Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Ám Chỉ
2024-11-09 14:06:12
Triệu Uyển Nhu nằm “phơi mình” đến mức bị gió từ máy điều hòa thổi xuống đến phát lạnh rồi mà vẫn chưa cảm nhận được chút biến động gì trên cơ thể. Cô vừa tò mò vừa lo lắng ngoảnh lại hỏi:
- Sao thế? Vết thương của anh bị đau à? Xin lỗi, tôi không nên bảo anh thoa thuốc cho tôi. Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Thái Lãnh Hàn khàn giọng đáp lời:
- Không phải như vậy. Tôi sẽ thoa thuốc cho em. Tôi chỉ là đang chuẩn bị… à, chuẩn bị lâu một chút thôi. Tôi sẽ làm ngay. Em mau nằm xuống đi.
Triệu Uyển Nhu nửa tin nửa ngờ nằm xuống. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi bắt đầu mở tuýp thuốc mỡ, bôi vào tay và nhẹ nhàng thoa thuốc dọc theo vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu. Làn da mịn màng của Triệu Uyển Nhu bị ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn xoa vào khiến cô nhột nhạt. Tâm tình của cô cũng từ đó mà nhộn nhạo theo. Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu không phải là chưa từng nếm qua trái cấm. Chính Thái Lãnh Hàn đã dắt cô đi vào thế giới hoan ái cũng bắt đầu từ những vuốt ve nhẹ nhàng như thế này. Thế nên, khi tấm lưng trần đang được ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn ve vuốt, xoa nắn như vậy, cơ thể của Triệu Uyển Nhu không nén được rạo rực. Cô căng chặt cơ thể để kìm lại, không để bản thân bị xúc cảm nhấn chìm mà làm ra những chuyện chưa phù hợp trong hoàn cảnh này.
Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được sự căng cứng của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng trong trí óc đang lạnh ngắt của hắn, suy nghĩ mà Thái Lãnh Hàn đang hướng tới chỉ là: Triệu Uyển Nhu bị đau. Lực đạo của Thái Lãnh Hàn giảm hẳn xuống. Hắn chỉ dám lướt nhẹ ngón tay phớt bên trên da của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn âm thầm quyết định, hắn sẽ phải tìm Vạn Gia Bảo một lần nữa, bắt gã khốn kia trả giá cho vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu một cách thích đáng hơn nữa mới được.
Lúc này, Vạn Gia Bảo đã bị Thái Lãnh Hàn đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng, đang trốn chu trốn nhủi ở nước ngoài như một con chuột cống bỗng hắt hơi một cái vang dội.
Bên trong căn phòng ở biệt thự của Thái Lãnh Hàn cũng vang lên một tiếng hắt hơi khe khẽ. Đó là tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu. Vốn là cô đang bị cảm, lại còn phơi lưng trần ra dưới cơn gió lạnh của máy điều hòa một lúc khá lâu rồi. Thái Lãnh Hàn bị tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu làm cho giật mình. Hắn vội vàng kéo áo của cô xuống và với tay lấy tấm chăn đắp lên cho cô.
Sau đó, Thái Lãnh Hàn bước xuống khỏi giường, nhẹ giọng nói với Triệu Uyển Nhu:
- Em nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không làm phiền em nữa. Nhớ đắp chăn giữ ấm.
Thái Lãnh Hàn nói rồi thì quay lưng đi về phía cửa. Triệu Uyển Nhu quýnh lên, nói vội:
- Tôi không thích đắp chăn!
Thái Lãnh Hàn khựng lại. Hắn ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Ban nãy Triệu Uyển Nhu ngủ mê đã tung chăn ra như thế nào, Thái Lãnh Hàn đã tận mắt chứng kiến. Thế là hắn quay sang tìm chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa, định tăng nhiệt độ lên một chút, tránh cho Triệu Uyển Nhu sẽ bị lạnh. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã đoán được ý đồ của Thái Lãnh Hàn mà lại lên tiếng ngăn cản:
- Tôi cũng không muốn tăng nhiệt độ. Tôi chỉ ngủ được khi nhiệt độ ở mức này. Nóng quá tôi sẽ không ngủ được.
Thái Lãnh Hàn lại khựng lại một lần nữa. Hắn có chút khó xử và khó hiểu, không biết rốt cục thì Triệu Uyển Nhu muốn thế nào. Thế nhưng bản tính của một tảng băng khiến Thái Lãnh Hàn không có thói quen dò hỏi ý muốn và sở thích của người khác. Hắn càng không dám để cho Triệu Uyển Nhu nghĩ rằng hắn đang muốn tọc mạch vào chuyện của cô. Thế nên Thái Lãnh Hàn chỉ đứng im lìm, chờ nghe Triệu Uyển Nhu chủ động nêu ra yêu cầu của cô.
Triệu Uyển Nhu thì ngược lại, cũng đang muốn chờ Thái Lãnh Hàn sẽ chủ động hỏi cô muốn gì để cô có thể nói ra điều mình đang suy nghĩ.
Cả hai im lặng nhìn nhau. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió của máy điều hòa phả xuống lạnh lẽo. Lát sau, Triệu Uyển Nhu lại hắt hơi thêm một cái nữa, phá vỡ sự im lìm nặng nề đó. Thái Lãnh Hàn giật mình vội bước lùi lại. Triệu Uyển Nhu cũng giật mình vội cất tiếng gọi:
- Đứng lại! Anh định đi đâu đấy?
- Tôi… ra ngoài để em nghỉ ngơi.
Triệu Uyển Nhu lầu bầu:
- Vậy nếu lát nữa tôi ngủ quên rồi lại tung chăn ra thì phải làm thế nào?
Thái Lãnh Hàn mím môi một lúc rồi đưa ra hướng giải quyết:
- Thỉnh thoảng tôi sẽ sang đây để kiểm tra chăn cho em.
Triệu Uyển Nhu bĩu môi. Tảng băng ngốc nghếch này, cô đã ám chỉ đến như thế mà hắn vẫn không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả? Ban nãy, lúc sang phòng sách để lấy quần áo cho Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu mới biết được hóa ra bất lâu nay, và cả trong kiếp trước, Thái Lãnh Hàn khi “ngủ” trong phòng sách vốn chỉ có thể gục đầu trên bàn chứ không có một chỗ ngả lưng thật sự. Thế nên lúc này cô mới dựa vào tình hình sức khỏe của mình mà mở lời, ám chỉ để Thái Lãnh Hàn có thể có được chỗ nghỉ ngơi.
- Sao thế? Vết thương của anh bị đau à? Xin lỗi, tôi không nên bảo anh thoa thuốc cho tôi. Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Thái Lãnh Hàn khàn giọng đáp lời:
- Không phải như vậy. Tôi sẽ thoa thuốc cho em. Tôi chỉ là đang chuẩn bị… à, chuẩn bị lâu một chút thôi. Tôi sẽ làm ngay. Em mau nằm xuống đi.
Triệu Uyển Nhu nửa tin nửa ngờ nằm xuống. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi bắt đầu mở tuýp thuốc mỡ, bôi vào tay và nhẹ nhàng thoa thuốc dọc theo vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu. Làn da mịn màng của Triệu Uyển Nhu bị ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn xoa vào khiến cô nhột nhạt. Tâm tình của cô cũng từ đó mà nhộn nhạo theo. Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu không phải là chưa từng nếm qua trái cấm. Chính Thái Lãnh Hàn đã dắt cô đi vào thế giới hoan ái cũng bắt đầu từ những vuốt ve nhẹ nhàng như thế này. Thế nên, khi tấm lưng trần đang được ngón tay thô ráp của Thái Lãnh Hàn ve vuốt, xoa nắn như vậy, cơ thể của Triệu Uyển Nhu không nén được rạo rực. Cô căng chặt cơ thể để kìm lại, không để bản thân bị xúc cảm nhấn chìm mà làm ra những chuyện chưa phù hợp trong hoàn cảnh này.
Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được sự căng cứng của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng trong trí óc đang lạnh ngắt của hắn, suy nghĩ mà Thái Lãnh Hàn đang hướng tới chỉ là: Triệu Uyển Nhu bị đau. Lực đạo của Thái Lãnh Hàn giảm hẳn xuống. Hắn chỉ dám lướt nhẹ ngón tay phớt bên trên da của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn âm thầm quyết định, hắn sẽ phải tìm Vạn Gia Bảo một lần nữa, bắt gã khốn kia trả giá cho vết bầm trên lưng của Triệu Uyển Nhu một cách thích đáng hơn nữa mới được.
Lúc này, Vạn Gia Bảo đã bị Thái Lãnh Hàn đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng, đang trốn chu trốn nhủi ở nước ngoài như một con chuột cống bỗng hắt hơi một cái vang dội.
Bên trong căn phòng ở biệt thự của Thái Lãnh Hàn cũng vang lên một tiếng hắt hơi khe khẽ. Đó là tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu. Vốn là cô đang bị cảm, lại còn phơi lưng trần ra dưới cơn gió lạnh của máy điều hòa một lúc khá lâu rồi. Thái Lãnh Hàn bị tiếng hắt hơi của Triệu Uyển Nhu làm cho giật mình. Hắn vội vàng kéo áo của cô xuống và với tay lấy tấm chăn đắp lên cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Thái Lãnh Hàn bước xuống khỏi giường, nhẹ giọng nói với Triệu Uyển Nhu:
- Em nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không làm phiền em nữa. Nhớ đắp chăn giữ ấm.
Thái Lãnh Hàn nói rồi thì quay lưng đi về phía cửa. Triệu Uyển Nhu quýnh lên, nói vội:
- Tôi không thích đắp chăn!
Thái Lãnh Hàn khựng lại. Hắn ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Ban nãy Triệu Uyển Nhu ngủ mê đã tung chăn ra như thế nào, Thái Lãnh Hàn đã tận mắt chứng kiến. Thế là hắn quay sang tìm chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa, định tăng nhiệt độ lên một chút, tránh cho Triệu Uyển Nhu sẽ bị lạnh. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã đoán được ý đồ của Thái Lãnh Hàn mà lại lên tiếng ngăn cản:
- Tôi cũng không muốn tăng nhiệt độ. Tôi chỉ ngủ được khi nhiệt độ ở mức này. Nóng quá tôi sẽ không ngủ được.
Thái Lãnh Hàn lại khựng lại một lần nữa. Hắn có chút khó xử và khó hiểu, không biết rốt cục thì Triệu Uyển Nhu muốn thế nào. Thế nhưng bản tính của một tảng băng khiến Thái Lãnh Hàn không có thói quen dò hỏi ý muốn và sở thích của người khác. Hắn càng không dám để cho Triệu Uyển Nhu nghĩ rằng hắn đang muốn tọc mạch vào chuyện của cô. Thế nên Thái Lãnh Hàn chỉ đứng im lìm, chờ nghe Triệu Uyển Nhu chủ động nêu ra yêu cầu của cô.
Triệu Uyển Nhu thì ngược lại, cũng đang muốn chờ Thái Lãnh Hàn sẽ chủ động hỏi cô muốn gì để cô có thể nói ra điều mình đang suy nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai im lặng nhìn nhau. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió của máy điều hòa phả xuống lạnh lẽo. Lát sau, Triệu Uyển Nhu lại hắt hơi thêm một cái nữa, phá vỡ sự im lìm nặng nề đó. Thái Lãnh Hàn giật mình vội bước lùi lại. Triệu Uyển Nhu cũng giật mình vội cất tiếng gọi:
- Đứng lại! Anh định đi đâu đấy?
- Tôi… ra ngoài để em nghỉ ngơi.
Triệu Uyển Nhu lầu bầu:
- Vậy nếu lát nữa tôi ngủ quên rồi lại tung chăn ra thì phải làm thế nào?
Thái Lãnh Hàn mím môi một lúc rồi đưa ra hướng giải quyết:
- Thỉnh thoảng tôi sẽ sang đây để kiểm tra chăn cho em.
Triệu Uyển Nhu bĩu môi. Tảng băng ngốc nghếch này, cô đã ám chỉ đến như thế mà hắn vẫn không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả? Ban nãy, lúc sang phòng sách để lấy quần áo cho Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu mới biết được hóa ra bất lâu nay, và cả trong kiếp trước, Thái Lãnh Hàn khi “ngủ” trong phòng sách vốn chỉ có thể gục đầu trên bàn chứ không có một chỗ ngả lưng thật sự. Thế nên lúc này cô mới dựa vào tình hình sức khỏe của mình mà mở lời, ám chỉ để Thái Lãnh Hàn có thể có được chỗ nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro