Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Người Phụ Nữ Ch...
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Vụ án giết người xảy ra ở khu vực tiếp giáp Thành Nam và thủ đô, đồn cảnh sát hai bên đều tham gia vào.
Tiếu Dương nhận được điện thoại, biết Hạ Bân là kẻ tình nghi, lập tức gọi cho Trì Triệt.
Cảnh sát trong tổ trọng án Tổng khu đến trước, Hạ Bân đã mặc quần áo tử tế ngồi trên ghế sofa trong phòng để lấy lời khai.
“Hạ Bân!”
Lão Dương và Tiết Linh Âm chạy đến trước mặt anh ta, hai người nghiêm túc và lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì thế? Không phải anh đi tìm sếp à?” Lúc tan làm, rõ ràng anh ta nói muốn đi tìm sếp, Tiết Linh Âm cũng muốn đi cùng anh ta, nhưng vẫn chưa hoàn thành công việc nên đành thôi.
Cô còn liên tục dặn dò, nếu có tin tức phải thông báo cho bọn họ ngay.
Hạ Bàn yên lặng ôm đầu, vẻ mặt đau khổ và buồn bực, anh ta túm chặt tóc như muốn giật ra khỏi da đầu.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Tôi không giết người, lúc tôi tỉnh lại cô ta đã chết rồi! Hai người tin tôi không?”
Lão Dương khoác vai anh ta an ủi: “Chúng tôi tin cậu, cậu yên tâm đi, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho cậu!”
Hạ Bân túm lấy cánh tay anh ta, biết ơn gật đầu với anh ta.
“Yên tâm đi...” Tiết Linh Âm cũng an ủi anh ta: “Chỉ cần anh không làm vậy, chúng ta không thẹn với lòng mình.”
“Cảm ơn.” Hạ Bân đứng dậy, cảnh sát đeo còng tay cho anh ta, sau đó đưa ra ngoài.
Tiết Linh Âm và lão Dương đi đến cạnh giường quan sát xác chết, trên xác chết đã phủ kín ga giường màu trắng, chết không nhắm mắt.
Trong lúc đợi pháp y và pháp chứng, hai người dẫn những tổ viên khác trong tổ trọng án tiến hành kiểm tra, thu thập manh mối ở hiện trường.
Mười phút sau, vừa qua mười một giờ khuya, nhân viên công tác trong Sở Pháp y khu Thành Nam đã đến hiện trường, pháp y là Tô Cẩn.
Cô mặc áo blouse, đeo khẩu trang và găng tay vô cùng đầy đủ, sau khi bước vào hiện trường bắt đầu kiểm tra xác chết.
Tiết Linh Âm và lão Dương đứng cách ba mét ở sau lưng cô, trong phòng rất yên tĩnh, nhân viên pháp chống đang tìm kiểm chứng cứ khắp nơi, một cảnh sát chụp ảnh xác chết, đèn flash liên tục nhấp nháy.
“Ước tính sơ bộ thời gian chết từ chín giờ đến mười giờ, có lẽ đã chết hơn một tiếng...” Tô Cẩn rút thiết bị đo đạc từ bụng người chết ra, căn cứ vào nhiệt độ lá gan để suy đoán thời gian tử vong.
Cô đặt thiết bị xuống, kéo ga giường trên cơ thể người chết xuống, cẩn thận kiểm tra hung khí: “Con dao đâm vào bốn centimet, máu tươi bắn tung tóe, gần như một dao trí mạng... Tình hình cụ thể còn cần giải phẫu thêm...”
Cô đắp lại ga giường, lập tức dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Pháp y Tô...” Tiết Linh Âm bước tới, nghiêm mặt, nặng nề nói: “Đồng nghiệp của tôi là nghi phạm trong vụ án này, anh ấy uống quá nhiều nên bất tỉnh, liệu có khả năng giết người không?”
Tiết Linh Âm đã xem lời khai của Hạ Băn, tin chắc anh ta không giết người, hỏi vậy chỉ vì muốn thông qua sự phán đoán chuyên nghiệp của pháp y để lấy được chứng cứ có lợi cho Hạ Bân.
Tô Cẩn cúi đầu sắp xếp hòm điều tra thực địa, dọn dẹp xong mới ngẩng đầu lên: “Tôi chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, không cung cấp bất kỳ suy đoán giả thiết nào.”
Cô lạnh lùng nói, cầm theo cái hòm đi đến cửa, đi được vài bước đột nhiên ngoảnh lại: “Tôi nhắc nhở cô một câu, điều tra coi trọng chứng cứ, cô sẽ không nhận được bất kỳ bằng chứng nào có thể xóa bỏ tình nghi cho đồng nghiệp của cô từ chỗ tôi.”
Tô Cẩn nói hết câu này lại sải bước rời đi.
Tiết Linh Âm nhìn theo bóng lưng cô, hàng lông mày cau chặt, sắc mặt tối tăm.
“Nhanh đi tìm chứng cứ đi...” Lão Dương đi đến sau lưng Tiết Linh Âm, nhìn ra cửa nói.
Tiết Linh Âm thở dài, nhìn người chết nằm trên giường: “Nếu có sếp ở đây thì tốt rồi...”
Lúc họ đang nói chuyện, Tiếu Dương dẫn đội đi vào.
Tiếu Dương nhận được điện thoại, biết Hạ Bân là kẻ tình nghi, lập tức gọi cho Trì Triệt.
Cảnh sát trong tổ trọng án Tổng khu đến trước, Hạ Bân đã mặc quần áo tử tế ngồi trên ghế sofa trong phòng để lấy lời khai.
“Hạ Bân!”
Lão Dương và Tiết Linh Âm chạy đến trước mặt anh ta, hai người nghiêm túc và lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì thế? Không phải anh đi tìm sếp à?” Lúc tan làm, rõ ràng anh ta nói muốn đi tìm sếp, Tiết Linh Âm cũng muốn đi cùng anh ta, nhưng vẫn chưa hoàn thành công việc nên đành thôi.
Cô còn liên tục dặn dò, nếu có tin tức phải thông báo cho bọn họ ngay.
Hạ Bàn yên lặng ôm đầu, vẻ mặt đau khổ và buồn bực, anh ta túm chặt tóc như muốn giật ra khỏi da đầu.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Tôi không giết người, lúc tôi tỉnh lại cô ta đã chết rồi! Hai người tin tôi không?”
Lão Dương khoác vai anh ta an ủi: “Chúng tôi tin cậu, cậu yên tâm đi, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho cậu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Bân túm lấy cánh tay anh ta, biết ơn gật đầu với anh ta.
“Yên tâm đi...” Tiết Linh Âm cũng an ủi anh ta: “Chỉ cần anh không làm vậy, chúng ta không thẹn với lòng mình.”
“Cảm ơn.” Hạ Bân đứng dậy, cảnh sát đeo còng tay cho anh ta, sau đó đưa ra ngoài.
Tiết Linh Âm và lão Dương đi đến cạnh giường quan sát xác chết, trên xác chết đã phủ kín ga giường màu trắng, chết không nhắm mắt.
Trong lúc đợi pháp y và pháp chứng, hai người dẫn những tổ viên khác trong tổ trọng án tiến hành kiểm tra, thu thập manh mối ở hiện trường.
Mười phút sau, vừa qua mười một giờ khuya, nhân viên công tác trong Sở Pháp y khu Thành Nam đã đến hiện trường, pháp y là Tô Cẩn.
Cô mặc áo blouse, đeo khẩu trang và găng tay vô cùng đầy đủ, sau khi bước vào hiện trường bắt đầu kiểm tra xác chết.
Tiết Linh Âm và lão Dương đứng cách ba mét ở sau lưng cô, trong phòng rất yên tĩnh, nhân viên pháp chống đang tìm kiểm chứng cứ khắp nơi, một cảnh sát chụp ảnh xác chết, đèn flash liên tục nhấp nháy.
“Ước tính sơ bộ thời gian chết từ chín giờ đến mười giờ, có lẽ đã chết hơn một tiếng...” Tô Cẩn rút thiết bị đo đạc từ bụng người chết ra, căn cứ vào nhiệt độ lá gan để suy đoán thời gian tử vong.
Cô đặt thiết bị xuống, kéo ga giường trên cơ thể người chết xuống, cẩn thận kiểm tra hung khí: “Con dao đâm vào bốn centimet, máu tươi bắn tung tóe, gần như một dao trí mạng... Tình hình cụ thể còn cần giải phẫu thêm...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đắp lại ga giường, lập tức dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Pháp y Tô...” Tiết Linh Âm bước tới, nghiêm mặt, nặng nề nói: “Đồng nghiệp của tôi là nghi phạm trong vụ án này, anh ấy uống quá nhiều nên bất tỉnh, liệu có khả năng giết người không?”
Tiết Linh Âm đã xem lời khai của Hạ Băn, tin chắc anh ta không giết người, hỏi vậy chỉ vì muốn thông qua sự phán đoán chuyên nghiệp của pháp y để lấy được chứng cứ có lợi cho Hạ Bân.
Tô Cẩn cúi đầu sắp xếp hòm điều tra thực địa, dọn dẹp xong mới ngẩng đầu lên: “Tôi chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, không cung cấp bất kỳ suy đoán giả thiết nào.”
Cô lạnh lùng nói, cầm theo cái hòm đi đến cửa, đi được vài bước đột nhiên ngoảnh lại: “Tôi nhắc nhở cô một câu, điều tra coi trọng chứng cứ, cô sẽ không nhận được bất kỳ bằng chứng nào có thể xóa bỏ tình nghi cho đồng nghiệp của cô từ chỗ tôi.”
Tô Cẩn nói hết câu này lại sải bước rời đi.
Tiết Linh Âm nhìn theo bóng lưng cô, hàng lông mày cau chặt, sắc mặt tối tăm.
“Nhanh đi tìm chứng cứ đi...” Lão Dương đi đến sau lưng Tiết Linh Âm, nhìn ra cửa nói.
Tiết Linh Âm thở dài, nhìn người chết nằm trên giường: “Nếu có sếp ở đây thì tốt rồi...”
Lúc họ đang nói chuyện, Tiếu Dương dẫn đội đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro