Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Nhà Họ Đan Đế T...
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Bà Đan lại rơi nước mắt, chỉ cần nghĩ đến con trai mình chảy rất nhiều máu, còn có thể trúng đạn, trong lòng bà lại đau như dao cắt.
“Dì ơi, di yên tâm đi, bọn cháu sẽ làm vậy.”
“Dì ơi, dì đừng sốt ruột, A Huân không sao đâu...” Lương Tiêu đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, rót cho bà một cốc nước, an ủi: “Cậu ấy sẽ không mất tích không có lý do, cháu có linh cảm cậu ấy còn sống, dì phải giữ gìn sức khỏe.”
“Nếu thằng bé có thể an toàn quay về, di bằng lòng giảm mười năm tuổi thọ!” Bà Đan lau nước mắt.
Đan Nguyên Khôn ngồi bên cạnh đưa khăn tay cho bà: “Được rồi, em đừng khóc nữa, bọn trẻ còn đang ở đây, chú ý hình tượng đi.”
“Anh im miệng đi!” Đổng Nghệ Trân nghe vậy lại nổi giận: “Vừa rồi muốn anh nói chuyện thì anh không nói. Con trai do một mình em sinh ra à? Em thấy anh không hề lo lắng chút nào!”
Ngày thường bà Đan đoan trang tao nhã, lúc nói chuyện cũng dịu dàng mềm mỏng, bây giờ lại nổi giận trước mặt bao người, có thể thấy bà đã lo lắng đến mức mất lý trí.
Đan Nguyên Khôn hơi xấu hổ đỏ mặt, quay người đi sang một bên, vẻ mặt có phần khó chịu.
Thấy vậy, Lương Tiêu và Lăng Thiếu Lâm nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không nên ở lại lâu hơn, thế là xin phép về trước.
Sau khi bọn họ rời đi, Đan Tuyết Nhu an ủi mẹ, hai mẹ con cùng về phòng.
Đan Nguyên Khôn bàn bạc với em trai về việc thêm người, Đan Nguyên Sâm không nói gì ngoại trừ gật đầu và lắc đầu, cả quá trình đều không có biểu cảm gì.
“Em sẽ để ý, anh yên tâm chăm sóc chị dâu đi.” Cuối cùng anh ta mới nói một câu, giọng nói mạnh mẽ thật thà.
Đan Nguyên Khôn vỗ vai anh ta, lại dặn dò: “Không còn cách nào nữa cả.”
“Vâng.” Anh ta gật đầu.
Đan Nguyên Khôn nặng nề thở dài, vẻ mặt vô cùng lo lắng, ông cũng sốt ruột nhưng không muốn làm vợ lo lắng hơn, đành phải giả vờ bình tĩnh.
Không ai biết ông đã thức trắng hai ngày, ăn cũng không ngon.
Đan Nguyên Sâm nhìn anh trai lên tầng, anh ta không rời đi ngay mà tìm ba vệ sĩ phụ trách đến bàn giao việc tiếp theo.
Lưu Tĩnh Hùng cũng ở trong số đó, sau khi nghiêm túc nghe người đàn ông sắp xếp thì khẽ hỏi thăm: “Ông chủ nhỏ, hai ngày qua đã tìm tất cả các nơi trong thành phố, có phải nên mở rộng phạm vi tìm kiếm, phải người đi tìm xung quanh thành phố không?”
Đan Nguyên Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ta chỉ yên lặng ngước nhìn, trên khuôn mặt không có cảm xúc.
Lưu Tĩnh Hùng lập tức cúi đầu, tuy ông chủ nhỏ là người kiệm lời, trông hiền lành trung thực nhưng kiểu tính cách này thường khiến người ta không thể nắm chắc.
Khuôn mặt không có cảm xúc khiến mọi người thầm gọi anh ta là “mặt đơ”, không nhận ra sự thay đổi cảm xúc, càng không đoán được vui giận.
Đặc biệt là lúc im lặng nhìn chằm chằm người khác sẽ khiến người ta run rẩy, có cảm giác sợ hãi.
“Cậu tên là gì?” Đan Nguyên Sâm kẹp một điếu xì gà nhập khẩu mỏng trên đầu ngón tay.
Vệ sĩ sau lưng bước tới châm thuốc, sau đó lại lùi về chỗ.
“Lưu Tĩnh... Hùng.” Anh ta cúi đầu, sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh, không biết mình đã nói sai điều gì.
Đan Nguyên Sâm hít mấy hơi, trong làn khói mù lượn lờ, anh ta lạnh lùng nheo mắt: “Tiểu Lưu...”
Anh ta đứng dậy đi từng bước đến trước mặt Lưu Tĩnh Hùng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu người này: “Đã tìm khắp cả Đế thành?”
“Vẫn... vẫn chưa.” Lưu Tĩnh Hùng cúi đầu thấp hơn, khí chất của ông chủ nhỏ không hề thua kém ông cụ, quan trọng là không nhận ra vui giận càng khiến người ta nơm nớp lo sợ.
“Vẫn chưa, thế thì đi tìm tiếp đi.” Nói xong câu này, người đàn ông chậm rãi đi ra ngoài, vệ sĩ riêng vội vàng đi theo.
“Dì ơi, di yên tâm đi, bọn cháu sẽ làm vậy.”
“Dì ơi, dì đừng sốt ruột, A Huân không sao đâu...” Lương Tiêu đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, rót cho bà một cốc nước, an ủi: “Cậu ấy sẽ không mất tích không có lý do, cháu có linh cảm cậu ấy còn sống, dì phải giữ gìn sức khỏe.”
“Nếu thằng bé có thể an toàn quay về, di bằng lòng giảm mười năm tuổi thọ!” Bà Đan lau nước mắt.
Đan Nguyên Khôn ngồi bên cạnh đưa khăn tay cho bà: “Được rồi, em đừng khóc nữa, bọn trẻ còn đang ở đây, chú ý hình tượng đi.”
“Anh im miệng đi!” Đổng Nghệ Trân nghe vậy lại nổi giận: “Vừa rồi muốn anh nói chuyện thì anh không nói. Con trai do một mình em sinh ra à? Em thấy anh không hề lo lắng chút nào!”
Ngày thường bà Đan đoan trang tao nhã, lúc nói chuyện cũng dịu dàng mềm mỏng, bây giờ lại nổi giận trước mặt bao người, có thể thấy bà đã lo lắng đến mức mất lý trí.
Đan Nguyên Khôn hơi xấu hổ đỏ mặt, quay người đi sang một bên, vẻ mặt có phần khó chịu.
Thấy vậy, Lương Tiêu và Lăng Thiếu Lâm nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không nên ở lại lâu hơn, thế là xin phép về trước.
Sau khi bọn họ rời đi, Đan Tuyết Nhu an ủi mẹ, hai mẹ con cùng về phòng.
Đan Nguyên Khôn bàn bạc với em trai về việc thêm người, Đan Nguyên Sâm không nói gì ngoại trừ gật đầu và lắc đầu, cả quá trình đều không có biểu cảm gì.
“Em sẽ để ý, anh yên tâm chăm sóc chị dâu đi.” Cuối cùng anh ta mới nói một câu, giọng nói mạnh mẽ thật thà.
Đan Nguyên Khôn vỗ vai anh ta, lại dặn dò: “Không còn cách nào nữa cả.”
“Vâng.” Anh ta gật đầu.
Đan Nguyên Khôn nặng nề thở dài, vẻ mặt vô cùng lo lắng, ông cũng sốt ruột nhưng không muốn làm vợ lo lắng hơn, đành phải giả vờ bình tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai biết ông đã thức trắng hai ngày, ăn cũng không ngon.
Đan Nguyên Sâm nhìn anh trai lên tầng, anh ta không rời đi ngay mà tìm ba vệ sĩ phụ trách đến bàn giao việc tiếp theo.
Lưu Tĩnh Hùng cũng ở trong số đó, sau khi nghiêm túc nghe người đàn ông sắp xếp thì khẽ hỏi thăm: “Ông chủ nhỏ, hai ngày qua đã tìm tất cả các nơi trong thành phố, có phải nên mở rộng phạm vi tìm kiếm, phải người đi tìm xung quanh thành phố không?”
Đan Nguyên Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ta chỉ yên lặng ngước nhìn, trên khuôn mặt không có cảm xúc.
Lưu Tĩnh Hùng lập tức cúi đầu, tuy ông chủ nhỏ là người kiệm lời, trông hiền lành trung thực nhưng kiểu tính cách này thường khiến người ta không thể nắm chắc.
Khuôn mặt không có cảm xúc khiến mọi người thầm gọi anh ta là “mặt đơ”, không nhận ra sự thay đổi cảm xúc, càng không đoán được vui giận.
Đặc biệt là lúc im lặng nhìn chằm chằm người khác sẽ khiến người ta run rẩy, có cảm giác sợ hãi.
“Cậu tên là gì?” Đan Nguyên Sâm kẹp một điếu xì gà nhập khẩu mỏng trên đầu ngón tay.
Vệ sĩ sau lưng bước tới châm thuốc, sau đó lại lùi về chỗ.
“Lưu Tĩnh... Hùng.” Anh ta cúi đầu, sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh, không biết mình đã nói sai điều gì.
Đan Nguyên Sâm hít mấy hơi, trong làn khói mù lượn lờ, anh ta lạnh lùng nheo mắt: “Tiểu Lưu...”
Anh ta đứng dậy đi từng bước đến trước mặt Lưu Tĩnh Hùng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu người này: “Đã tìm khắp cả Đế thành?”
“Vẫn... vẫn chưa.” Lưu Tĩnh Hùng cúi đầu thấp hơn, khí chất của ông chủ nhỏ không hề thua kém ông cụ, quan trọng là không nhận ra vui giận càng khiến người ta nơm nớp lo sợ.
“Vẫn chưa, thế thì đi tìm tiếp đi.” Nói xong câu này, người đàn ông chậm rãi đi ra ngoài, vệ sĩ riêng vội vàng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro