Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 546
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Tô Cẩn nhìn anh, biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Hứa Lê và Lăng Thiên Lâm yêu nhau từ hồi cấp ba, Hứa Lê lại thích người đàn ông khác, đây là một sự phản bội!
“Cô ấy… cô ấy rất xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, tôi tin rằng đàn ông đều thích cô ấy, nhưng tôi có chừng mực, cô ấy mới 17 tuổi…” Trong mắt Quan Chí Hằng hiện rõ vẻ bối rối, có thể thấy lúc đó rất đấu tranh, một mặt trong lòng rất thích cô ấy, mặt khác lại ngại cô ấy còn là trẻ vị thành niên.
“Nhưng anh vẫn chấp nhận cô ấy?” Hạ Bân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bối rối của người đàn ông.
Đàn ông mà, gặp một cô gái xinh đẹp chủ động theo đuổi mình, chắc chắn không kiềm chế được, huống chi Hứa Lê còn trẻ như vậy.
Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp rất hấp dẫn.
“Đúng, tôi đã chấp nhận cô ấy!” Quan Chí Hằng thừa nhận, anh ta hút thuốc lá híp mắt nói: “Nhưng tôi hiểu pháp luật, trước khi cô ấy trưởng thành tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến cô ấy…”
Nghe vậy, sắc mặt Đan Thần Huân nặng nề hơn mấy phần, anh lạnh lùng hỏi: “Sau khi trưởng thành thì sao?”
Quan Chí Hằng nhìn anh, sau đó cụp mắt dập tắt tàn thuốc: “Vào đêm sinh nhật cô ấy tròn 18 tuổi, cô ấy hẹn tôi đến nhà hàng chúc mừng, sau đó chúng tôi đến khách sạn…”
Không cần nói nhiều hơn nữa, tất cả mọi người đều hiểu.
Khuôn mặt Đan Thần Huân không rõ vui buồn, tuyệt đối không ngờ Hứa Lê lại là cô gái như vậy, anh đột nhiên thấy tiếc thay cho Thiên Lâm.
Lăng Thiên Lâm đã che chở Hứa Lê lớn lên, anh ta luôn nói Hứa Lê là cô gái tốt nhất, cô ấy đơn thuần đáng yêu, dịu dàng tốt bụng, Đan Thần Huân cũng nghĩ là như vậy.
Cô ấy rời đi tám năm, Lăng Thiên Lâm đợi tám năm, không quen một người bạn gái nào, thậm chí còn không nhìn những cô gái khác.
Nhưng cô gái được anh ta cẩn thận che chở hơn mười năm, lại lên giường với người đàn ông khác sau lưng anh ta, nếu Lăng Thiên Lâm biết những chuyện này chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Sau đó thì sao?” Hạ Bân nhận ra sắc mặt sếp hơi lạ, tiếp tục hỏi
“Mấy tháng sau, cả nhà cô ấy di dân, thay đổi cả số điện thoại, chúng tôi không liên lạc nữa.” Quan Chí Hằng thích Hứa Lê, dù bây giờ đã kết hôn vẫn nhớ cô ấy không quên được.
Hạ Bân đã hỏi gần hết, anh ta nhìn Đan Thần Huân chờ anh lên tiếng.
“Ông chủ Quan, cảm ơn anh đã hợp tác.” Đan Thần Huân đứng dậy nói, sải bước rời khỏi văn phòng.
Hạ Bân đi theo ra ngoài, Tô Cẩn và Viên Khả đi ra cửa, cô nhìn người đàn ông hỏi: “Ông chủ Quan, anh đi size giày bao nhiêu?”
“Size 43.” Quan Chí Hằng trả lời, đứng dậy tiễn bọn họ.
Viên Khả ra hiệu anh ta dừng bước.
Trong phòng làm việc, Hạ Bân tìm hai nhân viên hỏi thăm, bọn họ đều chứng minh đêm hôm qua Quan Chí Hằng vẫn ở quán bar.
Sau đó, bốn người rời khỏi công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp.
Trước khi lên xe, Đan Thần Huân dặn dò Hạ Bân, để anh ta đến quán bar điều tra.
Hạ Bân lái xe đi trước, Viên Khả lên xe Đan Thần Huân, ngồi hàng ghế sau với Tô Cẩn.
“Chắc chắn Quan Chí Hằng từng đến Tàng Long Hoa Hạ.” Xe vừa khởi động, Tô Cẩn đã nói.
Đan Thần Huân nhìn cô qua kính chiếu hậu, anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm: “Anh nghi ngờ anh ta còn giấu điều gì đó.”
“Hai người cảm thấy anh ta là hung thủ sao?” Viên Khả nhìn hai người.
“Có phải hung thủ hay không, còn phải xem chứng cứ đã.” Tô Cẩn khẽ nói.
“Sếp, bên cảnh sát Cao điều tra thế nào rồi?” Viên Khả hỏi, Cao Sơn phụ trách điều tra Bất động sản Hứa thị.
Đan Thần Huân còn chưa kịp nói thì điện thoại đã đổ chuông, là Cao Sơn gọi đến, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Cảnh sát Cao…” Anh nghe máy, còn bật cả loa ngoài.
“Đội trưởng Đan, tôi đã tìm người điều tra Bất động sản Hứa thị.”
Hứa Lê và Lăng Thiên Lâm yêu nhau từ hồi cấp ba, Hứa Lê lại thích người đàn ông khác, đây là một sự phản bội!
“Cô ấy… cô ấy rất xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, tôi tin rằng đàn ông đều thích cô ấy, nhưng tôi có chừng mực, cô ấy mới 17 tuổi…” Trong mắt Quan Chí Hằng hiện rõ vẻ bối rối, có thể thấy lúc đó rất đấu tranh, một mặt trong lòng rất thích cô ấy, mặt khác lại ngại cô ấy còn là trẻ vị thành niên.
“Nhưng anh vẫn chấp nhận cô ấy?” Hạ Bân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bối rối của người đàn ông.
Đàn ông mà, gặp một cô gái xinh đẹp chủ động theo đuổi mình, chắc chắn không kiềm chế được, huống chi Hứa Lê còn trẻ như vậy.
Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp rất hấp dẫn.
“Đúng, tôi đã chấp nhận cô ấy!” Quan Chí Hằng thừa nhận, anh ta hút thuốc lá híp mắt nói: “Nhưng tôi hiểu pháp luật, trước khi cô ấy trưởng thành tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến cô ấy…”
Nghe vậy, sắc mặt Đan Thần Huân nặng nề hơn mấy phần, anh lạnh lùng hỏi: “Sau khi trưởng thành thì sao?”
Quan Chí Hằng nhìn anh, sau đó cụp mắt dập tắt tàn thuốc: “Vào đêm sinh nhật cô ấy tròn 18 tuổi, cô ấy hẹn tôi đến nhà hàng chúc mừng, sau đó chúng tôi đến khách sạn…”
Không cần nói nhiều hơn nữa, tất cả mọi người đều hiểu.
Khuôn mặt Đan Thần Huân không rõ vui buồn, tuyệt đối không ngờ Hứa Lê lại là cô gái như vậy, anh đột nhiên thấy tiếc thay cho Thiên Lâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Thiên Lâm đã che chở Hứa Lê lớn lên, anh ta luôn nói Hứa Lê là cô gái tốt nhất, cô ấy đơn thuần đáng yêu, dịu dàng tốt bụng, Đan Thần Huân cũng nghĩ là như vậy.
Cô ấy rời đi tám năm, Lăng Thiên Lâm đợi tám năm, không quen một người bạn gái nào, thậm chí còn không nhìn những cô gái khác.
Nhưng cô gái được anh ta cẩn thận che chở hơn mười năm, lại lên giường với người đàn ông khác sau lưng anh ta, nếu Lăng Thiên Lâm biết những chuyện này chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Sau đó thì sao?” Hạ Bân nhận ra sắc mặt sếp hơi lạ, tiếp tục hỏi
“Mấy tháng sau, cả nhà cô ấy di dân, thay đổi cả số điện thoại, chúng tôi không liên lạc nữa.” Quan Chí Hằng thích Hứa Lê, dù bây giờ đã kết hôn vẫn nhớ cô ấy không quên được.
Hạ Bân đã hỏi gần hết, anh ta nhìn Đan Thần Huân chờ anh lên tiếng.
“Ông chủ Quan, cảm ơn anh đã hợp tác.” Đan Thần Huân đứng dậy nói, sải bước rời khỏi văn phòng.
Hạ Bân đi theo ra ngoài, Tô Cẩn và Viên Khả đi ra cửa, cô nhìn người đàn ông hỏi: “Ông chủ Quan, anh đi size giày bao nhiêu?”
“Size 43.” Quan Chí Hằng trả lời, đứng dậy tiễn bọn họ.
Viên Khả ra hiệu anh ta dừng bước.
Trong phòng làm việc, Hạ Bân tìm hai nhân viên hỏi thăm, bọn họ đều chứng minh đêm hôm qua Quan Chí Hằng vẫn ở quán bar.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, bốn người rời khỏi công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp.
Trước khi lên xe, Đan Thần Huân dặn dò Hạ Bân, để anh ta đến quán bar điều tra.
Hạ Bân lái xe đi trước, Viên Khả lên xe Đan Thần Huân, ngồi hàng ghế sau với Tô Cẩn.
“Chắc chắn Quan Chí Hằng từng đến Tàng Long Hoa Hạ.” Xe vừa khởi động, Tô Cẩn đã nói.
Đan Thần Huân nhìn cô qua kính chiếu hậu, anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm: “Anh nghi ngờ anh ta còn giấu điều gì đó.”
“Hai người cảm thấy anh ta là hung thủ sao?” Viên Khả nhìn hai người.
“Có phải hung thủ hay không, còn phải xem chứng cứ đã.” Tô Cẩn khẽ nói.
“Sếp, bên cảnh sát Cao điều tra thế nào rồi?” Viên Khả hỏi, Cao Sơn phụ trách điều tra Bất động sản Hứa thị.
Đan Thần Huân còn chưa kịp nói thì điện thoại đã đổ chuông, là Cao Sơn gọi đến, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Cảnh sát Cao…” Anh nghe máy, còn bật cả loa ngoài.
“Đội trưởng Đan, tôi đã tìm người điều tra Bất động sản Hứa thị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro