Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Lặng lẽ so đo
2024-11-09 14:06:12
Thái Lãnh Hàn vừa chơi với Ha Ha vừa đưa mắt len lén nhìn lên phía
cửa sổ, mong có thể nhìn thấy bóng dáng thon thả thân quen của Triệu
Uyển Nhu. Tuy nhiên, sau khi Ha Ha chạy ra khỏi phòng, không còn ai lắng nghe “tâm sự” của Triệu Uyển Nhu nên cô đã đi vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi cơ thể được mát mẻ, thoải mái, Triệu Uyển Nhu nhanh chóng buồn
ngủ. Cô ngả lưng xuống giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi mất, không hề
mở cửa sổ. Cho nên, Thái Lãnh Hàn cứ ngóng rồi lại ngóng, chỉ có thể
nhìn thấy cánh cửa sổ đóng im ỉm. Hắn ấm ức ném bóng cho Ha Ha thêm một
lúc rồi mới trở về phòng.
Khi về đến phòng, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã ngủ say. Hắn không dám đánh thức cô, chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân đi tắm rồi rón rén nằm xuống bên cạnh cô. Cả ngày hôm nay, Thái Lãnh Hàn cũng thấm mết. Nhưng hắn không dám chợp mắt. Cơn ác mộng kinh hoàng kia vẫn còn khiến hắn bị ám ảnh khủng khiếp. Thái Lãnh Hàn nằm cứng đờ như khúc củi bên cạnh Triệu Uyển Nhu, trợn trừng trừng hai mắt nhìn lên trần nhà. Thế nhưng, trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, chóp mũi của Thái Lãnh Hàn lại ngửi được hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ thân hình mát rượi của Triệu Uyển Nhu. Mùi hương cơ thể của Triệu Uyển Nhu hòa cùng hương sữa tắm lại có tác dụng chẳng kém gì hương an thầm, giúp cho tâm trí của Thái Lãnh Hàn dần dần thả lỏng. Chẳng mấy chốc, Thái Lãnh Hàn cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, những tia nắng chiếu xuyên qua kính cửa sổ, làm tấm rèm như ngời lên ánh hào quang. Thái Lãnh Hàn giật mình thức dậy trước. Hắn cẩn thận ngồi dậy, lặng lẽ làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Còn Triệu Uyển Nhu, có lẽ là do cô hơi yếu sức hôn, cho nên hôm nay cô dậy muộn hơn thường ngày. Lúc Triệu Uyển Nhu đang vặn eo xoay cổ đi xuống, Thái Lãnh Hàn đã ngồi ở phòng khách cầm IPAD xem tin tức. Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, hai mắt của Thái Lãnh Hàn cũng như phát ra ánh sáng. Hắn khẽ khàng cất giọng nhẹ nhàng:
- Chào buổi sáng!
Một giọng nam trầm thấp gọi lí chí của Triệu Uyển Nhu trở về. Cái miệng đang ngáp được một nửa của Triệu Uyển Nhu lập tức dừng lại. Cô có chút xấu hổ đáp lời:
- Chào buổi sáng!
Bộ dáng lúng túng cùng đôi gò má đỏ ửng của Triệu Uyển Nhu khiến cô trông giống nhu một bé búp bê bằng vải vừa được lấy ra khỏi máy giặt vậy. Thật là đáng yêu! Thái Lãnh Hàn âm thầm hối hận, làm sao không thể trang bị một cái camera trong nhà chứ, nếu có nó thì hắn có thể chụp lại dáng vẻ khi đang ngáp của Triệu Uyển Nhu vừa rồi để giữ bên người mình. Dù vậy, ngoài mặt của tảng băng nào đó vẫn rất tỉnh, vô cùng phong độ mà đứng lên, bước vào phòng bếp dọn bữa sáng ra bàn. Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng tiến vào bếp, cùng Thái Lãnh Hàn dọn bữa sáng. Không khí mát nhẹ mà ấm cúng khiến Thái ãnh Hàn có cảm giác hắn đã thật sự có được một gia đình của riêng mình.
Có lẽ là bởi vì việc ngày hôm qua, bầu không khí của bữa sáng ngày hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, Thái Lãnh Hàn cũng ăn nhiều hơn. Ăn xong, Thái Lãnh Hàn vừa lau miệng vừa ra vẻ lơ đãng hỏi vu vơ:
- E hèm... Ngày hôm nay em có sắp xếp gì không?
Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi khiến Triệu Uyển Nhu thoáng giật mình. Cô nuốt vội miếng cháo rồi trả lời:
- Hôm nay em có hẹn Vương Thiên Bích đi dạo phố. Có việc gì không anh?
Câu trả lời của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn nghẹn một hơi trong ngực. Không phải chứ? Trong nhà có Ha Ha, thì bên ngoài lại còn có Vương Thiên Bích nữa! Tình cảm của Triệu Uyển Nhu đã san sẻ đi nhiều như thế, liệu hắn có còn hưởng được chút nào nữa không?
Gã chó điên kiêm tảng băng nào đó hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nỗi niềm chua xót và tủi thân đang dâng trào xuống bụng, cố gắng không để Triệu Uyển Nhu phát hiện ra hắn đang lặng lẽ so đo với “con trai” của mình và bạn thân của cô. Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu vẫn nhanh nhạy nhận ra tảng băng ngốc nhà mình đang không vui. Cô nhịn không được mà hỏi:
- Anh sao thế? Có việc gì sao anh?
Thái Lãnh Hàn vội vàng xua tay, nói:
- Không có việc gì, nếu em thấy thích thứ gì thì cứ mua.
“Nếu em thích gì thì cứ mua.” Câu nói này nghe quen quá vậy? Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Trong “kiếp trước”, hầu như lần nào Triệu Uyển Nhu gặp Thái Lãnh Hàn thì câu nói này đều được hắn thốt ra bằng giọng điệu hững hờ lạnh nhạt như thế. Trước kia, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn cho rằng Thái Lãnh Hàn nói thế là cố tình muốn dùng tiên để làm nhục cô, để nhắc cho cô nhớ về cuộc hôn nhân bị trao đổi bởi tiền bạc. Thế nhưng bây giờ, Triệu Uyển Nhu đã hiểu, ẩn đằng sau câu nói lạnh nhạt ấy là sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành riêng cho cô. Dù sao thì tiền của hắn kiếm được cũng rất vất vả. Thế mà hắn vẫn luôn tạo cho Triệu Uyển Nhu cảm giác, chỉ cần cô thích thứ gì thì đều có thể thoải mái mua. Trong lòng vừa ngọt vừa chua, Triệu Uyển Nhu tủm tỉm trêu một câu:
- Anh bảo em thích gì thì cứ mua? Nhưng tiền đâu mà mua?
Khi về đến phòng, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã ngủ say. Hắn không dám đánh thức cô, chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân đi tắm rồi rón rén nằm xuống bên cạnh cô. Cả ngày hôm nay, Thái Lãnh Hàn cũng thấm mết. Nhưng hắn không dám chợp mắt. Cơn ác mộng kinh hoàng kia vẫn còn khiến hắn bị ám ảnh khủng khiếp. Thái Lãnh Hàn nằm cứng đờ như khúc củi bên cạnh Triệu Uyển Nhu, trợn trừng trừng hai mắt nhìn lên trần nhà. Thế nhưng, trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, chóp mũi của Thái Lãnh Hàn lại ngửi được hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ thân hình mát rượi của Triệu Uyển Nhu. Mùi hương cơ thể của Triệu Uyển Nhu hòa cùng hương sữa tắm lại có tác dụng chẳng kém gì hương an thầm, giúp cho tâm trí của Thái Lãnh Hàn dần dần thả lỏng. Chẳng mấy chốc, Thái Lãnh Hàn cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, những tia nắng chiếu xuyên qua kính cửa sổ, làm tấm rèm như ngời lên ánh hào quang. Thái Lãnh Hàn giật mình thức dậy trước. Hắn cẩn thận ngồi dậy, lặng lẽ làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Còn Triệu Uyển Nhu, có lẽ là do cô hơi yếu sức hôn, cho nên hôm nay cô dậy muộn hơn thường ngày. Lúc Triệu Uyển Nhu đang vặn eo xoay cổ đi xuống, Thái Lãnh Hàn đã ngồi ở phòng khách cầm IPAD xem tin tức. Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, hai mắt của Thái Lãnh Hàn cũng như phát ra ánh sáng. Hắn khẽ khàng cất giọng nhẹ nhàng:
- Chào buổi sáng!
Một giọng nam trầm thấp gọi lí chí của Triệu Uyển Nhu trở về. Cái miệng đang ngáp được một nửa của Triệu Uyển Nhu lập tức dừng lại. Cô có chút xấu hổ đáp lời:
- Chào buổi sáng!
Bộ dáng lúng túng cùng đôi gò má đỏ ửng của Triệu Uyển Nhu khiến cô trông giống nhu một bé búp bê bằng vải vừa được lấy ra khỏi máy giặt vậy. Thật là đáng yêu! Thái Lãnh Hàn âm thầm hối hận, làm sao không thể trang bị một cái camera trong nhà chứ, nếu có nó thì hắn có thể chụp lại dáng vẻ khi đang ngáp của Triệu Uyển Nhu vừa rồi để giữ bên người mình. Dù vậy, ngoài mặt của tảng băng nào đó vẫn rất tỉnh, vô cùng phong độ mà đứng lên, bước vào phòng bếp dọn bữa sáng ra bàn. Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng tiến vào bếp, cùng Thái Lãnh Hàn dọn bữa sáng. Không khí mát nhẹ mà ấm cúng khiến Thái ãnh Hàn có cảm giác hắn đã thật sự có được một gia đình của riêng mình.
Có lẽ là bởi vì việc ngày hôm qua, bầu không khí của bữa sáng ngày hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, Thái Lãnh Hàn cũng ăn nhiều hơn. Ăn xong, Thái Lãnh Hàn vừa lau miệng vừa ra vẻ lơ đãng hỏi vu vơ:
- E hèm... Ngày hôm nay em có sắp xếp gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi khiến Triệu Uyển Nhu thoáng giật mình. Cô nuốt vội miếng cháo rồi trả lời:
- Hôm nay em có hẹn Vương Thiên Bích đi dạo phố. Có việc gì không anh?
Câu trả lời của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn nghẹn một hơi trong ngực. Không phải chứ? Trong nhà có Ha Ha, thì bên ngoài lại còn có Vương Thiên Bích nữa! Tình cảm của Triệu Uyển Nhu đã san sẻ đi nhiều như thế, liệu hắn có còn hưởng được chút nào nữa không?
Gã chó điên kiêm tảng băng nào đó hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nỗi niềm chua xót và tủi thân đang dâng trào xuống bụng, cố gắng không để Triệu Uyển Nhu phát hiện ra hắn đang lặng lẽ so đo với “con trai” của mình và bạn thân của cô. Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu vẫn nhanh nhạy nhận ra tảng băng ngốc nhà mình đang không vui. Cô nhịn không được mà hỏi:
- Anh sao thế? Có việc gì sao anh?
Thái Lãnh Hàn vội vàng xua tay, nói:
- Không có việc gì, nếu em thấy thích thứ gì thì cứ mua.
“Nếu em thích gì thì cứ mua.” Câu nói này nghe quen quá vậy? Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Trong “kiếp trước”, hầu như lần nào Triệu Uyển Nhu gặp Thái Lãnh Hàn thì câu nói này đều được hắn thốt ra bằng giọng điệu hững hờ lạnh nhạt như thế. Trước kia, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn cho rằng Thái Lãnh Hàn nói thế là cố tình muốn dùng tiên để làm nhục cô, để nhắc cho cô nhớ về cuộc hôn nhân bị trao đổi bởi tiền bạc. Thế nhưng bây giờ, Triệu Uyển Nhu đã hiểu, ẩn đằng sau câu nói lạnh nhạt ấy là sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành riêng cho cô. Dù sao thì tiền của hắn kiếm được cũng rất vất vả. Thế mà hắn vẫn luôn tạo cho Triệu Uyển Nhu cảm giác, chỉ cần cô thích thứ gì thì đều có thể thoải mái mua. Trong lòng vừa ngọt vừa chua, Triệu Uyển Nhu tủm tỉm trêu một câu:
- Anh bảo em thích gì thì cứ mua? Nhưng tiền đâu mà mua?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro