Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Có Đồ Ăn Còn Ké...
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Tô Cẩn gửi báo cáo cho Trì Triệt, sau đó lên mạng kiểm tra tài liệu.
Bệnh dị ứng người khác phái của cô rất hiếm có, trên toàn thế giới chỉ có mấy ví dụ, gần như là xác suất một phần một tỷ.
Thậm chí triệu chứng của mấy người kia còn rất kỳ quặc, bởi vậy không có giá trị tham khảo.
Cô vẫn ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi cảnh sát. Đêm nay đồn cảnh sát bên cạnh rất bận rộn, xe cảnh sát liên tục ra vào. Nếu nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ trên con đường đằng xa, không yên tĩnh một lúc nào.
Bốn giờ sáng, Tô Cẩn đạp xe về nhà.
Nếu là ngày thường, trên đường phố chỉ còn công nhân vệ sinh môi trường và xe phun nước đang đi lại, tất cả mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng hôm nay lại khác, trên đường có rất nhiều cảnh sát tuần tra, thỉnh thoảng còn có xe cảnh sát chạy qua chạy lại, bầu không khí trên đường căng thẳng hơn nhiều.
Lúc Tô Cẩn chờ đèn đỏ, ba chiếc xe màu đen cùng chạy qua ngã tư, vẻ ngoài chiếc xe giống nhau, chắc cùng một hãng.
Tô Cẩn chú ý đến mấy người mặc vest đen ngồi trên chiếc xe đó, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy bọn họ đều đeo tai nghe, tất cả đều cao lớn khỏe mạnh giống như vệ sĩ.
Cô cau mày nhìn sang chỗ khác, lúc này một cô cảnh sát giao thông đi đến trước mặt cô.
“Cô gái, mời cô xuất trình chứng minh thư.” Cô ta ra hiệu cô xuống xe.
Tô Cẩn dụng xe ở bên đường, lấy chứng minh thư ra.
“Khẩu trang...” Cô cảnh sát chỉ vào mặt cô, vừa nhìn chứng minh thư vừa đánh giá.
Cô bé trước mắt quả nổi bật, xuất hiện trên đường lúc sáng sớm còn đeo khẩu trang, găng tay vô cùng đầy đủ, hành động rất kỳ quái, nên cô ta mới cản cô lại.
Tô Cẩn tháo khẩu trang xuống, lúc khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt kia lộ ra, trong mắt cô cảnh sát lóe lên vẻ khác lạ.
Cô ta trả chứng minh thư cho cô, xua tay ra hiệu cô có thể đi.
Tô Cẩn đeo khẩu trang, hỏi một câu: “Cô cảnh sát, các cô đang tìm người à?”
“Đúng, nếu cô thấy người khả nghi, hãy báo cảnh sát ngay lập tức.”
Người khả nghi?
Tô Cẩn cau mày, không phải bọn họ đang tìm Đan Thần Huân à, sao lại che giấu? Không cho người ngoài biết được?
Cô đạp xe đi, từng chiếc xe cảnh sát gầm rú lao qua bên cạnh, gần như cứ cách một quãng lại thấy một chiếc xe.
Xem ra vị cảnh sát Đan này rất có máu mặt, có thể khiến cảnh sát điều động nhiều người tìm kiếm cả thành phố như vậy.
Mấy phút sau, Tô Cẩn quay về căn hộ, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng lạch cạch.
Cô đi vào bếp thấy người đàn ông đang tìm kiếm trong tủ bát, anh ta rất nghiêm túc, dường như không nhận ra cô đã quay về.
“Anh tìm cái gì?” Tô Cẩn đứng ở đó một lúc lâu không nhịn được hỏi.
Người đàn ông không ngoảnh lại, tiếp tục tìm kiếm: “Ngoại trừ bò bít tết thì không còn đồ ăn gì sao?”
Lúc này Tô Cẩn mới nhớ ra: “Anh chưa ăn gì à?”
“Tôi không ăn thịt bò.”
“Có đồ ăn còn kén chọn...” Không ăn thịt bò là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.
Đan Thần Huân nghe vậy ngoảnh lại nhìn, khóe môi hơi cong lên: “Đây không phải kén chọn mà là thói quen, cũng như việc cô chỉ ăn bò thôi ấy.”
Trong tủ lạnh chỉ có bò bít tết, trong tủ chỉ có hạt cà phê, cuộc sống của người phụ nữ này đúng là nhàm chán.
Tô Cẩn đi đến trước cửa thay giày, đến khi quay lại phòng khách mới nói: “Anh còn tâm trạng nói đến việc ăn uống à? Cảnh sát đang tìm kiếm anh khắp nơi trên đường kia kìa.”
Người đàn ông lên tiếng, cầm một túi hạt cà phê, không có đồ ăn thì đành uống cà phê vậy.
Anh chậm rãi pha cà phê với dáng vẻ ung dung.
Tô Cẩn nhìn bóng lưng người đàn ông, lắc đầu đi vào phòng ngủ.
Sau khi cô đóng cửa, cuối cùng Đan Thần Huân đã quay người lại.
Anh dựa vào tủ bát, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt đen láy nặng nề nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Bệnh dị ứng người khác phái của cô rất hiếm có, trên toàn thế giới chỉ có mấy ví dụ, gần như là xác suất một phần một tỷ.
Thậm chí triệu chứng của mấy người kia còn rất kỳ quặc, bởi vậy không có giá trị tham khảo.
Cô vẫn ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi cảnh sát. Đêm nay đồn cảnh sát bên cạnh rất bận rộn, xe cảnh sát liên tục ra vào. Nếu nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ trên con đường đằng xa, không yên tĩnh một lúc nào.
Bốn giờ sáng, Tô Cẩn đạp xe về nhà.
Nếu là ngày thường, trên đường phố chỉ còn công nhân vệ sinh môi trường và xe phun nước đang đi lại, tất cả mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng hôm nay lại khác, trên đường có rất nhiều cảnh sát tuần tra, thỉnh thoảng còn có xe cảnh sát chạy qua chạy lại, bầu không khí trên đường căng thẳng hơn nhiều.
Lúc Tô Cẩn chờ đèn đỏ, ba chiếc xe màu đen cùng chạy qua ngã tư, vẻ ngoài chiếc xe giống nhau, chắc cùng một hãng.
Tô Cẩn chú ý đến mấy người mặc vest đen ngồi trên chiếc xe đó, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy bọn họ đều đeo tai nghe, tất cả đều cao lớn khỏe mạnh giống như vệ sĩ.
Cô cau mày nhìn sang chỗ khác, lúc này một cô cảnh sát giao thông đi đến trước mặt cô.
“Cô gái, mời cô xuất trình chứng minh thư.” Cô ta ra hiệu cô xuống xe.
Tô Cẩn dụng xe ở bên đường, lấy chứng minh thư ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khẩu trang...” Cô cảnh sát chỉ vào mặt cô, vừa nhìn chứng minh thư vừa đánh giá.
Cô bé trước mắt quả nổi bật, xuất hiện trên đường lúc sáng sớm còn đeo khẩu trang, găng tay vô cùng đầy đủ, hành động rất kỳ quái, nên cô ta mới cản cô lại.
Tô Cẩn tháo khẩu trang xuống, lúc khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt kia lộ ra, trong mắt cô cảnh sát lóe lên vẻ khác lạ.
Cô ta trả chứng minh thư cho cô, xua tay ra hiệu cô có thể đi.
Tô Cẩn đeo khẩu trang, hỏi một câu: “Cô cảnh sát, các cô đang tìm người à?”
“Đúng, nếu cô thấy người khả nghi, hãy báo cảnh sát ngay lập tức.”
Người khả nghi?
Tô Cẩn cau mày, không phải bọn họ đang tìm Đan Thần Huân à, sao lại che giấu? Không cho người ngoài biết được?
Cô đạp xe đi, từng chiếc xe cảnh sát gầm rú lao qua bên cạnh, gần như cứ cách một quãng lại thấy một chiếc xe.
Xem ra vị cảnh sát Đan này rất có máu mặt, có thể khiến cảnh sát điều động nhiều người tìm kiếm cả thành phố như vậy.
Mấy phút sau, Tô Cẩn quay về căn hộ, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng lạch cạch.
Cô đi vào bếp thấy người đàn ông đang tìm kiếm trong tủ bát, anh ta rất nghiêm túc, dường như không nhận ra cô đã quay về.
“Anh tìm cái gì?” Tô Cẩn đứng ở đó một lúc lâu không nhịn được hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông không ngoảnh lại, tiếp tục tìm kiếm: “Ngoại trừ bò bít tết thì không còn đồ ăn gì sao?”
Lúc này Tô Cẩn mới nhớ ra: “Anh chưa ăn gì à?”
“Tôi không ăn thịt bò.”
“Có đồ ăn còn kén chọn...” Không ăn thịt bò là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.
Đan Thần Huân nghe vậy ngoảnh lại nhìn, khóe môi hơi cong lên: “Đây không phải kén chọn mà là thói quen, cũng như việc cô chỉ ăn bò thôi ấy.”
Trong tủ lạnh chỉ có bò bít tết, trong tủ chỉ có hạt cà phê, cuộc sống của người phụ nữ này đúng là nhàm chán.
Tô Cẩn đi đến trước cửa thay giày, đến khi quay lại phòng khách mới nói: “Anh còn tâm trạng nói đến việc ăn uống à? Cảnh sát đang tìm kiếm anh khắp nơi trên đường kia kìa.”
Người đàn ông lên tiếng, cầm một túi hạt cà phê, không có đồ ăn thì đành uống cà phê vậy.
Anh chậm rãi pha cà phê với dáng vẻ ung dung.
Tô Cẩn nhìn bóng lưng người đàn ông, lắc đầu đi vào phòng ngủ.
Sau khi cô đóng cửa, cuối cùng Đan Thần Huân đã quay người lại.
Anh dựa vào tủ bát, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt đen láy nặng nề nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro