Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Thức Ăn Nhà Cô...
(>..
2024-10-05 11:54:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù mọi người trong trường đều nghe nói mẹ Phó Thầm ôm nhầm con của người khác về, thế nhưng danh tính của cô con gái kia là gì chỉ được lưu truyền trong một phạm vi nhỏ của khối mười mà thôi.
Dù Chử Thư Duy ở trong câu lạc bộ tiếng Anh nhưng anh cũng không thể liên hệ Nguyễn Trà với cô con gái thật trong truyền thuyết kia với nhau. Quan trọng nhất là theo lời tuyên truyền của Lương Thiến Linh thì toàn bộ mọi người đều nói cô con gái là dân bần cùng. Thế nhưng, dáng vẻ, khí chất, năng lực của Nguyễn Trà khiến bất cứ ai khi nhìn thấy cũng khó mà liên hệ được với thành phần dân bần cùng, thiếu kiến thức, không văn hóa trong lời của Lương Thiến Linh.
Nghe vậy, Nguyễn Trà bật cười: “Em vẫn luôn ở quê nhà, vừa tới thành phố Nam chưa được nửa tháng.”
“Nhưng tiếng Anh của em thật sư vừa trôi chảy, vừa chuẩn, bình thường em hay nghe băng hay tin tức BBC vậy?” Với tư cách là một thành viên của câu lạc bộ tiếng Anh, Chử Thư Duy gặp được một bạn học có tiếng Anh thật sự tốt thì liền nảy sinh cảm giác tán thưởng.
Nguyễn Trà lấy di động ra, vừa gõ chữ, vừa trả lời: “Khi còn nhỏ, em thích xem ‘Harry Potter’, mà trong các bác trồng rau trên núi nhà em có một người Anh, em thường xuyên nói chuyện với ông ấy.”
Mặc dù về mặt trí nhớ, Nguyễn Trà không vượt qua được bố mẹ mình nhưng về thiên phú ngôn ngữ, cô vẫn là hạng nhất trong gia đình ba người. Cô chỉ cần nghe vài câu tiếng địa phương là có thể giả chuẩn giọng địa phương.
Chử Thư Duy: “…”
Bác trồng rau? Một ông bác trồng rau nói tiếng Anh chuẩn bản địa à? Ông bác nhà em là người dẫn bản tin bên Anh à?
Cậu ta đột nhiên rất muốn hỏi một câu, đàn em à, nhà em trồng loại rau quốc tế gì vậy?
Phó Thầm cầm đồ ăn vừa mua, đang chuẩn bị gõ cửa thì điện thoại ‘ting’ một tiếng. Vừa ấn mở để xem là đầu mày hiện lên ba phần ý cười, đôi mắt đen kịt cũng trong trẻo hơn một chút.
[Nguyễn Trà: Trình độ PR vừa rồi phù hợp với yêu cầu của câu lạc bộ tiếng Anh chứ [mắt lấp lánh]?]
Chủ tịch câu lạc bộ tiếng Anh Phó Thầm hơi nhếch khóe môi, một tay gõ cửa, môt tay gõ chữ trong cửa sổ chat.
[Ting]
Nguyễn Trà cúi đầu xuống xem, trong lúc nhất thời ngẩn người, sau đó, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của phòng PR.
[Phó ưu tú là một người rất tốt: Vui lòng mở cửa, thành viên tương lai của câu lạc bộ].
Tuy rằng loa thông báo của trường đã kết thúc, nhưng vẫn không ngớt những lời bàn tán xôn xao của đám học sinh. Nhất là giữa các bạn học học giỏi, tiếng Anh cũng tốt.
“A a a a, em gái phát thanh vừa rồi có giọng ngọt ngào lại mát và thoải mái quá đi mất. Các cậu có ai đã nghe lời giới thiệu trước đó rồi, quỳ cầu tên của em gái.”
“Nguyễn Trà! Là Nguyễn Trà lớp A10 của chúng ta! Không chỉ phát âm tiếng Anh tốt , kỹ thuật cưỡi ngựa còn cực kỳ thong dong! Người lớn lên lại xinh đẹp, đúng là nữ thần trong lòng!”
“Mẹ kiếp, đàn anh, không phải anh định nói mình vừa nghe đã yêu rồi đấy chứ?”
“Vừa nghe đã yêu? Quá thô tục!” Một bạn học tuấn tú được gọi là đàn anh kia, cực kỳ ngả ngớn vuốt mái tóc ngắn vuốt keo của mình mấy cái: “Con mẹ nó, anh mày đã biết yêu rồi!”
Khẩu âm chuẩn không hề hiếm thấy ở trường Trung học Số 2, nhưng Nguyễn Trà lại không giống. Dường như, cô sinh ra là để làm nghề phát thanh này, tràn ngập cảm xúc, dẫn dắt tất cả đúng chỗ. Giọng nói trong trẻo sạch sẽ xen lẫn đôi chút ngọt ngào.
Dù mọi người trong trường đều nghe nói mẹ Phó Thầm ôm nhầm con của người khác về, thế nhưng danh tính của cô con gái kia là gì chỉ được lưu truyền trong một phạm vi nhỏ của khối mười mà thôi.
Dù Chử Thư Duy ở trong câu lạc bộ tiếng Anh nhưng anh cũng không thể liên hệ Nguyễn Trà với cô con gái thật trong truyền thuyết kia với nhau. Quan trọng nhất là theo lời tuyên truyền của Lương Thiến Linh thì toàn bộ mọi người đều nói cô con gái là dân bần cùng. Thế nhưng, dáng vẻ, khí chất, năng lực của Nguyễn Trà khiến bất cứ ai khi nhìn thấy cũng khó mà liên hệ được với thành phần dân bần cùng, thiếu kiến thức, không văn hóa trong lời của Lương Thiến Linh.
Nghe vậy, Nguyễn Trà bật cười: “Em vẫn luôn ở quê nhà, vừa tới thành phố Nam chưa được nửa tháng.”
“Nhưng tiếng Anh của em thật sư vừa trôi chảy, vừa chuẩn, bình thường em hay nghe băng hay tin tức BBC vậy?” Với tư cách là một thành viên của câu lạc bộ tiếng Anh, Chử Thư Duy gặp được một bạn học có tiếng Anh thật sự tốt thì liền nảy sinh cảm giác tán thưởng.
Nguyễn Trà lấy di động ra, vừa gõ chữ, vừa trả lời: “Khi còn nhỏ, em thích xem ‘Harry Potter’, mà trong các bác trồng rau trên núi nhà em có một người Anh, em thường xuyên nói chuyện với ông ấy.”
Mặc dù về mặt trí nhớ, Nguyễn Trà không vượt qua được bố mẹ mình nhưng về thiên phú ngôn ngữ, cô vẫn là hạng nhất trong gia đình ba người. Cô chỉ cần nghe vài câu tiếng địa phương là có thể giả chuẩn giọng địa phương.
Chử Thư Duy: “…”
Bác trồng rau? Một ông bác trồng rau nói tiếng Anh chuẩn bản địa à? Ông bác nhà em là người dẫn bản tin bên Anh à?
Cậu ta đột nhiên rất muốn hỏi một câu, đàn em à, nhà em trồng loại rau quốc tế gì vậy?
Phó Thầm cầm đồ ăn vừa mua, đang chuẩn bị gõ cửa thì điện thoại ‘ting’ một tiếng. Vừa ấn mở để xem là đầu mày hiện lên ba phần ý cười, đôi mắt đen kịt cũng trong trẻo hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nguyễn Trà: Trình độ PR vừa rồi phù hợp với yêu cầu của câu lạc bộ tiếng Anh chứ [mắt lấp lánh]?]
Chủ tịch câu lạc bộ tiếng Anh Phó Thầm hơi nhếch khóe môi, một tay gõ cửa, môt tay gõ chữ trong cửa sổ chat.
[Ting]
Nguyễn Trà cúi đầu xuống xem, trong lúc nhất thời ngẩn người, sau đó, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của phòng PR.
[Phó ưu tú là một người rất tốt: Vui lòng mở cửa, thành viên tương lai của câu lạc bộ].
Tuy rằng loa thông báo của trường đã kết thúc, nhưng vẫn không ngớt những lời bàn tán xôn xao của đám học sinh. Nhất là giữa các bạn học học giỏi, tiếng Anh cũng tốt.
“A a a a, em gái phát thanh vừa rồi có giọng ngọt ngào lại mát và thoải mái quá đi mất. Các cậu có ai đã nghe lời giới thiệu trước đó rồi, quỳ cầu tên của em gái.”
“Nguyễn Trà! Là Nguyễn Trà lớp A10 của chúng ta! Không chỉ phát âm tiếng Anh tốt , kỹ thuật cưỡi ngựa còn cực kỳ thong dong! Người lớn lên lại xinh đẹp, đúng là nữ thần trong lòng!”
“Mẹ kiếp, đàn anh, không phải anh định nói mình vừa nghe đã yêu rồi đấy chứ?”
“Vừa nghe đã yêu? Quá thô tục!” Một bạn học tuấn tú được gọi là đàn anh kia, cực kỳ ngả ngớn vuốt mái tóc ngắn vuốt keo của mình mấy cái: “Con mẹ nó, anh mày đã biết yêu rồi!”
Khẩu âm chuẩn không hề hiếm thấy ở trường Trung học Số 2, nhưng Nguyễn Trà lại không giống. Dường như, cô sinh ra là để làm nghề phát thanh này, tràn ngập cảm xúc, dẫn dắt tất cả đúng chỗ. Giọng nói trong trẻo sạch sẽ xen lẫn đôi chút ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro