Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Núi Lửa (5)

2024-10-10 16:53:00

Trọng Giang cảm ơn du khách đã quay phim giúp cô, cô vui vẻ quay lại nói với Hạ Giác Hành: “Anh xem nè.”

Vì không thể bật flash ở chế độ quay phim nên chỉ có thể quay lại hai bóng đen, bóng của họ hòa với mùa đất đen, phía sau lưng là dòng dung nham đỏ tràn đầy sức sống.

Hạ Giác Hành vừa mới xem lại lịch, bây giờ anh mới chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của mình, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh nhất thời quên mất.

Anh hỏi Trọng Giang, “Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?”

“Lúc khai giảng có xem qua hồ sơ nhập học của anh, chỉ là sinh nhật anh trùng với kỳ nghỉ đông, mỗi lần đến kỳ nghỉ đông anh đều không có trong nước nên em chưa có cơ hội…”

Trọng Giang từ trong túi lấy ra một chiếc hộp dẹt dài bằng bàn tay cô rồi đưa cho Hạ Giác Hành, “Hai ngày trước em cũng mới chợt nhớ ra, chuẩn bị quà cũng vội vàng, hy vọng anh không để ý.”

Sao Hạ Giác Hành có thể để ý chứ?

Đó là chuyện mà ngay cả anh cũng không nhớ rõ, huống chi là Trọng Giang đã chọn thời gian và địa điểm như vậy để chúc mừng sinh nhật anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây anh nghe thấy cái bạn nữ cùng lớp kia khoe món quà sinh nhật bất ngờ mà Trọng Giang chuẩn bị cho cô ấy, lúc đó anh cũng muốn nhận được một món quà bất ngờ, chu đáo như vậy. Giờ đây, món quà bất ngờ từng được mọi người ghen tị ngày đó cũng rơi xuống đầu anh.

Hạ Giác Hành nhướng mày: “Đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”

Anh nghĩ, trong phần đời vô danh còn lại của mình, sẽ không có ai vượt hàng ngàn dặm đến một đất nước xa lạ cùng anh, cũng sẽ không có ai cùng anh đi bộ hàng giờ đến miệng núi lửa dưới cái lạnh âm độ.

Vào lúc đồng hồ điểm 0 giờ, chạy đến bên anh và chúc anh: sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.

Ý định ban đầu của Trọng Giang là khiến cho Hạ Giác Hành không thể quên được cô, nhưng khi cuộc hành trình kết thúc, cô phát hiện ra, người không thể quên được lại chính là cô.

Khoảng khắc ở trên gác mái triền miên ngắm cực quang, chạy nhào vào lồng ngực anh lúc ở trên núi, cùng anh đốt pháo hoa vào đêm giao thừa ở một đất nước xa lạ, cùng nhau chơi cờ cá ngựa trên tàu đến Iceland… Ở vùng đất băng tuyết cực bắc, tâm hồn cô như tan thành từng mảnh phân tán ở từng nơi một.

Trọng Giang đã không dưới một lần ngước lên bầu trời đầy sao ước nguyện, cô ước thời gian hãy chậm lại một chút, tốt nhất là hãy vĩnh viễn dừng lại ở những khoảnh khắc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Số ký tự: 0