Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Hình Nộm.
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Bác sĩ nói cô mắc chứng mất trí nhớ có tính lựa chọn, đây là cơ chế bảo vệ do đại não kích hoạt, cần phải đi tư vấn tâm lý.
Hơi thở dần ổn định, cơ thể cũng không còn run rẩy. Cô vịn vào mép bồn tắm ngồi dậy, trên mặt nước phản chiếu một khuôn mặt trắng bệch.
Những nốt mẩn đỏ đã biến mất, chỉ còn một vài chấm đỏ, khuôn mặt trắng bệch không còn máu, đôi môi tím tái.
Trông cô như một con quỷ, cũng như việc cô không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn sống trong đêm tối...
Tô Cẩn rửa mặt rồi đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ đi ra phòng khách.
Cô không muốn ăn cơm, ngồi trên sofa chờ đến đúng chín giờ rồi nằm xuống ngủ.
Trong căn hộ có hai phòng ngủ, nhưng hình như xưa nay cô không cần giường, ngày nào cũng ngủ trên ghế sofa.
Đi ngủ lúc chín giờ sáng, thức giấc lúc sáu giờ tối, khung giờ làm việc và nghỉ ngơi đã hình thành thì không thay đổi. Trong căn hộ mờ tối lạnh lẽo này không hề có hơi người.
Chẳng trách Diệp Ái Lạp lại gọi cô là ‘Vampire máu lạnh’.
...
Tám rưỡi tối, Tô Cẩn vừa bước đến Sở Pháp y đã nhận được tin tức yêu cầu cô đến hiện trường vụ án.
Lại một vụ án giết người khác, đây đã là vụ án thứ tư trong tháng này.
Lúc xe của Sở Pháp y đến hiện trường, tổ trọng án đã đến từ nửa tiếng trước.
Hiện trường vụ án nằm bên bờ sông Yến, đây là con sông lớn nhất của và cũng là biểu tượng của Đế Thành.
Cuối tháng sáu, nước sông đang trong giai đoạn thủy triều xuống, để lộ ra bãi đá mấp mô bên bờ.
Xác chết nằm trên một tảng đá lớn, do một người dân đi bộ phát hiện ra vào một tiếng trước.
Lần này xác chết hơi khác, dù đã bị cắt rời nhưng đầu, cơ thể và tay chân đều còn đó.
Điều kì quá là đầu và cơ thể là giả, là kiểu ma nơ canh ở trong trung tâm thương mại, tay chân là thật.
Hình nộm bị chặt đứt từ chỗ đầu gối, hai tay và bắp chân là của người thật, tất cả được xếp ngay ngắn thành một cơ thể hoàn chỉnh trên tảng đá.
Tô Cẩn vừa xuất hiện, nhóm cảnh sát đã tự động lùi lại vài mét, chỉ còn mỗi Viên Khả ở lại.
“Pháp y Tô!” Viên Khả vừa khâm phục vừa tò mò về cô, sau khi chào hỏi lại chủ động đề nghị cầm đồ giúp cô.
Tô Cẩn khéo léo tránh đi, cô không nhìn cô ấy mà tiếp tục đi về phía trước.
Cô ngồi xổm bên cạnh hình nộm, cẩn thận quan sát. Cô đã thấy rất nhiều hiện trường án mạng, nhưng tình cảnh này thật sự quá kỳ quái, khiến người ta phải sợ hãi.
Khuôn mặt hình nộm cũng đang mỉm cười, nhưng mắt mũi đang chảy máu, không biết do hung thủ bất cẩn để lại hay là cố ý làm vậy.
Cô cầm thiết bị bắt đầu kiểm tra.
Bên tổ trọng án, Tiếu Dương dẫn cấp dưới đi tìm manh mối ở gần đó, Đan Thần Huân cũng dẫn ba cấp dưới đi kiểm tra dọc theo bờ sông.
Lúc mọi người quay về, Tô Cẩn vừa hoàn tất công việc khám nghiệm tử thi.
“Pháp y Tô, có phát hiện gì không?” Tiếu Dương đứng cách cô hơn năm mét, lên tiếng hỏi.
Tô Cẩn không ngẩn đầu, cô dùng hai tay cầm một đoạn cánh tay lên, đang nghiêm túc quan sát.
Viên Khả cầm đèn pin, thấy khuôn mặt cô bình tĩnh, cứ như đang cầm một món đồ chơi thì da đầu tê dại.
“Tay chân của nữ giới, phần da thịt bị cắt có dấu hiệu co vào rõ ràng, còn có phản ứng thần kinh, người này bị cắt tay khi còn sống...” Cô đặt cánh tay xuống, lại cầm một bên bắp chân, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Cánh tay và chân thuộc về cùng một người, dựa theo màu sắc, phần da thịt bị cắt và sự thay đổi của máu, thời gian cắt không quá hai tiếng.”
“Nói vậy, hung thủ không phải Đỗ Vĩ Lập.” Lý Bạch nhìn về phía Tiếu Dương: “Bây giờ anh ta đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát.”
Tiếu Dương im lặng, hàng lông mày nhíu chặt.
Tiết Linh Âm nhìn anh ta hừ khẽ, lẩm bẩm: “Đã nói anh ta không phải hung thủ lại cứ nghi ngờ, không biết lên làm đội trưởng kiểu gì.”
“Khụ!” Đan Thần Huân ho khẽ, ra hiệu cô im lặng.
Hơi thở dần ổn định, cơ thể cũng không còn run rẩy. Cô vịn vào mép bồn tắm ngồi dậy, trên mặt nước phản chiếu một khuôn mặt trắng bệch.
Những nốt mẩn đỏ đã biến mất, chỉ còn một vài chấm đỏ, khuôn mặt trắng bệch không còn máu, đôi môi tím tái.
Trông cô như một con quỷ, cũng như việc cô không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn sống trong đêm tối...
Tô Cẩn rửa mặt rồi đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ đi ra phòng khách.
Cô không muốn ăn cơm, ngồi trên sofa chờ đến đúng chín giờ rồi nằm xuống ngủ.
Trong căn hộ có hai phòng ngủ, nhưng hình như xưa nay cô không cần giường, ngày nào cũng ngủ trên ghế sofa.
Đi ngủ lúc chín giờ sáng, thức giấc lúc sáu giờ tối, khung giờ làm việc và nghỉ ngơi đã hình thành thì không thay đổi. Trong căn hộ mờ tối lạnh lẽo này không hề có hơi người.
Chẳng trách Diệp Ái Lạp lại gọi cô là ‘Vampire máu lạnh’.
...
Tám rưỡi tối, Tô Cẩn vừa bước đến Sở Pháp y đã nhận được tin tức yêu cầu cô đến hiện trường vụ án.
Lại một vụ án giết người khác, đây đã là vụ án thứ tư trong tháng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc xe của Sở Pháp y đến hiện trường, tổ trọng án đã đến từ nửa tiếng trước.
Hiện trường vụ án nằm bên bờ sông Yến, đây là con sông lớn nhất của và cũng là biểu tượng của Đế Thành.
Cuối tháng sáu, nước sông đang trong giai đoạn thủy triều xuống, để lộ ra bãi đá mấp mô bên bờ.
Xác chết nằm trên một tảng đá lớn, do một người dân đi bộ phát hiện ra vào một tiếng trước.
Lần này xác chết hơi khác, dù đã bị cắt rời nhưng đầu, cơ thể và tay chân đều còn đó.
Điều kì quá là đầu và cơ thể là giả, là kiểu ma nơ canh ở trong trung tâm thương mại, tay chân là thật.
Hình nộm bị chặt đứt từ chỗ đầu gối, hai tay và bắp chân là của người thật, tất cả được xếp ngay ngắn thành một cơ thể hoàn chỉnh trên tảng đá.
Tô Cẩn vừa xuất hiện, nhóm cảnh sát đã tự động lùi lại vài mét, chỉ còn mỗi Viên Khả ở lại.
“Pháp y Tô!” Viên Khả vừa khâm phục vừa tò mò về cô, sau khi chào hỏi lại chủ động đề nghị cầm đồ giúp cô.
Tô Cẩn khéo léo tránh đi, cô không nhìn cô ấy mà tiếp tục đi về phía trước.
Cô ngồi xổm bên cạnh hình nộm, cẩn thận quan sát. Cô đã thấy rất nhiều hiện trường án mạng, nhưng tình cảnh này thật sự quá kỳ quái, khiến người ta phải sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt hình nộm cũng đang mỉm cười, nhưng mắt mũi đang chảy máu, không biết do hung thủ bất cẩn để lại hay là cố ý làm vậy.
Cô cầm thiết bị bắt đầu kiểm tra.
Bên tổ trọng án, Tiếu Dương dẫn cấp dưới đi tìm manh mối ở gần đó, Đan Thần Huân cũng dẫn ba cấp dưới đi kiểm tra dọc theo bờ sông.
Lúc mọi người quay về, Tô Cẩn vừa hoàn tất công việc khám nghiệm tử thi.
“Pháp y Tô, có phát hiện gì không?” Tiếu Dương đứng cách cô hơn năm mét, lên tiếng hỏi.
Tô Cẩn không ngẩn đầu, cô dùng hai tay cầm một đoạn cánh tay lên, đang nghiêm túc quan sát.
Viên Khả cầm đèn pin, thấy khuôn mặt cô bình tĩnh, cứ như đang cầm một món đồ chơi thì da đầu tê dại.
“Tay chân của nữ giới, phần da thịt bị cắt có dấu hiệu co vào rõ ràng, còn có phản ứng thần kinh, người này bị cắt tay khi còn sống...” Cô đặt cánh tay xuống, lại cầm một bên bắp chân, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Cánh tay và chân thuộc về cùng một người, dựa theo màu sắc, phần da thịt bị cắt và sự thay đổi của máu, thời gian cắt không quá hai tiếng.”
“Nói vậy, hung thủ không phải Đỗ Vĩ Lập.” Lý Bạch nhìn về phía Tiếu Dương: “Bây giờ anh ta đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát.”
Tiếu Dương im lặng, hàng lông mày nhíu chặt.
Tiết Linh Âm nhìn anh ta hừ khẽ, lẩm bẩm: “Đã nói anh ta không phải hung thủ lại cứ nghi ngờ, không biết lên làm đội trưởng kiểu gì.”
“Khụ!” Đan Thần Huân ho khẽ, ra hiệu cô im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro