
Hai người trò chuyện một lúc, Chu Tử Mặc mời Lâm Nguyên đến dự tiệc chia tay của mình vào tối mai.
Lâm Nguyên chưa kịp hỏi kỹ, Chu Tử Mặc đã bị bạn học gọi đi.
Trong giờ nghỉ trưa, cậu biết được từ Chu Tự rằng Chu Tử Mặc sẽ đi du học với tư cách là một sinh viên trao đổi.
Lâm Nguyên có chút hâm mộ.
Ngay cả khi chợp mắt đã mơ về việc đi du học. Mình kéo vali, đứng ở cửa soát vé sân bay và vẫy tay tạm biệt Viêm Đình.
Trong nháy mắt, màn hình chuyển sang cảnh cậu đi du học về, vừa mở cửa liền nhìn thấy Viêm Đình đang nằm trên giường cùng người khác.
Lâm Nguyên nháy mắt bị doạ tỉnh.
Mở mắt ra, là khung cảnh ký túc xá của trường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Lâm Nguyên bả vai rung lên cầm điện thoại di động lên, tình cờ thấy được tin nhắn của Chu Tử Mặc.
[Tiểu Nguyên, đừng nói với Tần Miện về bữa tiệc chia tay. 】
Lâm Nguyên vừa tỉnh dậy, đầu còn có chút mơ hồ động tác thân thể còn nhanh hơn não, khi phản ứng lại thì tin nhắn đã được gửi đến rồi [Hai người có chuyện gì sao? 】
Cậu vội vàng thu hồi tin nhắn , nhưng câu trả lời của Chu Tử Mặc đã nhảy ra thành hai từ rất đơn giản.
【Tiền nhiệm. 】
前任
Lâm Nguyên đại não ù đi.
Sau khi tan học, Lâm Nguyên trực tiếp trở lại bệnh viện thậm chí xe chạy ngang qua cửa hàng bánh ngọt, mùi kem béo ngậy thoang thoảng trong không khí cũng không cám dỗ được cậu.
Lâm Nguyên mở cửa, Viêm Đình dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Sau một ngày xử lý các email của công ty, có chút mệt mỏi.
Cậu đạp giày leo lên giường, Lâm Nguyên vươn hai tay ôm lấy cổ Viêm Đình, đôi môi ẩm ướt lướt qua làn da mát lạnh sau tai hắn, lo lắng hỏi: "Anh sẽ chia tay em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro