Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Thần Tiên Hạ Ph...

Mặc Tiểu Đào

2024-10-29 10:19:13

Bác sĩ Vương xấu hổ, anh ta nói: “Nói ra thật ngại quá, một vị bác sĩ gần 50 tuổi như tôi còn không bằng cậu, đúng là tuổi trẻ tài cao! Không thể không phục!”

Tuy Lương Tiêu chưa đến 30, chỉ mới làm việc mấy năm nhưng hai năm gần đây rất nổi tiếng trong giới. Anh đang làm việc ở khoa cấp cứu, là một bác sĩ đa khoa, anh đã từng cứu sống mấy bệnh nhân bị bác sĩ nhận định không thể cứu chữa, phương pháp điều trị của anh rất cấp tiến, thường có hành động khác thường nhưng lần nào cũng có thể cứu chữa cho bệnh nhân.

Sau khi tạo ra mấy kỳ tích, anh bắt đầu nổi tiếng. Có rất nhiều bệnh nhân nghe danh tìm đến bệnh viện mà anh đang công tác, nhận được cả danh tiếng lẫn lợi ích, chẳng mấy chốc đã thăng chức cho anh làm bác sĩ chủ nhiệm.

“Nào có, bác sĩ coi trọng kinh nghiệm, lớp người trẻ chúng tôi vẫn phải học hỏi các anh, có cơ hội sẽ giao lưu nhiều hơn.” Lương Tiêu bắt tay anh ta, sau đó đi xuống tầng.

Đi ra bên ngoài biệt thự, anh không đi ngay mà dựa vào cửa xe nhai kẹo cao su, hai tay đút túi quần nhìn chằm chằm cửa lớn.

Người đàn ông mặc bộ quần áo trắng, dáng người cao ráo nổi bật dưới ánh đèn, như miếng ngọc đang phát sáng rực rỡ.

Sau khi chờ một lúc, cuối cùng đã thấy hai bóng người xuất hiện ở cửa chính.

Lục Niệm tiễn Đan Thần Huân ra cửa, hai người nói mấy câu, người đàn ông mới bước xuống bậc thang.

“Thần thám, đi uống hai chén không?” Lương Tiêu cười híp mắt mở cửa xe, khoác một tay lên khung cửa, mỉm cười vô hại.

“Đừng cợt nhả với tôi.” Đan Thần Huân lạnh lùng lườm: “Lăng nhăng bên ngoài chưa đủ, còn định ra tay với Lục Lâm?!”

“Cô bé kia tên Lục Lâm à?” Lương Tiêu vẫn cười hì hì, anh ta có hiểu sơ qua về nhà họ Lục, cũng nghe Đan Thần Huân nhắc đến hai chị em này, chỉ là không biết tên: “...Ôi, xem ra chị gái xinh đẹp hơn, dáng người cũng đẹp, cậu thật may mắn!”

Trong lời nói của anh ta còn hàm chứa ý khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lục Lâm ngây thơ không giống đám bạn gái của cậu, không thể chịu được việc cậu lăng nhăng hết người này đến người khác đâu. Đừng trêu chọc cô bé, nếu không chẳng còn bạn bè gì nữa.” Đan Thần Huân cảnh cáo, lời lẽ nghiêm khắc, không giống nói đùa.

Nếu anh không có mặt ở đó, có lẽ thằng nhãi này đã xin số Lục Lâm rồi.

“Đừng nói vậy mà, cứ như tôi là người xấu bụng đói ăn quàng vậy. Cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với mấy cô nhóc ngây ngô.” Lương Tiêu giơ tay lên thề: “Cậu không cho phép, tôi tuyệt đối không chạm vào một sợi lông tơ của hai chị em nhà họ Lục! Ok? Đội trưởng Đan có đi không nào? Đi uống một chén...”

Đan Thần Huân nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn lên xe.

Lương Tiêu lái xe, chiếc BMW màu trắng rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, chạy thẳng về phía trung tâm thành phố.

Mười lăm phút sau, hai người đã xuất hiện ở tầng mười sáu, tòa nhà ‘Dự Thần quốc tế’.

Nơi này là chỗ ở của Lương Tiêu, căn hộ kiểu khách sạn cao cấp số một số hai ở Đế thành, diện tích nhỏ nhất là hai trăm mét vuông, giá cả mỗi tầng lại khác nhau, nhưng dù sao cũng là khu nhà giàu, tầng thấp nhất cũng phải đến mấy chục triệu.

Lương Tiêu là con nhà giàu, việc ở trong căn hộ sang trọng cũng chẳng có gì lạ.

Anh ta đứng trong quầy bar tự pha chế rượu, chỉ chốc lát đã pha chế ra một cốc chất lỏng màu vàng óng, sáu đó rót ra hai chén, bước đến ghế sofa đặt xuống trước mặt Đan Thần Huân.

“Lão Đan, nếm thử đi, đây là sản phẩm mới mà tôi vừa nghiên cứu ra.” Lương Tiêu vừa uống vừa ngồi xuống, cười tủm tỉm.

Đan Thần Huân cầm lên nhấp một ngụm, cau mày đánh giá: “Bình thường, trình độ của cậu lại giảm đi rồi.”

“Rõ ràng là cậu không biết thưởng thức, lãng phí rượu ngon!” Lương Tiêu lắc đầu thở dài, người bạn thân này không hút thuốc, không cờ bạc, ngoại trừ thỉnh thoảng đến cho anh ta uống hai chén thì đúng là thần tiên hạ phàm, không dính khói lửa trần gian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0