Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Cô Bác Sĩ Pháp Y Kỳ Quặc.
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Vừa bước vào, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh khiến một cô cảnh sát trẻ thấy buồn nôn, hai anh cảnh sát khác liếc nhìn cô ấy, cô ấy vội vàng nhịn lại.
Ba người đi vào trong, xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ mấy nhân viên pháp chứng đang tìm kiếm chứng cứ ở hiện trường, những cảnh sát khác đều yên lặng đứng một bên.
Bọn họ nhìn về phía cô gái mặc áo blouse trắng ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, đều đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh Lâm, cô ấy là nữ bác sĩ pháp y nổi tiếng của chúng ta sao?” Cô cảnh sát khẽ hỏi đồng nghiệp bên cạnh, cô ấy vừa tốt nghiệp đã được bổ nhiệm đến khu vực này, mặc dù mới đến nửa tháng nhưng đã được nghe nói đến sự tích của cô bác sĩ pháp y này.
Tô Cẩn, bác sĩ pháp y trẻ tuổi nhất, cũng là cô gái duy nhất ở bộ phận Pháp y Thành Nam.
Khác với những bác sĩ pháp y khác, cô chỉ làm việc vào buổi đêm, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều che chắn kỹ càng.
Áo blouse trắng, găng tay, khẩu trang, cảnh sát trong tổ trọng án khu Thành Nam từng hợp tác với cô rất nhiều lần, nhưng chỉ có vài người từng thấy khuôn mặt cô.
Hơn nữa, cô lạnh lùng kiệm lời, trừ khi cô nói chuyện trước, nếu không đừng mơ hỏi được điều gì từ cô.
Mọi người đều âm thầm gọi cô là “bác sĩ pháp y kỳ quặc”.
“Đúng, cô ấy là pháp y Tô.” Lâm Hải gần 40 tuổi, được coi là vị cảnh sát kỳ cựu trong tổ trọng án.
“Nghe nói cô ấy ghét đàn ông?” Đôi mắt cô cảnh sát sáng ngời, thấy rất tò mò về cô bác sĩ pháp y này.
“Không, không, cô ấy không ghét đàn ông, là không hề tiếp xúc với đàn ông. Những người đàn ông bình thường đều phải giữ khoảng cách hai ba mét với cô ấy!” Một anh cảnh sát trẻ tuổi hơn tên là Lý Bạch nói tiếp.
Anh ta vừa nói xong, Tiếu Dương đứng ở phía trước ngoảnh lại lườm bọn họ, ba người vội vàng im lặng.
Trên mặt đất cách bọn họ sáu bảy mét về phía trước toàn là vết máu màu đen sẫm, có vài chỗ màu đen đỏ chồng lên nhau, có thể thấy được tạo ra trong khoảng thời gian khác nhau.
Tô Cẩn che khuất hơn nửa cái xác, đến khi cô kiểm tra xong đứng dậy, cô cảnh sát đứng sau lưng đã thấy rõ cái xác, cuối cùng không nhịn được chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Trên mặt đất xi măng bẩn thỉu đầy mùi hôi thối, cái xác kia bị chặt nửa người dưới, khuôn mặt thủng lỗ chỗ hoàn toàn biến dạng, đầy giòi bọ vô cùng ghê tởm.
Lâm Hải và Lý Bạch mỉm cười nhìn cô cảnh sát kia, lần đầu tiên đến hiện trường đã thấy xác chết bị tách rời, nôn mửa là phản ứng rất bình thường.
“Pháp y Tô, thời gian tử vong là…” Tiếu Dương là Tổ trưởng tổ trọng án, trong lúc Tô Cẩn khám nghiệm thi thể đã đi kiểm tra hiện trường một vòng, cũng không có nhiều manh mối hữu ích.
“Ước tính sơ bộ đã chết được một tuần, không gian nhà kho khép kín, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, mùa mưa cũng khiến thi thể phân hủy nhanh hơn.” Tô Cẩn chỉ xung quanh: “Căn cứ vào hoàn cảnh và vết máu ở hiện trường, nơi phát hiện vụ án là hiện trường đầu tiên.”
Tiếu Dương mỉm cười, vừa muốn bước lên một bước, Tô Cẩn đã vô thức lùi lại hai bước.
Người đàn ông lập tức dừng động tác, gật đầu nói: “Cảm ơn pháp y Tô, tôi chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cô.”
Tô Cẩn không nói gì nữa, cầm đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Sếp Tiếu!” Một anh cảnh sát đột nhiên lao vào, vội vã nói: “Chúng tôi đã phát hiện nửa thân dưới!”
Nghe vậy, Tiếu Dương nhìn sang Tô Cẩn, ra hiệu cho cô.
Tô Cẩn cầm hòm đi theo sau lưng bọn họ ra ngoài, cô đi ở cuối cùng cách nhóm người một khoảng rất xa, áo blouse trắng nổi bật trong đêm tối.
Nửa thân dưới được phát hiện trong bụi cỏ bên ngoài nhà kho. Tiếu Dương nhậm chức ở đây từ rất sớm, biết rõ Tô Cẩn không thích tiếp xúc với người khác nên anh ta yêu cầu cấp dưới đứng cách xa vài mét.
“Không phải của cùng một người.” Mới chỉ nhìn sơ qua, Tô Cẩn đã nói đây không phải là phần dưới của người chết bên trong.
Ba người đi vào trong, xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ mấy nhân viên pháp chứng đang tìm kiếm chứng cứ ở hiện trường, những cảnh sát khác đều yên lặng đứng một bên.
Bọn họ nhìn về phía cô gái mặc áo blouse trắng ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, đều đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh Lâm, cô ấy là nữ bác sĩ pháp y nổi tiếng của chúng ta sao?” Cô cảnh sát khẽ hỏi đồng nghiệp bên cạnh, cô ấy vừa tốt nghiệp đã được bổ nhiệm đến khu vực này, mặc dù mới đến nửa tháng nhưng đã được nghe nói đến sự tích của cô bác sĩ pháp y này.
Tô Cẩn, bác sĩ pháp y trẻ tuổi nhất, cũng là cô gái duy nhất ở bộ phận Pháp y Thành Nam.
Khác với những bác sĩ pháp y khác, cô chỉ làm việc vào buổi đêm, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều che chắn kỹ càng.
Áo blouse trắng, găng tay, khẩu trang, cảnh sát trong tổ trọng án khu Thành Nam từng hợp tác với cô rất nhiều lần, nhưng chỉ có vài người từng thấy khuôn mặt cô.
Hơn nữa, cô lạnh lùng kiệm lời, trừ khi cô nói chuyện trước, nếu không đừng mơ hỏi được điều gì từ cô.
Mọi người đều âm thầm gọi cô là “bác sĩ pháp y kỳ quặc”.
“Đúng, cô ấy là pháp y Tô.” Lâm Hải gần 40 tuổi, được coi là vị cảnh sát kỳ cựu trong tổ trọng án.
“Nghe nói cô ấy ghét đàn ông?” Đôi mắt cô cảnh sát sáng ngời, thấy rất tò mò về cô bác sĩ pháp y này.
“Không, không, cô ấy không ghét đàn ông, là không hề tiếp xúc với đàn ông. Những người đàn ông bình thường đều phải giữ khoảng cách hai ba mét với cô ấy!” Một anh cảnh sát trẻ tuổi hơn tên là Lý Bạch nói tiếp.
Anh ta vừa nói xong, Tiếu Dương đứng ở phía trước ngoảnh lại lườm bọn họ, ba người vội vàng im lặng.
Trên mặt đất cách bọn họ sáu bảy mét về phía trước toàn là vết máu màu đen sẫm, có vài chỗ màu đen đỏ chồng lên nhau, có thể thấy được tạo ra trong khoảng thời gian khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩn che khuất hơn nửa cái xác, đến khi cô kiểm tra xong đứng dậy, cô cảnh sát đứng sau lưng đã thấy rõ cái xác, cuối cùng không nhịn được chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Trên mặt đất xi măng bẩn thỉu đầy mùi hôi thối, cái xác kia bị chặt nửa người dưới, khuôn mặt thủng lỗ chỗ hoàn toàn biến dạng, đầy giòi bọ vô cùng ghê tởm.
Lâm Hải và Lý Bạch mỉm cười nhìn cô cảnh sát kia, lần đầu tiên đến hiện trường đã thấy xác chết bị tách rời, nôn mửa là phản ứng rất bình thường.
“Pháp y Tô, thời gian tử vong là…” Tiếu Dương là Tổ trưởng tổ trọng án, trong lúc Tô Cẩn khám nghiệm thi thể đã đi kiểm tra hiện trường một vòng, cũng không có nhiều manh mối hữu ích.
“Ước tính sơ bộ đã chết được một tuần, không gian nhà kho khép kín, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, mùa mưa cũng khiến thi thể phân hủy nhanh hơn.” Tô Cẩn chỉ xung quanh: “Căn cứ vào hoàn cảnh và vết máu ở hiện trường, nơi phát hiện vụ án là hiện trường đầu tiên.”
Tiếu Dương mỉm cười, vừa muốn bước lên một bước, Tô Cẩn đã vô thức lùi lại hai bước.
Người đàn ông lập tức dừng động tác, gật đầu nói: “Cảm ơn pháp y Tô, tôi chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cô.”
Tô Cẩn không nói gì nữa, cầm đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Sếp Tiếu!” Một anh cảnh sát đột nhiên lao vào, vội vã nói: “Chúng tôi đã phát hiện nửa thân dưới!”
Nghe vậy, Tiếu Dương nhìn sang Tô Cẩn, ra hiệu cho cô.
Tô Cẩn cầm hòm đi theo sau lưng bọn họ ra ngoài, cô đi ở cuối cùng cách nhóm người một khoảng rất xa, áo blouse trắng nổi bật trong đêm tối.
Nửa thân dưới được phát hiện trong bụi cỏ bên ngoài nhà kho. Tiếu Dương nhậm chức ở đây từ rất sớm, biết rõ Tô Cẩn không thích tiếp xúc với người khác nên anh ta yêu cầu cấp dưới đứng cách xa vài mét.
“Không phải của cùng một người.” Mới chỉ nhìn sơ qua, Tô Cẩn đã nói đây không phải là phần dưới của người chết bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro