Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Ám Thị Tâm Lý.
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Cô dựa lưng vào ghế sofa, sau khi tỉnh táo đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt “chịu đả kích cực lớn” nhìn anh ta chằm chằm.
“Pháp y Tô, cô sao thế?”
Hôm nay cô rất kỳ quái và khác thường, không chỉ chủ động tìm anh ta, vừa đến đã lao đến trước mặt anh ta khiến bản thân bị dị ứng khó thở.
Hành động này rất nguy hiểm, rõ ràng đang coi mạng sống là trò đùa.
Rốt cuộc cô đã bị việc gì đả kích?
Tô Cẩn tỉnh táo lại, ánh mắt vẫn còn sợ hãi, cô đứng bật dậy chạy ra ngoài.
“Tôi xin nghỉ phép...” Cô nói một câu trước khi ra ngoài, bóng lưng nhỏ gầy biến mất ở cửa ra vào.
Trì Triệt chạy theo cô nhưng không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm nghị, ánh mắt lo lắng.
Tô Cẩn chạy ra ngoài sở Pháp Y, đạp xe về nhà.
Về đến căn hộ, cô vừa bước vào cửa đã đi đến ghế sofa.
Đan Thần Huân vừa nằm xuống đã nghe tiếng bước chân dồn dập, mở mắt ra thấy cô gái thở hổn hển đứng ngay trước mặt.
Cô đứng rất gần, mũi chân chạm vào chân ghế sofa, sau một lúc lâu cô tháo khẩu trang xuống để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vẻ mặt cô gái bình tĩnh lạnh lùng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch có vẻ rối rắm và phức tạp.
Đan Thần Huân chú ý đến những nốt đỏ quanh khóe miệng cô.
“Đúng là thế!” Cô ôm đầu, cúi đầu lùi lại mấy bước đi vòng quanh bàn trà, lẩm bẩm: “Sao lại thế? Sao lại thế?”
Cô không hiểu! Thật sự không hiểu!
Tô Cẩn muốn kiểm tra có phải mình khỏi hẳn rồi không, thế là đi tìm Trì Triệt để thí nghiệm, cuối cùng hoảng sợ phát hiện ra rằng: Cô vẫn không thể đến gần Trì Triệt!
Nhưng lúc đứng trước mặt người đàn ông này lại không có triệu chứng gì.
Nói cách khác, chứng sợ đàn ông của cô chỉ mất hiệu lực ở trước mặt Đan Thần Huân, vẫn phát bệnh khi tiếp xúc với những người khác giới khác?
Tô Cẩn buồn bực túm tóc, không thể chấp nhận sự thật này.
Cô cẩn thận nhớ lại những việc xảy ra vào đêm đó, cố gắng tìm ra vấn đề.
“Pháp y Tô, đừng giày vò bản thân.” Thấy cô kéo tóc, Đan Thần Huân nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Cô bác sĩ pháp y này luôn thờ ơ, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, hiếm khi nào có vẻ tâm trạng thất thường thế này, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nóng nảy như vậy.
Động tác hơi thô lỗ, dáng vẻ hơi buồn cười, khác hẳn với hình tượng thường ngày của cô.
Dường như Tô Cẩn không nghe thấy anh nói, vẫn tiếp tục đi vòng quanh.
Biết cô đang buồn bực, người đàn ông không làm phiền cô nữa mà ngồi dựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.
Đi qua đi lại cả chục lần, Tô Cẩn chợt nghĩ đến điều gì đó, cô dừng bước quay sang: “Hôm đó anh đã chết rồi à?”
“Chết?” Người đàn ông cau mày, nhớ lại: “Tôi không rõ, tôi đi được một quãng đã mất ý thức...”
Anh hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc mở mắt ra đã thấy cô cởi đồng hồ đeo tay của mình.
“Mất ý thức...” Tô Cẩn lẩm nhẩm mấy chữ này, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Cô là pháp y nên chắc chắn lúc ấy anh ta đã không còn hô hấp và mạch đập, cả người trong trạng thái đã chết.
Từ lúc cô phát hiện ra anh ta, trái tim anh ta đã ngừng đập ít nhất năm phút!
Người đàn ông đã chết gần năm phút, vì vậy trong tiềm thức cô đã coi anh ta là một xác chết?
Đây là một loại ám thị tâm lý, vì vậy nó đã thể hiện ra trên mặt sinh lý, tất nhiên cơ thể cô sẽ không xuất hiện triệu chứng dị ứng nữa.
Đúng, chắc chắn là vậy! Đây là cách giải thích duy nhất mà Tô Cẩn có thể nghĩ ra.
“Pháp y Tô, cô sao thế?”
Hôm nay cô rất kỳ quái và khác thường, không chỉ chủ động tìm anh ta, vừa đến đã lao đến trước mặt anh ta khiến bản thân bị dị ứng khó thở.
Hành động này rất nguy hiểm, rõ ràng đang coi mạng sống là trò đùa.
Rốt cuộc cô đã bị việc gì đả kích?
Tô Cẩn tỉnh táo lại, ánh mắt vẫn còn sợ hãi, cô đứng bật dậy chạy ra ngoài.
“Tôi xin nghỉ phép...” Cô nói một câu trước khi ra ngoài, bóng lưng nhỏ gầy biến mất ở cửa ra vào.
Trì Triệt chạy theo cô nhưng không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm nghị, ánh mắt lo lắng.
Tô Cẩn chạy ra ngoài sở Pháp Y, đạp xe về nhà.
Về đến căn hộ, cô vừa bước vào cửa đã đi đến ghế sofa.
Đan Thần Huân vừa nằm xuống đã nghe tiếng bước chân dồn dập, mở mắt ra thấy cô gái thở hổn hển đứng ngay trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đứng rất gần, mũi chân chạm vào chân ghế sofa, sau một lúc lâu cô tháo khẩu trang xuống để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vẻ mặt cô gái bình tĩnh lạnh lùng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch có vẻ rối rắm và phức tạp.
Đan Thần Huân chú ý đến những nốt đỏ quanh khóe miệng cô.
“Đúng là thế!” Cô ôm đầu, cúi đầu lùi lại mấy bước đi vòng quanh bàn trà, lẩm bẩm: “Sao lại thế? Sao lại thế?”
Cô không hiểu! Thật sự không hiểu!
Tô Cẩn muốn kiểm tra có phải mình khỏi hẳn rồi không, thế là đi tìm Trì Triệt để thí nghiệm, cuối cùng hoảng sợ phát hiện ra rằng: Cô vẫn không thể đến gần Trì Triệt!
Nhưng lúc đứng trước mặt người đàn ông này lại không có triệu chứng gì.
Nói cách khác, chứng sợ đàn ông của cô chỉ mất hiệu lực ở trước mặt Đan Thần Huân, vẫn phát bệnh khi tiếp xúc với những người khác giới khác?
Tô Cẩn buồn bực túm tóc, không thể chấp nhận sự thật này.
Cô cẩn thận nhớ lại những việc xảy ra vào đêm đó, cố gắng tìm ra vấn đề.
“Pháp y Tô, đừng giày vò bản thân.” Thấy cô kéo tóc, Đan Thần Huân nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Cô bác sĩ pháp y này luôn thờ ơ, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, hiếm khi nào có vẻ tâm trạng thất thường thế này, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nóng nảy như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác hơi thô lỗ, dáng vẻ hơi buồn cười, khác hẳn với hình tượng thường ngày của cô.
Dường như Tô Cẩn không nghe thấy anh nói, vẫn tiếp tục đi vòng quanh.
Biết cô đang buồn bực, người đàn ông không làm phiền cô nữa mà ngồi dựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.
Đi qua đi lại cả chục lần, Tô Cẩn chợt nghĩ đến điều gì đó, cô dừng bước quay sang: “Hôm đó anh đã chết rồi à?”
“Chết?” Người đàn ông cau mày, nhớ lại: “Tôi không rõ, tôi đi được một quãng đã mất ý thức...”
Anh hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc mở mắt ra đã thấy cô cởi đồng hồ đeo tay của mình.
“Mất ý thức...” Tô Cẩn lẩm nhẩm mấy chữ này, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Cô là pháp y nên chắc chắn lúc ấy anh ta đã không còn hô hấp và mạch đập, cả người trong trạng thái đã chết.
Từ lúc cô phát hiện ra anh ta, trái tim anh ta đã ngừng đập ít nhất năm phút!
Người đàn ông đã chết gần năm phút, vì vậy trong tiềm thức cô đã coi anh ta là một xác chết?
Đây là một loại ám thị tâm lý, vì vậy nó đã thể hiện ra trên mặt sinh lý, tất nhiên cơ thể cô sẽ không xuất hiện triệu chứng dị ứng nữa.
Đúng, chắc chắn là vậy! Đây là cách giải thích duy nhất mà Tô Cẩn có thể nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro