Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Hung Thủ Biến Thái.
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Cửa phòng họp mở ra, Viên Khả - nữ cảnh sát duy nhất trong tổ trọng án đang bận rót nước, một cảnh sát trẻ tên Lý Bạch đang phát tài liệu.
Bốn người ngồi trước bàn họp hình bầu dục Tiếu Dương, Lâm Hải, Đan Thần Huân và cấp dưới của anh – Hạ Bân.
Hai vị đội trưởng đang trò chuyện với nhau, Viên Khả và Lý Bạch làm xong công việc đang dở cũng ngồi xuống.
Bốn thành viên tổ trọng án đồn cảnh sát khu Thành Nam ngồi đối mặt với cửa lớn, thấy Trì Triệt bước vào, bọn họ lập tức đứng dậy.
Hạ Bân ngoảnh lại rồi cũng đứng lên.
“Trưởng khoa Trì, pháp y Tô...” Tiếu Dương ra hiệu bọn họ ngồi xuống.
Trì Triệt mỉm cười nhìn những người đang có mặt, ở đây có năm người đàn ông, chiếc bàn này cũng không lớn, hoàn cảnh này hơi khó khăn với Tô Cẩn.
“Pháp y Tô, không sao chứ?” Anh ta hơi do dự, Tô Cẩn chưa từng tham gia các trường hợp công khai, chưa kể còn có nhiều đàn ông như vậy.
Tô Cẩn im lặng đứng ở cửa ra vào, nhẹ nhàng nhướn mày.
Cô khá nhạy cảm với người khác phái, cách một lớp khẩu trang dày mà cô cũng có thể cảm nhận được mùi hương nồng nặc của đàn ông.
Nhất là người đàn ông kia cũng có mặt, chỉ cần nhìn thấy anh ta, trong đầu cô sẽ nhớ đến hình ảnh tối qua.
Anh ta dám chạm vào tay cô!
Cô ngừng thở, đột nhiên quay người rời đi.
“Tô...”
Tiếu Dương muốn gọi cô lại, Trì Triệt lại đưa tay rồi lắc đầu với anh ta.
“Xin lỗi, pháp y Tô không khỏe. Xem ra hôm nay không thể tham gia cuộc họp.” Anh ta vẫn đánh giá cô quá cao, tưởng giữ một khoảng cách là không có vấn đề.
“Tôi hiểu mà.” Tiếu Dương nhún vai, ngồi xuống trước.
Trì Triệt vừa ngồi xuống, điện thoại đã vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, là Tô Cẩn gọi đến.
“Alo?” Anh ta giơ tay ra hiệu, mọi người đều yên lặng nhìn anh ta: “Họp qua điện thoại? Ừ. Được, tôi cảm thấy cũng được.”
Anh ta đưa điện thoại ra xa, nói với Tiếu Dương: “Pháp y Tô không thể có mặt, nhưng cô ấy cũng có thể tham gia cuộc họp.”
Nói xong, anh ta mở chế độ loa ngoài, đặt điện thoại ở giữa bàn.
Tiếu Dương mỉm cười, cao giọng nói: “Pháp y Tô, liên quan đến hai vụ án mạng hôm qua. Chúng tôi cần cô giúp đỡ...”
“Tôi đang nghe.” Giọng nói cô gái phát ra từ trong loa, giọng cô vô cùng mạnh mẽ khác hẳn vẻ ngoài gầy yếu.
Tô Cẩn là người Đế thành, giọng Bắc Kinh chuẩn tròn vành chữ rất dễ nhận ra, giọng nói của MC chưa chắc đã êm ái bằng cô.
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Tiếu Dương trở nên nghiêm túc: “Đội trưởng Đan, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt đen nhìn chiếc điện thoại ở giữa bàn, thật ra anh là người mời Tô Cẩn đến cuộc họp hôm nay.
Đúng là lúc đầu anh từng hoài nghi năng lực của cô, cho rằng cô còn rất trẻ, vô cùng nghi ngờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cô.
Thế nhưng, ngoại trừ hành động kỳ quái, cô bác sĩ pháp y này đã phân tích chuẩn xác về hung thủ.
Đan Thần Huân căn cứ vào vết máu và dấu chân khả nông ở bên bờ sông để phán đoán hung khí ở dưới sông, còn cô... thông qua xác chết để xác định điều này.
Phải nói rằng cô gái này có khả năng quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ kín kẽ, chẳng trách còn trẻ đã sắp được thăng chức Trưởng phòng Pháp Y.
Đan Thần Huân là người coi trọng nhân tài, sẽ không phủ nhận giá trị một người vì thành kiến, anh tin tưởng cô sẽ giúp ích cho vụ án.
“Mọi người đã nhận được tài liệu...” Tiếu Dương tắt đèn trong phòng, đi đến phía trước màn hình lớn, trên màn hình đang hiển thị ảnh chụp của người chết trong vụ án này.
“Vương Tiểu Huệ, 28 tuổi, chết trong nhà kho đóng kín, thời gian chết khoảng ngày mùng tám tháng sáu, cũng là mười ngày trước. Nửa người dưới bị tách rời, khuôn mặt bị cắt tám nhát dao. Căn cứ vào báo cáo của pháp y, những vết thương này được tạo ra trước khi chết. Người chết thứ hai...”
Anh ta chuyển sang bức ảnh tiếp theo: “Cũng chính là nửa thân dưới trong bụi cỏ ngoài nhà kho. Người chết là tên Lý Viện Viện 29 tuổi, thời gian chết là bảy giờ đến tám giờ tối qua, nhưng bảy ngày trước người nhà cô ấy đã đến đồn cảnh sát báo án. Cô ấy mất tích, người nhà cung cấp DNA, chúng tôi đã so sánh, xác nhận chính là cô ấy...”
Tiếu Dương lại ấn vào điều khiển từ xa, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp thứ ba: “Đây là người chết trong vụ án phân xác nửa tháng trước, do ngư dân vô tình vớt lên, chỉ có cơ thể. Đầu bị giấu ở trong tủ lạnh trong nhà, vẫn chưa tìm thấy tay chân cô ấy. Tên Phạm Diễm 28 tuổi... Mọi người xem số tài liệu này đi...”
Anh ta điều chỉnh ánh đèn sáng hơn để mọi người đọc tài liệu.
Tiếu Dương nói tiếp: “Trước tiên, chưa biết có cùng một hung thủ hay không, giữa ba người chết này đều có khá nhiều điểm tương tự, tuổi tác người chết đều là...”
Anh ta cầm bút nhanh chóng viết lên bảng trắng: “25 đến 30 tuổi, giới tính nữ, phân xác, cách gây án tương tự.”
“Còn có một điều nữa...” Hạ Bân nói tiếp: “Nhìn từ trên tài liệu, ba người chết đều làm ở tiệm cắt tóc, hai người là trùng hợp, ba người chắc chắn không thể là trùng hợp.”
“Đúng, vì vậy chúng ta có thể chắc chắn hung thủ là cùng một người.” Đương nhiên Tiếu Dương cũng phát hiện ra điểm này, anh ta nhìn về phía Đan Thần Huân: “Đội trưởng Đan, anh có bổ sung gì không?”
Đan Thần Huân nhìn chằm chằm tấm bảng trắng, suy nghĩ một lúc mới đứng dậy, chậm rãi đi đến trước màn hình.
“Rất rõ ràng, hung thủ đã lập kế hoạch trước khi phạm tội, người chết trong ba vụ giết người này không phải ngẫu nhiên mà được hung thủ chọn lọc. Ba cô gái trẻ cùng một nghề nghiệp, cách giết người hung ác như thể rất giống trả thù. Bởi vậy chúng ta có thể kết luận hung thủ có vấn đề tâm lý, là một tên giết người biến thái.”
“Nhân cách phản xã hội?” Viên Khả học tâm lý học tội phạm, hiểu khá rõ loại tội phạm này: “...Loại người này rất đáng sợ, hầu hết đều chịu sự kích thích từ khi còn bé dẫn đến việc ảnh hưởng tâm lý, nếu không dẫn dắt kịp thời, rất dễ trở thành tâm lý biến thái!”
“Nói cách khác, hung thủ sẽ tìm người đặc biệt để ra tay à?” Lâm Hải đã phá án khoảng mười năm nhưng chưa từng gặp loại vụ án này. Anh ta thích xem phim phá án, loại hung thủ này chỉ xuất hiện trên tivi.
“Đúng vậy, hung thủ đã đặt mục tiêu là nhân viên nữ trong tiệm cắt tóc. Chúng ta có thể bắt tay điều tra từ những tiệm cắt tóc.” Tiếu Dương dặn dò cấp dưới: “Sáng sớm ngày mai, Lý Bạch và lão Lâm một tổ, tôi và cảnh sát Hạ một tổ, trước tiên bắt đầu tìm manh mối từ tiệm cắt tóc khu Thành Nam...”
“Ở khu Thành Nam có ít nhất hơn một nghìn tiệm cắt tóc!” Lý Bạch giơ một ngón tay lên.
“Dù là mò kim đáy biển thì cũng phải tìm!” Tiếu Dương chỉ màn hình: “Mọi người vất vả một chút, nhanh chóng phá án, nếu chậm trễ thêm một ngày sẽ có càng nhiều người bị hại.”
“Ừ, tần suất phạm tội của hung thủ rất cao, chúng ta nhất định phải giành giật từng giây.” Sắc mặt Đan Thần Huân nặng nề, anh đi đến trước bàn họp chống hai tay lên bàn, nhìn chiếc điện thoại ở chính giữa: “Pháp y Tô, trong quá trình nghiệm thi, ngoại trừ tin tức cơ bản, cô có phát hiện gì khác lạ không?”
Đầu bên kia, điện thoại không có tiếng trả lời, chờ nửa phút mới nghe thấy giọng nữ trầm thấp: “Hai xác chết được phát hiện ở nhà kho đều bị chặt ngang, thân hình người chết tương tự nhau. Tôi cho rằng đây không phải sự trùng hợp...”
Tô Cẩn hơi dừng lại, cô đi vào phòng giải phẫu, ngồi xuống trước bàn làm việc: “Tôi cần tài liệu của xác chết phát hiện dưới nước.”
“Tôi sẽ gửi qua mạng cho cô.” Đan Thần Huân gật đầu với Hạ Bân.
Bốn người ngồi trước bàn họp hình bầu dục Tiếu Dương, Lâm Hải, Đan Thần Huân và cấp dưới của anh – Hạ Bân.
Hai vị đội trưởng đang trò chuyện với nhau, Viên Khả và Lý Bạch làm xong công việc đang dở cũng ngồi xuống.
Bốn thành viên tổ trọng án đồn cảnh sát khu Thành Nam ngồi đối mặt với cửa lớn, thấy Trì Triệt bước vào, bọn họ lập tức đứng dậy.
Hạ Bân ngoảnh lại rồi cũng đứng lên.
“Trưởng khoa Trì, pháp y Tô...” Tiếu Dương ra hiệu bọn họ ngồi xuống.
Trì Triệt mỉm cười nhìn những người đang có mặt, ở đây có năm người đàn ông, chiếc bàn này cũng không lớn, hoàn cảnh này hơi khó khăn với Tô Cẩn.
“Pháp y Tô, không sao chứ?” Anh ta hơi do dự, Tô Cẩn chưa từng tham gia các trường hợp công khai, chưa kể còn có nhiều đàn ông như vậy.
Tô Cẩn im lặng đứng ở cửa ra vào, nhẹ nhàng nhướn mày.
Cô khá nhạy cảm với người khác phái, cách một lớp khẩu trang dày mà cô cũng có thể cảm nhận được mùi hương nồng nặc của đàn ông.
Nhất là người đàn ông kia cũng có mặt, chỉ cần nhìn thấy anh ta, trong đầu cô sẽ nhớ đến hình ảnh tối qua.
Anh ta dám chạm vào tay cô!
Cô ngừng thở, đột nhiên quay người rời đi.
“Tô...”
Tiếu Dương muốn gọi cô lại, Trì Triệt lại đưa tay rồi lắc đầu với anh ta.
“Xin lỗi, pháp y Tô không khỏe. Xem ra hôm nay không thể tham gia cuộc họp.” Anh ta vẫn đánh giá cô quá cao, tưởng giữ một khoảng cách là không có vấn đề.
“Tôi hiểu mà.” Tiếu Dương nhún vai, ngồi xuống trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Triệt vừa ngồi xuống, điện thoại đã vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, là Tô Cẩn gọi đến.
“Alo?” Anh ta giơ tay ra hiệu, mọi người đều yên lặng nhìn anh ta: “Họp qua điện thoại? Ừ. Được, tôi cảm thấy cũng được.”
Anh ta đưa điện thoại ra xa, nói với Tiếu Dương: “Pháp y Tô không thể có mặt, nhưng cô ấy cũng có thể tham gia cuộc họp.”
Nói xong, anh ta mở chế độ loa ngoài, đặt điện thoại ở giữa bàn.
Tiếu Dương mỉm cười, cao giọng nói: “Pháp y Tô, liên quan đến hai vụ án mạng hôm qua. Chúng tôi cần cô giúp đỡ...”
“Tôi đang nghe.” Giọng nói cô gái phát ra từ trong loa, giọng cô vô cùng mạnh mẽ khác hẳn vẻ ngoài gầy yếu.
Tô Cẩn là người Đế thành, giọng Bắc Kinh chuẩn tròn vành chữ rất dễ nhận ra, giọng nói của MC chưa chắc đã êm ái bằng cô.
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Tiếu Dương trở nên nghiêm túc: “Đội trưởng Đan, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt đen nhìn chiếc điện thoại ở giữa bàn, thật ra anh là người mời Tô Cẩn đến cuộc họp hôm nay.
Đúng là lúc đầu anh từng hoài nghi năng lực của cô, cho rằng cô còn rất trẻ, vô cùng nghi ngờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cô.
Thế nhưng, ngoại trừ hành động kỳ quái, cô bác sĩ pháp y này đã phân tích chuẩn xác về hung thủ.
Đan Thần Huân căn cứ vào vết máu và dấu chân khả nông ở bên bờ sông để phán đoán hung khí ở dưới sông, còn cô... thông qua xác chết để xác định điều này.
Phải nói rằng cô gái này có khả năng quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ kín kẽ, chẳng trách còn trẻ đã sắp được thăng chức Trưởng phòng Pháp Y.
Đan Thần Huân là người coi trọng nhân tài, sẽ không phủ nhận giá trị một người vì thành kiến, anh tin tưởng cô sẽ giúp ích cho vụ án.
“Mọi người đã nhận được tài liệu...” Tiếu Dương tắt đèn trong phòng, đi đến phía trước màn hình lớn, trên màn hình đang hiển thị ảnh chụp của người chết trong vụ án này.
“Vương Tiểu Huệ, 28 tuổi, chết trong nhà kho đóng kín, thời gian chết khoảng ngày mùng tám tháng sáu, cũng là mười ngày trước. Nửa người dưới bị tách rời, khuôn mặt bị cắt tám nhát dao. Căn cứ vào báo cáo của pháp y, những vết thương này được tạo ra trước khi chết. Người chết thứ hai...”
Anh ta chuyển sang bức ảnh tiếp theo: “Cũng chính là nửa thân dưới trong bụi cỏ ngoài nhà kho. Người chết là tên Lý Viện Viện 29 tuổi, thời gian chết là bảy giờ đến tám giờ tối qua, nhưng bảy ngày trước người nhà cô ấy đã đến đồn cảnh sát báo án. Cô ấy mất tích, người nhà cung cấp DNA, chúng tôi đã so sánh, xác nhận chính là cô ấy...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếu Dương lại ấn vào điều khiển từ xa, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp thứ ba: “Đây là người chết trong vụ án phân xác nửa tháng trước, do ngư dân vô tình vớt lên, chỉ có cơ thể. Đầu bị giấu ở trong tủ lạnh trong nhà, vẫn chưa tìm thấy tay chân cô ấy. Tên Phạm Diễm 28 tuổi... Mọi người xem số tài liệu này đi...”
Anh ta điều chỉnh ánh đèn sáng hơn để mọi người đọc tài liệu.
Tiếu Dương nói tiếp: “Trước tiên, chưa biết có cùng một hung thủ hay không, giữa ba người chết này đều có khá nhiều điểm tương tự, tuổi tác người chết đều là...”
Anh ta cầm bút nhanh chóng viết lên bảng trắng: “25 đến 30 tuổi, giới tính nữ, phân xác, cách gây án tương tự.”
“Còn có một điều nữa...” Hạ Bân nói tiếp: “Nhìn từ trên tài liệu, ba người chết đều làm ở tiệm cắt tóc, hai người là trùng hợp, ba người chắc chắn không thể là trùng hợp.”
“Đúng, vì vậy chúng ta có thể chắc chắn hung thủ là cùng một người.” Đương nhiên Tiếu Dương cũng phát hiện ra điểm này, anh ta nhìn về phía Đan Thần Huân: “Đội trưởng Đan, anh có bổ sung gì không?”
Đan Thần Huân nhìn chằm chằm tấm bảng trắng, suy nghĩ một lúc mới đứng dậy, chậm rãi đi đến trước màn hình.
“Rất rõ ràng, hung thủ đã lập kế hoạch trước khi phạm tội, người chết trong ba vụ giết người này không phải ngẫu nhiên mà được hung thủ chọn lọc. Ba cô gái trẻ cùng một nghề nghiệp, cách giết người hung ác như thể rất giống trả thù. Bởi vậy chúng ta có thể kết luận hung thủ có vấn đề tâm lý, là một tên giết người biến thái.”
“Nhân cách phản xã hội?” Viên Khả học tâm lý học tội phạm, hiểu khá rõ loại tội phạm này: “...Loại người này rất đáng sợ, hầu hết đều chịu sự kích thích từ khi còn bé dẫn đến việc ảnh hưởng tâm lý, nếu không dẫn dắt kịp thời, rất dễ trở thành tâm lý biến thái!”
“Nói cách khác, hung thủ sẽ tìm người đặc biệt để ra tay à?” Lâm Hải đã phá án khoảng mười năm nhưng chưa từng gặp loại vụ án này. Anh ta thích xem phim phá án, loại hung thủ này chỉ xuất hiện trên tivi.
“Đúng vậy, hung thủ đã đặt mục tiêu là nhân viên nữ trong tiệm cắt tóc. Chúng ta có thể bắt tay điều tra từ những tiệm cắt tóc.” Tiếu Dương dặn dò cấp dưới: “Sáng sớm ngày mai, Lý Bạch và lão Lâm một tổ, tôi và cảnh sát Hạ một tổ, trước tiên bắt đầu tìm manh mối từ tiệm cắt tóc khu Thành Nam...”
“Ở khu Thành Nam có ít nhất hơn một nghìn tiệm cắt tóc!” Lý Bạch giơ một ngón tay lên.
“Dù là mò kim đáy biển thì cũng phải tìm!” Tiếu Dương chỉ màn hình: “Mọi người vất vả một chút, nhanh chóng phá án, nếu chậm trễ thêm một ngày sẽ có càng nhiều người bị hại.”
“Ừ, tần suất phạm tội của hung thủ rất cao, chúng ta nhất định phải giành giật từng giây.” Sắc mặt Đan Thần Huân nặng nề, anh đi đến trước bàn họp chống hai tay lên bàn, nhìn chiếc điện thoại ở chính giữa: “Pháp y Tô, trong quá trình nghiệm thi, ngoại trừ tin tức cơ bản, cô có phát hiện gì khác lạ không?”
Đầu bên kia, điện thoại không có tiếng trả lời, chờ nửa phút mới nghe thấy giọng nữ trầm thấp: “Hai xác chết được phát hiện ở nhà kho đều bị chặt ngang, thân hình người chết tương tự nhau. Tôi cho rằng đây không phải sự trùng hợp...”
Tô Cẩn hơi dừng lại, cô đi vào phòng giải phẫu, ngồi xuống trước bàn làm việc: “Tôi cần tài liệu của xác chết phát hiện dưới nước.”
“Tôi sẽ gửi qua mạng cho cô.” Đan Thần Huân gật đầu với Hạ Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro