Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chia sẻ tâm sự
2024-11-09 14:06:12
Đề nghị của Triệu Uyển Nhu làm cho Thái Lãnh Hàn vừa mừng vừa lo. Triệu Uyển Nhu muốn nghe những suy nghĩ của hắn, điều đó chứng tỏ rằng cô đã nguyện ý muốn cùng hắn chia sẻ tâm sự, mở lòng để thấu hiểu nhau rồi, đúng không? Nhưng mà, Thái Lãnh Hàn vẫn chần chừ, không dám nói ra những nghĩ suy hiện tại của mình cho Triệu Uyển Nhu biết.
Những ý nghĩ ấy chỉ là phỏng đoán của hắn, không, Thái Lãnh Hàn biết rõ, những suy nghĩ ấy là vô cùng hoang đường, vô cùng ngốc nghếch, thậm chí là vô cùng đáng sợ. Hắn không dám chắc chắn khi Triệu Uyển Nhu nghe được những phỏng đoán kia của hắn thì cô có sợ hãi và nghĩ rằng đang bị điên hay không.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang trầm tư trong nỗi băn khoăn nên nói hay không nên nói thì Triệu Uyển Nhu đã nhìn ra được sự chần chừ của hắn. Trong lòng của cô lóe lên một câu khẳng định: tảng băng ngốc nào đó chắc chắn là lại đang suy diễn linh tinh nữa rồi. Vấn đề là, điều mà tảng băng kia đang suy diễn có thể không liên quan đến cô.
Đến lượt Triệu Uyển Nhu băn khoăn. Nếu việc đã không liên quan đến cô mà cô vẫn cứ bướng bỉnh muốn Thái Lãnh Hàn nói ra, vậy thì hình như không được tốt cho lắm. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn nghĩ cô là kẻ tò mò, tọc mạch, muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà… đối với Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn đã không còn là “người khác” từ lâu rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu quyết định bắc một bậc thang cho chính mình và Thái Lãnh Hàn:
- Xin lỗi, em không phải muốn tò mò chuyện của anh. Nếu anh chưa muốn nói với em thì…
Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu thốt lên hai tiếng “xin lỗi” thì đã giật thót cả mình rồi. Cô lại còn cảm thấy hắn đang trách cô tò mò chuyện của hắn. Thế nên, lần thứ hai trong một buổi, Thái Lãnh Hàn lại ngắt lời Triệu Uyển Nhu, hối hả cất tiếng:
- Không phải tôi khong muốn nói! Mà là… tôi không biết phải… nói thế nào…
Trong cuộc sống, chắc hẳn bất cứ ai cũng sẽ gặp phải trường hợp không biết phải nói như thế nào. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, thấu hiểu. Nếu Thái Lãnh Hàn đã không biết nói thế nào thì thôi vậy, không cần nói cũng được. Tuy nhiên, sự im lặng của Triệu Uyển Nhu lại khiến cho thói xấu thích suy diễn linh tinh của Thái Lãnh Hàn có dịp bùng lên mạnh mẽ. Hắn cố gắng sắp xếp ý tứ, nói ra suy nghĩ của mình:
- Tôi… tôi nói ra chuyện này, em đừng sợ nhé. Tôi… tôi đang nghĩ là…
Triệu Uyển Nhu nghe được sự ngập ngừng của Thái Lãnh Hàn mà thấy thương thương. Tên ngốc này, rõ ràng là thật sự không biết phải nói thế nào, không muốn phải nói, nhưng lại sẵn sàng tự làm khó bản thân chỉ vì muốn chia sẻ với cô. Trong lòng cảm động, đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu bỗng rưng rưng nước mắt. Những giọt long lanh đọng trong đôi mắt của Triệu Uyển Nhu làm cho hồn vía của Thái Lãnh Hàn như bay thẳng lên mấy. Hắn vội vàng nói ra luôn những ý nghĩ giấu kín trong lòng bấy lâu:
- Thật ra thì, tôi cho rằng, tôi… đoán rằng, tôi… tôi hy vọng rằng… người đã pha bình trà gừng hôm trước, có thể là… mẹ của tôi…
Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Mẹ của Thái Lãnh Hàn không phải đã qua đời từ rất lâu rồi hay sao? Thái Lãnh Hàn nói xong câu đó cũng tự cảm thấy bản thân rất hoang đường. Hắn cười cười, tự giễu:
- Tôi thật ngu ngốc, đúng không? Năm đó, chính tay tôi đã chôn cất cho mẹ, vậy mà bây giờ, chỉ vì một bình trà gừng mà lại nghĩ rằng một người nào đó có thể là mẹ của tôi. Ha, tôi đúng là vừa ngu lại còn vừa bất hiếu nữa, thế nên mẹ tôi mới…
Nụ cười của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Và cả cái miệng của cô cũng phát ngứa mà gắt ra lời:
- Không được nói bản thân như vậy!
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng trong lòng của hắn vẫn không thể không nghĩ xấu về bản thân. Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy, việc hắn hy vọng người pha bình trà gừng kia là mẹ của mình quả thật là vừa bất hiếu vừa ngu muội. Thảo nào, mẹ của hắn lại ghét hắn đến như thế, mười mấy năm trời không hề hiện về trong giấc mơ để gặp hắn dù chỉ một lần. Hắn đúng là ngu đến không nói nổi mà, sao lại có thể cho rằng một ai đó bây giờ là mẹ của mình, người đã qua đời mười mấy năm rồi kia chứ?
Ngược lại với Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy việc này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Bởi vì ngay chính bản thân cũng là một người được “sống lại”, thì việc mẹ của Thái Lãnh Hàn có thể “sống lại” hoặc linh hồn xuyên vào thân thể của ai khác cũng có gì lạ lùng nữa đâu? Nếu có thể chứng minh mẹ của Thái Lãnh Hàn “còn sống” thì không chỉ sẽ giúp chữa khỏi cho căn bệnh tâm lý vốn đã rất trầm trọng của hắn mà còn có thể giúp hắn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Triệu Uyển Nhu âm thầm quyết định, cho dù người pha bình trà gừng kia có phải là mẹ của Thái Lãnh Hàn hay không thì cô cũng sẽ tìm cách để điều đó trở thành sự thật.
Những ý nghĩ ấy chỉ là phỏng đoán của hắn, không, Thái Lãnh Hàn biết rõ, những suy nghĩ ấy là vô cùng hoang đường, vô cùng ngốc nghếch, thậm chí là vô cùng đáng sợ. Hắn không dám chắc chắn khi Triệu Uyển Nhu nghe được những phỏng đoán kia của hắn thì cô có sợ hãi và nghĩ rằng đang bị điên hay không.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang trầm tư trong nỗi băn khoăn nên nói hay không nên nói thì Triệu Uyển Nhu đã nhìn ra được sự chần chừ của hắn. Trong lòng của cô lóe lên một câu khẳng định: tảng băng ngốc nào đó chắc chắn là lại đang suy diễn linh tinh nữa rồi. Vấn đề là, điều mà tảng băng kia đang suy diễn có thể không liên quan đến cô.
Đến lượt Triệu Uyển Nhu băn khoăn. Nếu việc đã không liên quan đến cô mà cô vẫn cứ bướng bỉnh muốn Thái Lãnh Hàn nói ra, vậy thì hình như không được tốt cho lắm. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn nghĩ cô là kẻ tò mò, tọc mạch, muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà… đối với Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn đã không còn là “người khác” từ lâu rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Uyển Nhu quyết định bắc một bậc thang cho chính mình và Thái Lãnh Hàn:
- Xin lỗi, em không phải muốn tò mò chuyện của anh. Nếu anh chưa muốn nói với em thì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu thốt lên hai tiếng “xin lỗi” thì đã giật thót cả mình rồi. Cô lại còn cảm thấy hắn đang trách cô tò mò chuyện của hắn. Thế nên, lần thứ hai trong một buổi, Thái Lãnh Hàn lại ngắt lời Triệu Uyển Nhu, hối hả cất tiếng:
- Không phải tôi khong muốn nói! Mà là… tôi không biết phải… nói thế nào…
Trong cuộc sống, chắc hẳn bất cứ ai cũng sẽ gặp phải trường hợp không biết phải nói như thế nào. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, thấu hiểu. Nếu Thái Lãnh Hàn đã không biết nói thế nào thì thôi vậy, không cần nói cũng được. Tuy nhiên, sự im lặng của Triệu Uyển Nhu lại khiến cho thói xấu thích suy diễn linh tinh của Thái Lãnh Hàn có dịp bùng lên mạnh mẽ. Hắn cố gắng sắp xếp ý tứ, nói ra suy nghĩ của mình:
- Tôi… tôi nói ra chuyện này, em đừng sợ nhé. Tôi… tôi đang nghĩ là…
Triệu Uyển Nhu nghe được sự ngập ngừng của Thái Lãnh Hàn mà thấy thương thương. Tên ngốc này, rõ ràng là thật sự không biết phải nói thế nào, không muốn phải nói, nhưng lại sẵn sàng tự làm khó bản thân chỉ vì muốn chia sẻ với cô. Trong lòng cảm động, đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu bỗng rưng rưng nước mắt. Những giọt long lanh đọng trong đôi mắt của Triệu Uyển Nhu làm cho hồn vía của Thái Lãnh Hàn như bay thẳng lên mấy. Hắn vội vàng nói ra luôn những ý nghĩ giấu kín trong lòng bấy lâu:
- Thật ra thì, tôi cho rằng, tôi… đoán rằng, tôi… tôi hy vọng rằng… người đã pha bình trà gừng hôm trước, có thể là… mẹ của tôi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Mẹ của Thái Lãnh Hàn không phải đã qua đời từ rất lâu rồi hay sao? Thái Lãnh Hàn nói xong câu đó cũng tự cảm thấy bản thân rất hoang đường. Hắn cười cười, tự giễu:
- Tôi thật ngu ngốc, đúng không? Năm đó, chính tay tôi đã chôn cất cho mẹ, vậy mà bây giờ, chỉ vì một bình trà gừng mà lại nghĩ rằng một người nào đó có thể là mẹ của tôi. Ha, tôi đúng là vừa ngu lại còn vừa bất hiếu nữa, thế nên mẹ tôi mới…
Nụ cười của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Và cả cái miệng của cô cũng phát ngứa mà gắt ra lời:
- Không được nói bản thân như vậy!
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng trong lòng của hắn vẫn không thể không nghĩ xấu về bản thân. Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy, việc hắn hy vọng người pha bình trà gừng kia là mẹ của mình quả thật là vừa bất hiếu vừa ngu muội. Thảo nào, mẹ của hắn lại ghét hắn đến như thế, mười mấy năm trời không hề hiện về trong giấc mơ để gặp hắn dù chỉ một lần. Hắn đúng là ngu đến không nói nổi mà, sao lại có thể cho rằng một ai đó bây giờ là mẹ của mình, người đã qua đời mười mấy năm rồi kia chứ?
Ngược lại với Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy việc này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Bởi vì ngay chính bản thân cũng là một người được “sống lại”, thì việc mẹ của Thái Lãnh Hàn có thể “sống lại” hoặc linh hồn xuyên vào thân thể của ai khác cũng có gì lạ lùng nữa đâu? Nếu có thể chứng minh mẹ của Thái Lãnh Hàn “còn sống” thì không chỉ sẽ giúp chữa khỏi cho căn bệnh tâm lý vốn đã rất trầm trọng của hắn mà còn có thể giúp hắn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Triệu Uyển Nhu âm thầm quyết định, cho dù người pha bình trà gừng kia có phải là mẹ của Thái Lãnh Hàn hay không thì cô cũng sẽ tìm cách để điều đó trở thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro