Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Có Tình Cảm Với...

Mặc Tiểu Đào

2024-10-29 10:19:13

Cô rời đi, cơ thể gầy gò nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đan Thần Huân nhìn theo bóng lưng cô dần đi xa, đôi mắt đen láy lạnh lẽo, sâu hun hút như biển khơi, không thể nhìn thấu.

“Sếp...” Tiết Linh Âm đi đến bên cạnh anh khẽ gọi: “Bây giờ đi đâu? Về đồn cảnh sát à?”

“Ừm, về đồn.” Người đàn ông thu lại tầm mắt, nhìn sang bên cạnh: “Đi thẩm vấn Đỗ Vĩ Lập.”

“Quần áo của anh...”

“Không sao.” Người đàn ông không thèm quan tâm, sải bước đi về phía trước.

Tiết Linh Âm sải bước đi theo, lão Dương và Hạ Bân đứng ở bên kia cũng vội vàng chạy theo anh.

Bốn người lên một chiếc xe rời đi trước, đội Tiếu Dương đi theo phía sau.

Lúc đi ra ngoài, xe của Sở Pháp y vẫn còn ở đó, Đan Thần Huân nhìn chằm chằm chiếc xe kia qua cửa sổ ghế phụ.

Hạ Bân ngồi trên ghế lái nhìn thoáng qua, há hốc mồm, thầm oán trách trong lòng: Sếp đang tìm pháp y Tô sao? Anh ta chưa từng thấy sếp quan tâm cô gái nào như vậy, chẳng lẽ là để ý cô rồi sao?

Anh ta vô cùng ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt hai người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, lão Dương cũng đang tỏ ra “há hốc mồm ngạc nhiên”.

Mọi người đều biết đội trưởng Đan luôn giữ mình trong sạch, một người ưu tú như anh lại không có bạn gái, không biết có yêu cầu cao hay không có hứng thú với phụ nữ.

Lần đầu tiên một người cô độc lạnh lùng như anh đi trêu phụ nữ, đúng là để người ta mở rộng tầm mắt.

Khuôn mặt Tiết Linh Âm vẫn có vẻ khó chịu, cô nhắc nhở Hạ Bân: “Lái nhanh lên đi! Còn đang chờ bắt người đấy!”

“Đang tăng tốc rồi đây.” Hạ Bân nhún vai, thu lại sự chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến khi lái xe lên đường cái, anh ta mới hỏi: “Lão đại, hình như anh rất để ý pháp y Tô...”

Đan Thần Huân nghe ra ý khác trong lời nói của anh ta: “Thật ra cậu muốn hỏi, có phải tôi có tình cảm với cô ấy không?”

“Ha ha, đúng là không lừa được anh mà.” Hạ Bân gãi đầu, cười hì hì nói: “Vậy anh và cô ấy.”

“Cậu cảm thấy thế nào?” Người đàn ông cong môi, vẻ mặt cười như không cười khiến người ta rùng mình.

Hạ Bân đâu dám hỏi tiếp nữa, lập tức ngồi thẳng người tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Đan Thần Huân qua gương chiếu hậu.

Trong xe im lặng, không ai muốn nói chuyện, nửa tiếng sau đã quay lại đồn cảnh sát Thành Nam.

Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Vĩ Lập vẫn phủ nhận việc mình có anh em song sinh: “Tôi không có anh em! Cảnh sát, các cậu nhầm rồi!”

“Nhầm à?” Đan Thần Huân cười lạnh, anh dựa vào ghế ngồi, đôi mắt đen láy lạnh lùng: “Chúng tôi tìm được hai nhóm vân tay tương tự trên bàn chế biến, kết quả kiểm tra là song sinh, Đỗ Vĩ Lập, ngoại trừ anh ra còn có một người giống hệt anh, chúng tôi có thể chắc chắn người này là hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn!”

“Đây chỉ là suy đoán của các cậu, các cậu không có chứng cứ!”

“Đúng, đây là điểm thông minh của anh em các anh, không ai biết hai người là anh em song sinh, giết bao nhiêu người thì các anh luôn có chứng cứ vắng mặt!” Đan Thần Huân nghiêng người về phía trước, cánh tay dài chống lên mặt bàn, vì áo sơ mi bên người ẩm ướt nên hơi nhăn nhúm, cổ áo mở ra trông vô cùng hoang dã.

Ánh mắt đen láy đầy áp lực như một con báo đang đi săn, dường như có thể cắn đứt cổ anh ta ngay lập tức.

Đỗ Vĩ Lập không nhịn được rùng mình, hai tay đan vào nhau, bàn tay siết chặt: “Tôi không giết người...”

“Anh không giết người, hung thủ là anh em của anh.” Đan Thần Huân nhìn chằm chằm anh ta: “... Nếu tôi không nhầm, anh cũng không muốn những người phụ nữ kia bị giết, chỉ có điều hung thủ là anh em của anh, anh bắt buộc phải che giấu sự thật...”

Anh lấy ra mấy bức ảnh đặt trước mặt Đỗ Vĩ Lập, trong ảnh là bốn cô gái trẻ tuổi, bốn người bị hại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0