Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Nhà Có Núi Quá...
(>..
2024-10-05 11:54:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyễn Trà giữ Vệ Giảo đang muốn phản bác lại, giả vờ ngạc nhiên nhìn sang Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ: "Hóa ra trình độ của chị Mạnh Vũ giỏi lắm ạ? Đúng lúc em có mấy động tác không rành trong lớp học cưỡi ngựa, dì hai, dì để chị Mạnh Vũ chỉ dạy cho con nha?"
"Dạy thôi mà, chuyện nhỏ..."
Nửa câu sau của Lương Thiến Linh nghẹn trong cổ họng, nhìn trừng trừng vào video đang phát trong điện thoại mà Nguyễn Trà mới lấy ra, sắc mặt bà ta thoắt trắng thoắt đỏ, bàn tay đang nắm tay của Tống Mạnh Vũ bỗng siết chặt.
Trong video, Nguyễn Trà đội mũ bảo hiểm và mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, vừa tự tin vừa nổi bật. Cô thực hiện đủ mọi động tác giữ thăng bằng, chống đỡ và xoay người có độ khó cao trên lưng ngựa đang lao nhanh, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn cưỡi ngựa thực thụ vậy!
Lương Thiến Linh há miệng, không thốt ra câu để Tống Mạnh Vũ chỉ dạy được nữa.
Mà Tống Mạnh Vũ chẳng ngờ sẽ có người quay video lại, mặt bị vả rất đau, toàn thân run rẩy lúng ta lúng túng. Khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông cụ Lương, cảm xúc trong lòng trào dâng lên, chẳng thể giữ vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt nữa.
Đôi mắt cô ta ửng đỏ, đẩy Lương Thiến Linh ra rồi bật khóc chạy ra ngoài.
Vệ Giảo đang ngắm nhìn dáng vẻ oai vệ của con gái mình, vừa thấy Tống Mạnh Vũ chạy ra ngoài bèn kêu người trong sân: "Tối rồi mọi người đi xem thử đi, một đứa con gái, đừng để nó gặp nguy hiểm."
"Mạnh Vũ, Mạnh Vũ!" Lương Thiến Linh hơi giận Tống Mạnh Vũ vì đã làm mất mặt mình, bà ta vừa định đi thì lại quay đầu nhìn ông cụ Lương: "Ba, chuyện đầu tư..."
Ông cụ Lương đập gậy xuống sàn, hiếm khi nổi giận: "Đầu tư cái gì nữa! Mau đi coi con gái của con đi! Một đứa trẻ ngoan ngoãn lại bị con dạy hư hết rồi!"
Ông cụ muốn giậm chân đấm cả ngực. Rồng sinh chín con mỗi đứa khác biệt, còn nhà mình có ba người con, nhưng sinh ra một đứa cuồng yêu từ nhỏ rồi lớn lên lại hẹp hòi!
Nguyễn Trà và Vệ Giảo nhìn nhau rồi đều nhún vai bất lực, nghi cái gì không nghi, lại đi nghi khả năng cưỡi ngựa, không thấy sân cưỡi ngựa nhà mình à.
Lớp 11A2.
Sau khi đại diện môn văn chép xong bài tập tự học lên bảng, về chỗ ngồi thấy vẻ mặt Nhậm Khinh Khinh hoảng hốt thì lo lắng hỏi: “Nhậm Khinh Khinh, cậu không ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày à? Không sao thật chứ?”
Nhậm Khinh Khinh đang tranh thủ thời gian học lại từ vựng tiếng Anh, chỉ sợ lại bị Nguyễn Trà đánh bại lần nữa ở chính môn học sở trường của mình. Khi nghe thấy vậy, mặt cô ta bỗng cứng đờ, lòng dạ bối rối, giọng nói cất lên gượng gạo: “Không sao. Cảm ơn quan tâm.”
Thấy Nhậm Khinh Khinh không cảm kích, đại diện môn văn mím môi quay đi, tâm lý làm thân với bạn học mới vừa dấy lên trong lòng đã phai nhạt ít nhiều.
[Nhắc nhở thân thiện: Một học sinh giỏi không bao giờ đơn độc. Bạn phải giữ gìn tình bạn sâu sắc với các bạn cùng lớp, nhất là khi các bạn cùng lớp quan tâm đến bạn.]
Nhậm Khinh Khinh cười khẩy: “Quan tâm? Không phải chỉ muốn lôi nhau ra làm trò cười thôi à? Bạn học cùng lớp với mình lại bị sét đánh giữa thanh thiên bạch nhật, nghe có nực cười không?”
Trong lúc trả lời, Nhậm Khinh Khinh cũng tỏ thái độ căm hận hệ thống, hận hệ thống trừng phạt thì trừng phạt chứ tại sao lại làm mình mất mặt giữa chốn đông người.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cứ hễ thấy bạn học nào thì thầm sau lưng là Nhậm Khinh Khinh không nhịn được nghi ngờ họ đang bàn tán về mình.
[Sự việc sét đánh nằm trong cài đặt chương trình, hệ thống không thể thay đổi.]
Có lẽ thấy áy náy với Nhậm Khinh Khinh nên nói dứt lời, hệ thống lại bố trí thêm một nhiệm vụ, [Ting! Trước buổi trưa, ký chủ hãy đọc thuộc hai bài thơ cổ “Tỳ bà hành” và “Thục đạo nan”. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ rút hai điểm giá trị thông minh từ mục tiêu được liên kết.]
Nguyễn Trà giữ Vệ Giảo đang muốn phản bác lại, giả vờ ngạc nhiên nhìn sang Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ: "Hóa ra trình độ của chị Mạnh Vũ giỏi lắm ạ? Đúng lúc em có mấy động tác không rành trong lớp học cưỡi ngựa, dì hai, dì để chị Mạnh Vũ chỉ dạy cho con nha?"
"Dạy thôi mà, chuyện nhỏ..."
Nửa câu sau của Lương Thiến Linh nghẹn trong cổ họng, nhìn trừng trừng vào video đang phát trong điện thoại mà Nguyễn Trà mới lấy ra, sắc mặt bà ta thoắt trắng thoắt đỏ, bàn tay đang nắm tay của Tống Mạnh Vũ bỗng siết chặt.
Trong video, Nguyễn Trà đội mũ bảo hiểm và mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, vừa tự tin vừa nổi bật. Cô thực hiện đủ mọi động tác giữ thăng bằng, chống đỡ và xoay người có độ khó cao trên lưng ngựa đang lao nhanh, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn cưỡi ngựa thực thụ vậy!
Lương Thiến Linh há miệng, không thốt ra câu để Tống Mạnh Vũ chỉ dạy được nữa.
Mà Tống Mạnh Vũ chẳng ngờ sẽ có người quay video lại, mặt bị vả rất đau, toàn thân run rẩy lúng ta lúng túng. Khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông cụ Lương, cảm xúc trong lòng trào dâng lên, chẳng thể giữ vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt nữa.
Đôi mắt cô ta ửng đỏ, đẩy Lương Thiến Linh ra rồi bật khóc chạy ra ngoài.
Vệ Giảo đang ngắm nhìn dáng vẻ oai vệ của con gái mình, vừa thấy Tống Mạnh Vũ chạy ra ngoài bèn kêu người trong sân: "Tối rồi mọi người đi xem thử đi, một đứa con gái, đừng để nó gặp nguy hiểm."
"Mạnh Vũ, Mạnh Vũ!" Lương Thiến Linh hơi giận Tống Mạnh Vũ vì đã làm mất mặt mình, bà ta vừa định đi thì lại quay đầu nhìn ông cụ Lương: "Ba, chuyện đầu tư..."
Ông cụ Lương đập gậy xuống sàn, hiếm khi nổi giận: "Đầu tư cái gì nữa! Mau đi coi con gái của con đi! Một đứa trẻ ngoan ngoãn lại bị con dạy hư hết rồi!"
Ông cụ muốn giậm chân đấm cả ngực. Rồng sinh chín con mỗi đứa khác biệt, còn nhà mình có ba người con, nhưng sinh ra một đứa cuồng yêu từ nhỏ rồi lớn lên lại hẹp hòi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Trà và Vệ Giảo nhìn nhau rồi đều nhún vai bất lực, nghi cái gì không nghi, lại đi nghi khả năng cưỡi ngựa, không thấy sân cưỡi ngựa nhà mình à.
Lớp 11A2.
Sau khi đại diện môn văn chép xong bài tập tự học lên bảng, về chỗ ngồi thấy vẻ mặt Nhậm Khinh Khinh hoảng hốt thì lo lắng hỏi: “Nhậm Khinh Khinh, cậu không ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày à? Không sao thật chứ?”
Nhậm Khinh Khinh đang tranh thủ thời gian học lại từ vựng tiếng Anh, chỉ sợ lại bị Nguyễn Trà đánh bại lần nữa ở chính môn học sở trường của mình. Khi nghe thấy vậy, mặt cô ta bỗng cứng đờ, lòng dạ bối rối, giọng nói cất lên gượng gạo: “Không sao. Cảm ơn quan tâm.”
Thấy Nhậm Khinh Khinh không cảm kích, đại diện môn văn mím môi quay đi, tâm lý làm thân với bạn học mới vừa dấy lên trong lòng đã phai nhạt ít nhiều.
[Nhắc nhở thân thiện: Một học sinh giỏi không bao giờ đơn độc. Bạn phải giữ gìn tình bạn sâu sắc với các bạn cùng lớp, nhất là khi các bạn cùng lớp quan tâm đến bạn.]
Nhậm Khinh Khinh cười khẩy: “Quan tâm? Không phải chỉ muốn lôi nhau ra làm trò cười thôi à? Bạn học cùng lớp với mình lại bị sét đánh giữa thanh thiên bạch nhật, nghe có nực cười không?”
Trong lúc trả lời, Nhậm Khinh Khinh cũng tỏ thái độ căm hận hệ thống, hận hệ thống trừng phạt thì trừng phạt chứ tại sao lại làm mình mất mặt giữa chốn đông người.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cứ hễ thấy bạn học nào thì thầm sau lưng là Nhậm Khinh Khinh không nhịn được nghi ngờ họ đang bàn tán về mình.
[Sự việc sét đánh nằm trong cài đặt chương trình, hệ thống không thể thay đổi.]
Có lẽ thấy áy náy với Nhậm Khinh Khinh nên nói dứt lời, hệ thống lại bố trí thêm một nhiệm vụ, [Ting! Trước buổi trưa, ký chủ hãy đọc thuộc hai bài thơ cổ “Tỳ bà hành” và “Thục đạo nan”. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ rút hai điểm giá trị thông minh từ mục tiêu được liên kết.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro