Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
Chương 89
Thất La
2024-11-21 23:38:58
Cấu tạo cơ thể Lâm Nguyên muốn sinh con thì chỉ có thể sinh mổ. Khi
mổ, bác sĩ đã gây mê cho cậu, nằm trên giường trong phòng sinh một chút
cảm giác đều không có.
Nhưng sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương đau dữ dội lại không thể uống thuốc giảm đau. Viêm Đình cực kỳ đau lòng, không cho cậu xuống giường, cũng không cho y tá ôm đứa trẻ đến sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Lâm Nguyên không tranh luận với Viêm Đình bởi vì vết thương ở bụng thực sự rất đau, ăn cái gì cũng rất chậm, uống xong một chén canh gà, đã đổ mồ hôi vì đau.
Buổi tối ngủ cũng ngủ không an ổn, chỉ có thể nắm chặt ngón tay Viêm Đình ở trong giấc mơ cũng còn cau mày.
Viêm Đình ôm chặt cậu bé mỏng manh trong tay không dám nhúc nhích chút nào, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, gần như mở mắt cho đến rạng sáng.
Nửa đêm, chỉ cần Lâm Nguyên trong tay khẽ nhúc nhích, Viêm Đình kịp thời ôm nhưng sợ chạm đến vết thương của cậu.
Suốt một đêm, thần kinh của Viêm Đình đều căng thẳng, cho đến khi trời hừng sáng và Lâm Nguyên tỉnh lại, mới thả lỏng cơ thể cứng ngắc của mình một chút. Nhưng trái tim vẫn treo lơ lửng trong không trung, thời thời khắc khắc lo lắng.
Đã năm ngày kể từ khi Tiểu Viêm Nhiên ra đời mới nhìn thấy hai người cha của mình. Trong khoảng thời gian này, đứa nhỏ chỉ có y tá trong bệnh viện, cũng có hai người chú kì quái ngày nào cũng đứng ngoài ô cửa kính và chỉ tay về phía nhóc.
Khi vết thương dần lành, cơn đau giảm đi một chút. Lâm Nguyên không thể kìm lòng được, muốn nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, trong khi Viêm Đình ra ngoài mua trái cây, cậu đã nhờ y tá bế đứa trẻ vào phòng bệnh.
Đứa bé năm ngày tuổi đã lớn một chút, da dẻ cũng bắt đầu trắng không còn xấu xí như lúc mới sinh.
Nhưng Lâm Nguyên nhìn bé chằm chằm hồi lâu, lông mày cau lại vẫn không có buông lỏng, trầm giọng hỏi: "Đây là thật sự là tôi sinh ra sao?"
Vừa mới hỏi xong, đứa con nhỏ vẫn nằm trong vòng tay của cô y tá đang cười và cắn ngón tay một giây trước bỗng bật khóc.
Tiếng khóc to lớn vang dội, cơ hồ truyền khắp gần hết hành lang, gân cổ lên oa oa khóc lớn.
Y tá có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Khóc đến mặt đầy nước mũi nước miếng, đáng thương cực kỳ, cũng làm người ta đau đầu cực kỳ.
Miệng vết thương Lâm Nguyên trên bụng còn đau, cũng không dám đi ôm, vẻ mặt mộng bức mà nhìn, con ngươi trong trẻo chớp chớp, cánh môi tái nhợt giật giật, nhỏ giọng lầu bầu "Sao con ồn ào như vậy. "
Dù có dỗ thế nào đi nữa cũng không nín, y tá cũng không còn cách nào khác đành phải chần chừ bế đứa bé đến trước mặt Lâm Nguyên, chỉ vào Lâm Nguyên mà dỗ dành "Đây là ba của con."
Tiểu Viêm Nhiên dường như đã mệt vì khóc, khóc đến hai mắt đỏ hoe vẫn còn rưng rưng, khóe miệng nhếch lên, ngơ ngác nhìn Lâm Nguyên, đang nấc lên một cách khổ sở.
Lâm Nguyên cùng đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ thầm đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên không xinh đẹp, nhưng cũng khá đáng yêu. Không nhịn được, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm .
Một giây tiếp theo, Tiểu Viêm Nhiên kêu lên một tiếng, khóc còn thương tâm hơn trước, nước mắt chảy ròng ròng và nước mũi trào ra.
Cánh tay dang ra của Lâm Nguyên lơ lửng trên không trung, cả người thoáng ngẩn ra.
Lần đầu làm ba nên cậu không biết cách dỗ con.
Y tá vội vàng bế đứa bé, tránh xa người ba, không dám lại gần.
Đã dỗ thế này thật vất vả rồi , sao lại làm cho khóc nữa.
Ba so với con không làm người ta bớt lo.
Trẻ sơ sinh chưa biết gì nhưng kỹ năng khóc cực kỳ lâu, khóc suốt 20 phút ồn ào đến lỗ tai đều đau.
Sau khi khóc xong, thì chìm vào giấc ngủ và nhắm mắt lại, ai cũng không để ý tới.
Y tá ôm Tiểu Viêm Nhiên đứng bên cạnh mép giường của Lâm Nguyên để cậu nhìn, nhưng không dám đến gần người ba thiếu đòn của mình.
Ngay khi cánh tay Lâm Nguyên vừa động, y tá lập tức cảnh giác lùi lại một bước.
Lâm Nguyên: "......"
Lâm Nguyên xấu hổ đưa tay sờ sờ mũi, sau khi nhận ra hình như mình không tốt với con trai mình lắm, nhếch khóe môi cười "Cái kia..."
"Suỵt, sẽ làm cho Tiểu Viêm Nhiên tỉnh." Cô y tá lùi lại một bước, ước gì có thể xoay người chạy ngay lập tức, lo lắng về việc để người ba tay thiếu đánh chạm vào đứa bé nhỏ.
Lâm Nguyên ngậm chặt miệng, giơ tay làm động tác kéo khóa. Cô y tá không kìm được mà phá lên cười.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chân phải của Viêm Đình vừa bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống, giống như vừa mới đi đào than vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô y tá quay lại và thấy đó là người cha khác của Tiểu Viêm Nhiên, cô vô thức bế đứa bé về phía chỗ hắn "Viêm tiên sinh, ngài......"
"Ôm đi." Vẻ mặt của Viêm Đình thờ ơ, thậm chí còn tàn nhẫn hơn Lâm Nguyên.
Cô y tá sững sờ ở tại chỗ, không biết làm sao.
"Vừa rồi nó khóc sao?" Viêm Đình liếc mắt nhìn con trai mình đang ngủ say, chán ghét nói: "Nó làm cho chồng tôi nghỉ ngơi không được, nên đưa nó đi."
Y tá:"???"
Cô y tá giật mình quay lại nhìn Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên vẫy tay với cô, cười nói: "Ôm đi đi, nếu không ôm đi, chồng tôi sẽ tức giận."
Y tá:"???"
Cô y tá xoay người một cách máy móc và bước từng bước ra khỏi phòng.
Ngay khi chân cô bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng cô bị đóng sầm lại.
Quá vô tình.
Cô y tá đứng sững sờ trên hành lang, nhìn xuống đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên tay mình, rồi nhìn sang cánh cửa phòng đóng chặt, đầu óc ong ong, cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
Theo như người ta nói, chồng chồng là đích thực, con cái là ngoài ý muốn ?
"Ai." Cô y tá thở dài, lắc lắc đứa con nhỏ trong tay, sốt sắng nói: " tiểu thiếu gia Nhiên Nhiên , tương lai cậu sẽ rất khổ sở."
Không ngờ, cô y tá đã đưa ra một lời tiên tri.
Là thiếu gia nhà họ Viêm được nhiều người ghen tị, Viêm Nhiên đang học trung học cơ sở, mỗi ngày tan học về nhà, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng ngủ và chỉ xuống nhà khi quản gia gọi đi ăn tối.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, nhóc vẫn không thể hoàn toàn tránh được hai người ba đang hôn nhau ở ngưỡng cửa.
Từ mẫu giáo đến cấp hai, nhóc không nhớ nổi mình đã gặp nó bao nhiêu lần.
Haizz, cuộc sống của Nhiên quá gian nan.
Tất nhiên, đây là tất cả những điều sắp xảy ra, Tiểu Viêm Nhiên lúc này mới được 5 ngày tuổi, không ngờ rằng mình sẽ sống một cuộc đời mà ngày nào cũng được cho ăn thức ăn cho chó.
Giờ đây, nhóc là một đứa bé đáng thương bị hai người cha đồng thời ghét bỏ.
Trong phòng bệnh Lâm Nguyên dựa vào đầu giường, hai tay khoanh ở bụng ngồi thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thập phần ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, hiệu quả có vẻ không được tốt lắm.
Viêm Đình đem một túi hoa quả bỏ lên tủ, chọn một quả táo rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, xếp ngay ngắn vào dĩa .
Sau đó, lại cầm lấy một quả kiwi khác và lặp lại động tác trên cho đến khi dĩa đầy thì dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyên đã nói hai lần là đủ rồi, hắn cũng đều bỏ qua . Khuôn mặt hắn u ám đến đáng sợ, giống như phủ một lớp băng giá. Nó còn lạnh hơn cả băng tuyết vào mùa đông lạnh giá tháng 12 âm lịch.
Lâm Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn cái dĩa đang cầm trên tay hắn. Sau một hồi chờ đợi, cũng chưa thấy hắn động đậy.
"Em đói rồi." Lâm Nguyên vươn tay giật giật ống tay áo Viêm Đình, đáng thương nói: "Nếu anh không đưa cho em quả táo, nó sẽ bị oxy hóa và biến thành màu đen."
Ngay khi Lâm Nguyên nói xong, Viêm Đình lấy một miếng táo, nhét vào miệng nhai hai cái không chút biểu cảm, nuốt vào bụng.
Lâm Nguyên: "......"
Keo kiệt, ấu trĩ, lão thú già!
"Em chỉ muốn nhìn thấy con, đã năm ngày kể từ khi nó chào đời, em không gặp con.Cũng không biết lớn lên có đẹp hay không." Lâm Nguyên ủy khuất mà nắm ống tay áo Viêm Đình lắc lắc,nhẹ giọng giải thích "Em biết sức khỏe mình không tốt, em không động đậy, không ôm con chỉ nhìn thôi. "
"Ừ." Sắc mặt của Viêm Đình trở nên tốt hơn rất nhiều với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không đen cũng không trầm. Hắn dùng tăm ghim một miếng kiwi đưa lên miệng Lâm Nguyên, dỗ dành "A, mở miệng. "
Lâm Nguyên ngoan ngoãn há miệng và nuốt trọn miếng kiwi.
"Chờ em khỏe lại mới bồng con, hiện tại còn chưa được." Viêm Đình ngoài miệng lạnh nhạt, trên thực tế rất mềm lòng.Lâm Nguyên vừa mới dỗ được vài câu, hắn liền hết tức giận.
Lâm Nguyên nhai táo, nhét đầy hai má phồng lên, mơ hồ hỏi: "Anh đã từng nhìn thấy con trai của anh chưa?"
"Chưa." Viêm Đình trả lời.
Từ khi Lâm Nguyên bị đẩy vào phòng cấp cứu đến giờ, cả trái tim hắn đều bị Lâm Nguyên trói chặt, làm sao có thể xoay sở nhiều như vậy "Con trai có y tá chăm sóc, em chỉ có tôi."
Lâm Nguyên khựng lại khi há miệng nuốt trái cây, ngẩng đầu nhìn Viêm Đình, muốn nói rằng mình cũng có một y tá chăm sóc, nhưng sau khi chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm đầy dịu dàng của người đàn ông, thì không thể nói bất cứ điều gì.
Trái tim rất nóng, giống như được bao phủ bởi một đôi lòng bàn tay ấm áp.
Hóa ra đây là cảm giác được người khác đặt ở đầu trái tim.
Tim Lâm Nguyên đập thình thịch, nai con chạy loạn đến lợi hại.
Đến nỗi việc hắn ghét bỏ con, cũng bị vứt ra sau đầu.
Ba ba có cha tự mình mua trái cây về lại tự tay rửa trái cây còn gọt, mà Tiểu Viêm Nhiên vô cớ bị ghét bỏ chỉ có sữa bột do dì y tá làm.
Ê ê a a mà ôm bình sữa, táp miệng ừng ực ừng ực mà uống, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ mũm mĩm của mình.
Hai ông chú xa lạ ngoài cửa lại đi tới, vẫn nhìn nhóc chằm chằm.
Tần Miện như cũ vuốt cằm, tựa hồ là đang hỏi Chu Tử Mặc bên cạnh lại càng giống như là đang nói với chính mình"Chúng ta khi nào mới có thể đem nhóc con này về thử tay nghề ? Chậm lớn quá."
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh im ắng, Viêm Đình nghiêng đầu sang một bên, một tay ôm lấy anh chàng nhỏ bé, tay kia ôm máy tính xách tay để xử lý email của công ty.
Lâm Nguyên dựa vào trong lòng ngực hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, đang cầm máy tính bảng xem phim truyền hình.
Khung cảnh thật ấm áp.
Tần Miện đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng xúc động như vậy, trợn tròn mắt đặt túi cherry trong tay xuống, ngồi xuống sô pha "Hai người, hai người còn nhớ mình có một đứa con trai không?"
Lâm Nguyên gật gật đầu, mí mắt cũng không nâng một chút, thản nhiên nói: "Không sao, có y tá chăm sóc."
"..." Tần Miện không còn gì để nói, do dự mấy lần mới từ trong lồng ngực nói ra một lời "Hai người đều không quan tâm, tại sao không đưa con trai cho tôi đi."
"Không thể được, anh tự mình sinh con đi." Lâm Nguyên cự tuyệt dứt khoát lưu loát, tàn nhẫn nói thêm, "Con trai là của chúng tôi, đừng đánh chủ ý lên người nó."
Tần Miên: "Hì hì..."
Anh cũng muốn sinh con, nhưng mấu chốt là anh không thể sinh con.
Người so người, tức chết người.
Lâm Nguyên và Viêm Đình đều đang làm việc riêng, không ai quan tâm đến Tần Miện, càng nghĩ càng tức giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Chu Tử Mặc vừa nghe điện thoại xong, định đi vào phòng bệnh, chưa kịp bước vào, Tần Miện đã vội vàng chạy ra ngoài, túm lấy cà vạt kéo anh vào thang máy.
Chu Tử Mặc cao hơn Tần Miện nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi người để anh kéo, bất lực hỏi : "Đi chỗ nào?"
Tần Miện tức giận đến sắp biến thành cá nóc, đầu bốc khói giọng điệu hung hăng, cũng rất có quyết tâm.
"Về nhà! Tạo em bé!"
Nhưng sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương đau dữ dội lại không thể uống thuốc giảm đau. Viêm Đình cực kỳ đau lòng, không cho cậu xuống giường, cũng không cho y tá ôm đứa trẻ đến sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Lâm Nguyên không tranh luận với Viêm Đình bởi vì vết thương ở bụng thực sự rất đau, ăn cái gì cũng rất chậm, uống xong một chén canh gà, đã đổ mồ hôi vì đau.
Buổi tối ngủ cũng ngủ không an ổn, chỉ có thể nắm chặt ngón tay Viêm Đình ở trong giấc mơ cũng còn cau mày.
Viêm Đình ôm chặt cậu bé mỏng manh trong tay không dám nhúc nhích chút nào, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, gần như mở mắt cho đến rạng sáng.
Nửa đêm, chỉ cần Lâm Nguyên trong tay khẽ nhúc nhích, Viêm Đình kịp thời ôm nhưng sợ chạm đến vết thương của cậu.
Suốt một đêm, thần kinh của Viêm Đình đều căng thẳng, cho đến khi trời hừng sáng và Lâm Nguyên tỉnh lại, mới thả lỏng cơ thể cứng ngắc của mình một chút. Nhưng trái tim vẫn treo lơ lửng trong không trung, thời thời khắc khắc lo lắng.
Đã năm ngày kể từ khi Tiểu Viêm Nhiên ra đời mới nhìn thấy hai người cha của mình. Trong khoảng thời gian này, đứa nhỏ chỉ có y tá trong bệnh viện, cũng có hai người chú kì quái ngày nào cũng đứng ngoài ô cửa kính và chỉ tay về phía nhóc.
Khi vết thương dần lành, cơn đau giảm đi một chút. Lâm Nguyên không thể kìm lòng được, muốn nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, trong khi Viêm Đình ra ngoài mua trái cây, cậu đã nhờ y tá bế đứa trẻ vào phòng bệnh.
Đứa bé năm ngày tuổi đã lớn một chút, da dẻ cũng bắt đầu trắng không còn xấu xí như lúc mới sinh.
Nhưng Lâm Nguyên nhìn bé chằm chằm hồi lâu, lông mày cau lại vẫn không có buông lỏng, trầm giọng hỏi: "Đây là thật sự là tôi sinh ra sao?"
Vừa mới hỏi xong, đứa con nhỏ vẫn nằm trong vòng tay của cô y tá đang cười và cắn ngón tay một giây trước bỗng bật khóc.
Tiếng khóc to lớn vang dội, cơ hồ truyền khắp gần hết hành lang, gân cổ lên oa oa khóc lớn.
Y tá có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Khóc đến mặt đầy nước mũi nước miếng, đáng thương cực kỳ, cũng làm người ta đau đầu cực kỳ.
Miệng vết thương Lâm Nguyên trên bụng còn đau, cũng không dám đi ôm, vẻ mặt mộng bức mà nhìn, con ngươi trong trẻo chớp chớp, cánh môi tái nhợt giật giật, nhỏ giọng lầu bầu "Sao con ồn ào như vậy. "
Dù có dỗ thế nào đi nữa cũng không nín, y tá cũng không còn cách nào khác đành phải chần chừ bế đứa bé đến trước mặt Lâm Nguyên, chỉ vào Lâm Nguyên mà dỗ dành "Đây là ba của con."
Tiểu Viêm Nhiên dường như đã mệt vì khóc, khóc đến hai mắt đỏ hoe vẫn còn rưng rưng, khóe miệng nhếch lên, ngơ ngác nhìn Lâm Nguyên, đang nấc lên một cách khổ sở.
Lâm Nguyên cùng đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ thầm đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên không xinh đẹp, nhưng cũng khá đáng yêu. Không nhịn được, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm .
Một giây tiếp theo, Tiểu Viêm Nhiên kêu lên một tiếng, khóc còn thương tâm hơn trước, nước mắt chảy ròng ròng và nước mũi trào ra.
Cánh tay dang ra của Lâm Nguyên lơ lửng trên không trung, cả người thoáng ngẩn ra.
Lần đầu làm ba nên cậu không biết cách dỗ con.
Y tá vội vàng bế đứa bé, tránh xa người ba, không dám lại gần.
Đã dỗ thế này thật vất vả rồi , sao lại làm cho khóc nữa.
Ba so với con không làm người ta bớt lo.
Trẻ sơ sinh chưa biết gì nhưng kỹ năng khóc cực kỳ lâu, khóc suốt 20 phút ồn ào đến lỗ tai đều đau.
Sau khi khóc xong, thì chìm vào giấc ngủ và nhắm mắt lại, ai cũng không để ý tới.
Y tá ôm Tiểu Viêm Nhiên đứng bên cạnh mép giường của Lâm Nguyên để cậu nhìn, nhưng không dám đến gần người ba thiếu đòn của mình.
Ngay khi cánh tay Lâm Nguyên vừa động, y tá lập tức cảnh giác lùi lại một bước.
Lâm Nguyên: "......"
Lâm Nguyên xấu hổ đưa tay sờ sờ mũi, sau khi nhận ra hình như mình không tốt với con trai mình lắm, nhếch khóe môi cười "Cái kia..."
"Suỵt, sẽ làm cho Tiểu Viêm Nhiên tỉnh." Cô y tá lùi lại một bước, ước gì có thể xoay người chạy ngay lập tức, lo lắng về việc để người ba tay thiếu đánh chạm vào đứa bé nhỏ.
Lâm Nguyên ngậm chặt miệng, giơ tay làm động tác kéo khóa. Cô y tá không kìm được mà phá lên cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chân phải của Viêm Đình vừa bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống, giống như vừa mới đi đào than vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô y tá quay lại và thấy đó là người cha khác của Tiểu Viêm Nhiên, cô vô thức bế đứa bé về phía chỗ hắn "Viêm tiên sinh, ngài......"
"Ôm đi." Vẻ mặt của Viêm Đình thờ ơ, thậm chí còn tàn nhẫn hơn Lâm Nguyên.
Cô y tá sững sờ ở tại chỗ, không biết làm sao.
"Vừa rồi nó khóc sao?" Viêm Đình liếc mắt nhìn con trai mình đang ngủ say, chán ghét nói: "Nó làm cho chồng tôi nghỉ ngơi không được, nên đưa nó đi."
Y tá:"???"
Cô y tá giật mình quay lại nhìn Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên vẫy tay với cô, cười nói: "Ôm đi đi, nếu không ôm đi, chồng tôi sẽ tức giận."
Y tá:"???"
Cô y tá xoay người một cách máy móc và bước từng bước ra khỏi phòng.
Ngay khi chân cô bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng cô bị đóng sầm lại.
Quá vô tình.
Cô y tá đứng sững sờ trên hành lang, nhìn xuống đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên tay mình, rồi nhìn sang cánh cửa phòng đóng chặt, đầu óc ong ong, cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
Theo như người ta nói, chồng chồng là đích thực, con cái là ngoài ý muốn ?
"Ai." Cô y tá thở dài, lắc lắc đứa con nhỏ trong tay, sốt sắng nói: " tiểu thiếu gia Nhiên Nhiên , tương lai cậu sẽ rất khổ sở."
Không ngờ, cô y tá đã đưa ra một lời tiên tri.
Là thiếu gia nhà họ Viêm được nhiều người ghen tị, Viêm Nhiên đang học trung học cơ sở, mỗi ngày tan học về nhà, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng ngủ và chỉ xuống nhà khi quản gia gọi đi ăn tối.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, nhóc vẫn không thể hoàn toàn tránh được hai người ba đang hôn nhau ở ngưỡng cửa.
Từ mẫu giáo đến cấp hai, nhóc không nhớ nổi mình đã gặp nó bao nhiêu lần.
Haizz, cuộc sống của Nhiên quá gian nan.
Tất nhiên, đây là tất cả những điều sắp xảy ra, Tiểu Viêm Nhiên lúc này mới được 5 ngày tuổi, không ngờ rằng mình sẽ sống một cuộc đời mà ngày nào cũng được cho ăn thức ăn cho chó.
Giờ đây, nhóc là một đứa bé đáng thương bị hai người cha đồng thời ghét bỏ.
Trong phòng bệnh Lâm Nguyên dựa vào đầu giường, hai tay khoanh ở bụng ngồi thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thập phần ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, hiệu quả có vẻ không được tốt lắm.
Viêm Đình đem một túi hoa quả bỏ lên tủ, chọn một quả táo rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, xếp ngay ngắn vào dĩa .
Sau đó, lại cầm lấy một quả kiwi khác và lặp lại động tác trên cho đến khi dĩa đầy thì dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyên đã nói hai lần là đủ rồi, hắn cũng đều bỏ qua . Khuôn mặt hắn u ám đến đáng sợ, giống như phủ một lớp băng giá. Nó còn lạnh hơn cả băng tuyết vào mùa đông lạnh giá tháng 12 âm lịch.
Lâm Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn cái dĩa đang cầm trên tay hắn. Sau một hồi chờ đợi, cũng chưa thấy hắn động đậy.
"Em đói rồi." Lâm Nguyên vươn tay giật giật ống tay áo Viêm Đình, đáng thương nói: "Nếu anh không đưa cho em quả táo, nó sẽ bị oxy hóa và biến thành màu đen."
Ngay khi Lâm Nguyên nói xong, Viêm Đình lấy một miếng táo, nhét vào miệng nhai hai cái không chút biểu cảm, nuốt vào bụng.
Lâm Nguyên: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Keo kiệt, ấu trĩ, lão thú già!
"Em chỉ muốn nhìn thấy con, đã năm ngày kể từ khi nó chào đời, em không gặp con.Cũng không biết lớn lên có đẹp hay không." Lâm Nguyên ủy khuất mà nắm ống tay áo Viêm Đình lắc lắc,nhẹ giọng giải thích "Em biết sức khỏe mình không tốt, em không động đậy, không ôm con chỉ nhìn thôi. "
"Ừ." Sắc mặt của Viêm Đình trở nên tốt hơn rất nhiều với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không đen cũng không trầm. Hắn dùng tăm ghim một miếng kiwi đưa lên miệng Lâm Nguyên, dỗ dành "A, mở miệng. "
Lâm Nguyên ngoan ngoãn há miệng và nuốt trọn miếng kiwi.
"Chờ em khỏe lại mới bồng con, hiện tại còn chưa được." Viêm Đình ngoài miệng lạnh nhạt, trên thực tế rất mềm lòng.Lâm Nguyên vừa mới dỗ được vài câu, hắn liền hết tức giận.
Lâm Nguyên nhai táo, nhét đầy hai má phồng lên, mơ hồ hỏi: "Anh đã từng nhìn thấy con trai của anh chưa?"
"Chưa." Viêm Đình trả lời.
Từ khi Lâm Nguyên bị đẩy vào phòng cấp cứu đến giờ, cả trái tim hắn đều bị Lâm Nguyên trói chặt, làm sao có thể xoay sở nhiều như vậy "Con trai có y tá chăm sóc, em chỉ có tôi."
Lâm Nguyên khựng lại khi há miệng nuốt trái cây, ngẩng đầu nhìn Viêm Đình, muốn nói rằng mình cũng có một y tá chăm sóc, nhưng sau khi chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm đầy dịu dàng của người đàn ông, thì không thể nói bất cứ điều gì.
Trái tim rất nóng, giống như được bao phủ bởi một đôi lòng bàn tay ấm áp.
Hóa ra đây là cảm giác được người khác đặt ở đầu trái tim.
Tim Lâm Nguyên đập thình thịch, nai con chạy loạn đến lợi hại.
Đến nỗi việc hắn ghét bỏ con, cũng bị vứt ra sau đầu.
Ba ba có cha tự mình mua trái cây về lại tự tay rửa trái cây còn gọt, mà Tiểu Viêm Nhiên vô cớ bị ghét bỏ chỉ có sữa bột do dì y tá làm.
Ê ê a a mà ôm bình sữa, táp miệng ừng ực ừng ực mà uống, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ mũm mĩm của mình.
Hai ông chú xa lạ ngoài cửa lại đi tới, vẫn nhìn nhóc chằm chằm.
Tần Miện như cũ vuốt cằm, tựa hồ là đang hỏi Chu Tử Mặc bên cạnh lại càng giống như là đang nói với chính mình"Chúng ta khi nào mới có thể đem nhóc con này về thử tay nghề ? Chậm lớn quá."
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh im ắng, Viêm Đình nghiêng đầu sang một bên, một tay ôm lấy anh chàng nhỏ bé, tay kia ôm máy tính xách tay để xử lý email của công ty.
Lâm Nguyên dựa vào trong lòng ngực hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, đang cầm máy tính bảng xem phim truyền hình.
Khung cảnh thật ấm áp.
Tần Miện đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng xúc động như vậy, trợn tròn mắt đặt túi cherry trong tay xuống, ngồi xuống sô pha "Hai người, hai người còn nhớ mình có một đứa con trai không?"
Lâm Nguyên gật gật đầu, mí mắt cũng không nâng một chút, thản nhiên nói: "Không sao, có y tá chăm sóc."
"..." Tần Miện không còn gì để nói, do dự mấy lần mới từ trong lồng ngực nói ra một lời "Hai người đều không quan tâm, tại sao không đưa con trai cho tôi đi."
"Không thể được, anh tự mình sinh con đi." Lâm Nguyên cự tuyệt dứt khoát lưu loát, tàn nhẫn nói thêm, "Con trai là của chúng tôi, đừng đánh chủ ý lên người nó."
Tần Miên: "Hì hì..."
Anh cũng muốn sinh con, nhưng mấu chốt là anh không thể sinh con.
Người so người, tức chết người.
Lâm Nguyên và Viêm Đình đều đang làm việc riêng, không ai quan tâm đến Tần Miện, càng nghĩ càng tức giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Chu Tử Mặc vừa nghe điện thoại xong, định đi vào phòng bệnh, chưa kịp bước vào, Tần Miện đã vội vàng chạy ra ngoài, túm lấy cà vạt kéo anh vào thang máy.
Chu Tử Mặc cao hơn Tần Miện nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi người để anh kéo, bất lực hỏi : "Đi chỗ nào?"
Tần Miện tức giận đến sắp biến thành cá nóc, đầu bốc khói giọng điệu hung hăng, cũng rất có quyết tâm.
"Về nhà! Tạo em bé!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro