Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Người Có Tài Th...
(>..
2024-10-05 11:54:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra không chỉ nói ở ngoài miệng, Quý Phi Dương thấy ý định của Phó Thầm, dường như đang chuẩn bị lấy ra hơn một nửa cổ phần của công ty đề bồi thường cho Vệ Kiều.
Quan trọng là bồi thường thì bồi thường đi, Phó Thầm nhất định phải lén lút chuẩn bị, sợ sau khi người khác biết được lại lan truyền ra ngoài khiến cho Vệ Kiều không thể không tha thứ.
Ngồi bàn trên là Tống Mạnh Vũ, sau khi giả vờ như vô tình nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, nhẹ nhàng hạ mi xuống: "Trà Trà, Quý Phi Dương nói rất đúng, tuy rằng cậu sống ở trấn nhỏ mười mấy năm, không được học tập ở môi trường tốt, không học được một vài thói quen trong giới cũng, mà anh Phó Thầm sinh sống ở phía Nam, vẫn luôn ưu tú, nhưng anh Phó Thầm cũng rất vô tội, cậu đừng hận anh ấy."
"Tôi hận anh ấy làm gì chứ?" Nguyễn Trà mang vẻ mặt không hiểu mà nhìn về phía Tống Mạnh Vũ: "Cậu vẫn còn trẻ như vậy, trong lòng có thể trong sáng lên một chút được không, lại có thể cả ngày nghĩ đến việc hận hay không hận, tôi chỉ muốn coi anh ấy là mục tiêu để học tập."
Hạng nhất khối 11 đó, nếu mình có thể đứng hạng nhất của khối, vậy thì sẽ không cần lúc nào cũng phải lo lắng bị hệ thống tính kế!
Tống Mạnh Vũ: "..."
Mày mỉa mai tâm lý ai đen tối vậy chứ?
Ở bên còn lại Lâm Lăng đang tô lại son môi, nghe thấy vậy, quay lại trợn to mắt xem thường nói: "Xì, cậu muốn lấy Phó Thầm làm mục tiêu? cậu học cả đời cũng không hơn được cậu ấy, từ sau khi Phó Thầm lên trung học, trong tất cả các môn học, ở cuộc thi nào cũng đạt điểm tối đa, cậu sẽ không cảm thấy mình viết từ đơn tiếng Anh không tồi thì sẽ thành thiên tài luôn chứ?"
Nguyễn Trà tỏ vẻ khó hiểu: "Phó Thầm đạt điểm tối đa có liên quan gì với cậu hả? Cậu tự hào đến nỗi cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi kìa."
"Nguyễn Trà!" Lâm Lăng lớn tiếng kêu lên, đập bàn tính xông lên tranh luận.
"Rầm!"
Lớp học đang ầm ĩ ngay lập tức trở nên lặng như tờ, yết hầu Quý Phi Dương khẽ nhúc nhích, nuốt nuốt nước bọt, cánh tay đang cầm tờ A4 vừa viết các thông tin của Nguyễn Trà run lên khe khẽ.
Xoạch.
Một cây bút chì bị Nguyễn Trà dùng ngón trỏ và ngón cái bẻ một cái, ở dưới mắt nhìn của mọi người bị đứt thành hai đoạn, rơi ở trên mặt bàn.
Bút chì cũng không khó gãy, nhưng không tốn chút sức lực nào mà bẻ gãy, khiến cho một vài bạn học sinh lớp A10 cảm thấy bạn học Nguyễn Trà nhìn có vẻ rất yếu đuối, không thể không đổi mới ấn tượng hời hợt của mình về Nguyễn Trà ở lần đầu gặp mặt.
Nhìn giống như một em gái mềm mại nhu nhược nhưng sức lực ngón tay đúng là rất lớn nha.
Làm đương sự, Nguyễn Trà cụp mắt xuống nhìn thấy đoạn bút chì còn sót lại, trong lòng thầm mắng vài câu ngọa tào!
Khó trách trước khi mình ra cửa, ba ba dặn dò nếu nhìn thấy ai không vừa mắt, đầu tiên hãy cầm lấy cây bút chì mà ông ấy đặc biệt mua đưa ra phía trước, mình vừa mới nắm, còn chưa kịp dùng chút sức lực nào mà!
Trong lòng Nguyễn Trà có hàng vạn con ngựa chạy qua, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua Lâm Lăng đang giật mình ngồi tại chỗ, nở một nụ cười thân thiết: "Cậu có chuyện gì?"
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người trong lớp ào ào nhìn về phía cổ của… Lâm Lăng, nhìn to hơn mấy lần so với bút chì, nếu Nguyễn Trà dùng ngón tay vừa bẻ gãy cây bút dễ dàng kia, dùng sức đánh hai cái… Cổ của Lâm Lăng có chút yếu ớt nha.
Lâm Lăng: "..."
Thật ra không chỉ nói ở ngoài miệng, Quý Phi Dương thấy ý định của Phó Thầm, dường như đang chuẩn bị lấy ra hơn một nửa cổ phần của công ty đề bồi thường cho Vệ Kiều.
Quan trọng là bồi thường thì bồi thường đi, Phó Thầm nhất định phải lén lút chuẩn bị, sợ sau khi người khác biết được lại lan truyền ra ngoài khiến cho Vệ Kiều không thể không tha thứ.
Ngồi bàn trên là Tống Mạnh Vũ, sau khi giả vờ như vô tình nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, nhẹ nhàng hạ mi xuống: "Trà Trà, Quý Phi Dương nói rất đúng, tuy rằng cậu sống ở trấn nhỏ mười mấy năm, không được học tập ở môi trường tốt, không học được một vài thói quen trong giới cũng, mà anh Phó Thầm sinh sống ở phía Nam, vẫn luôn ưu tú, nhưng anh Phó Thầm cũng rất vô tội, cậu đừng hận anh ấy."
"Tôi hận anh ấy làm gì chứ?" Nguyễn Trà mang vẻ mặt không hiểu mà nhìn về phía Tống Mạnh Vũ: "Cậu vẫn còn trẻ như vậy, trong lòng có thể trong sáng lên một chút được không, lại có thể cả ngày nghĩ đến việc hận hay không hận, tôi chỉ muốn coi anh ấy là mục tiêu để học tập."
Hạng nhất khối 11 đó, nếu mình có thể đứng hạng nhất của khối, vậy thì sẽ không cần lúc nào cũng phải lo lắng bị hệ thống tính kế!
Tống Mạnh Vũ: "..."
Mày mỉa mai tâm lý ai đen tối vậy chứ?
Ở bên còn lại Lâm Lăng đang tô lại son môi, nghe thấy vậy, quay lại trợn to mắt xem thường nói: "Xì, cậu muốn lấy Phó Thầm làm mục tiêu? cậu học cả đời cũng không hơn được cậu ấy, từ sau khi Phó Thầm lên trung học, trong tất cả các môn học, ở cuộc thi nào cũng đạt điểm tối đa, cậu sẽ không cảm thấy mình viết từ đơn tiếng Anh không tồi thì sẽ thành thiên tài luôn chứ?"
Nguyễn Trà tỏ vẻ khó hiểu: "Phó Thầm đạt điểm tối đa có liên quan gì với cậu hả? Cậu tự hào đến nỗi cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi kìa."
"Nguyễn Trà!" Lâm Lăng lớn tiếng kêu lên, đập bàn tính xông lên tranh luận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rầm!"
Lớp học đang ầm ĩ ngay lập tức trở nên lặng như tờ, yết hầu Quý Phi Dương khẽ nhúc nhích, nuốt nuốt nước bọt, cánh tay đang cầm tờ A4 vừa viết các thông tin của Nguyễn Trà run lên khe khẽ.
Xoạch.
Một cây bút chì bị Nguyễn Trà dùng ngón trỏ và ngón cái bẻ một cái, ở dưới mắt nhìn của mọi người bị đứt thành hai đoạn, rơi ở trên mặt bàn.
Bút chì cũng không khó gãy, nhưng không tốn chút sức lực nào mà bẻ gãy, khiến cho một vài bạn học sinh lớp A10 cảm thấy bạn học Nguyễn Trà nhìn có vẻ rất yếu đuối, không thể không đổi mới ấn tượng hời hợt của mình về Nguyễn Trà ở lần đầu gặp mặt.
Nhìn giống như một em gái mềm mại nhu nhược nhưng sức lực ngón tay đúng là rất lớn nha.
Làm đương sự, Nguyễn Trà cụp mắt xuống nhìn thấy đoạn bút chì còn sót lại, trong lòng thầm mắng vài câu ngọa tào!
Khó trách trước khi mình ra cửa, ba ba dặn dò nếu nhìn thấy ai không vừa mắt, đầu tiên hãy cầm lấy cây bút chì mà ông ấy đặc biệt mua đưa ra phía trước, mình vừa mới nắm, còn chưa kịp dùng chút sức lực nào mà!
Trong lòng Nguyễn Trà có hàng vạn con ngựa chạy qua, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua Lâm Lăng đang giật mình ngồi tại chỗ, nở một nụ cười thân thiết: "Cậu có chuyện gì?"
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người trong lớp ào ào nhìn về phía cổ của… Lâm Lăng, nhìn to hơn mấy lần so với bút chì, nếu Nguyễn Trà dùng ngón tay vừa bẻ gãy cây bút dễ dàng kia, dùng sức đánh hai cái… Cổ của Lâm Lăng có chút yếu ớt nha.
Lâm Lăng: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro