Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Vừa Cảm Động Vừ...
2024-11-09 14:06:12
Tâm trạng của Thái Lãnh Hàn khiến cho Triệu Uyển Nhu vừa cảm động vừa bực mình. Cái gã tảng băng cứng nhắc này, tại sao khi làm việc trên thường trường thì có thể sắc bén và nhanh nhạy đến mức người người kính sợ còn trong việc bày tỏ tình cảm thì hắn lại cứ rụt rè, sợ sệt, lo nghĩ hết cái này đến cái kia như thế? Triệu Uyển Nhu âm thầm thở dài. Có lẽ Thái Lãnh Hàn đã trải qua cuộc sống thật sự rất thiếu thốn tình cảm, thế nên hắn mới không có tự tin như thế. Một lần nữa, quyết định sẽ đối xử tốt với Thái Lãnh Hàn càng trở nên vững chắc trong lòng của Triệu Uyển Nhu.
Không chỉ thế, Triệu Uyển Nhu còn nghĩ ra được một điều, nếu cô cùng với bố và mẹ thật lòng thật dạ xem Thái Lãnh Hàn là người nhà, cho hắn những tình thân và tình thương mà hắn thiếu, thì rất có thể Thái Lãnh Hàn cũng sẽ xem bọn họ là người nhà. Triệu Uyển Nhu không cần Thái Lãnh Hàn phải đối xử tốt với cô và bố cùng mẹ. Cô chỉ cần hắn đừng làm chuyện gì có hại cho người thân của cô, và nếu được nữa thì, giả sử Thái Lãnh Hàn có đời sống giàu tình cảm hơn thì hắn sẽ không còn độc đoán, độc ác và tàn nhẫn như kiếp trước nữa.
Hướng suy nghĩ này khiến cho tâm hồn của Triệu Uyển Nhu thanh thản và nhẹ nhỏm hẳn lên. Cô không cần phải canh cánh nghĩ cách trả thù và làm ra những hành động mà cô không thích để làm tổn hại đến người nữa. Cô chỉ cần sống theo đúng bản chất và tính cách của mình, yêu thương và quan tâm những người xung quanh mà có thể giải quyết tất cả những nguy cơ dẫn đến hậu quả bi thảm trong kiếp trước. Đây đúng là một công đôi việc, tất cả mọi người đều có lợi.
Suy nghĩ đã thông suốt, tinh thần của Triệu Uyển Nhu thoải mái, cô ăn ngon miệng vô cùng. Thái Lãnh Hàn vốn đang hoang mang căng thẳng, thấy Triệu Uyển Nhu ăn ngon lành như thế cũng thả lỏng theo. Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, im lặng ăn từng món, nhưng không khí vô cùng ấm áp và hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, Thái Lãnh Hàn lái xe đưa Triệu Uyển Nhu đi tới bệnh viện mà bà Lâm Thanh Liên tĩnh dưỡng.
Thật ra ban đầu bà Lâm Thanh Liên nhập viện ở một nơi khác, nhưng sáng nay, Thái Lãnh Hàn đã yêu cầu chuyển bà đến bệnh viện này. Đây là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng ở thành phố V, tiền viện phí của phòng bệnh riêng mỗi ngày rất đắt, bù lại, dịch vụ vô cùng tốt, cơ sở vật chất cũng rất hiện đại, khang trang, chẳng khác gì một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Triệu Uyển Nhu khi còn bé có đi theo mẹ và bố tham gia một số hoạt động từ thiện, sau khi lớn lên cô cũng đi xe vận chuyển đồ vật đi qua vùng núi xa xôi. Nhờ những lần như thế, Triệu Uyển Nhu từng nhìn thấy nhiều cảnh đời bất hạnh, nghèo khó như thế, cô biết cuộc sống của mình sung sướng hơn rất nhiều người. Dù vậy Triệu Uyển Nhu lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày tiền mà mẹ cô nằm viện cũng khiến cho cả nhà cô cảm thấy đắt, nhất là trong hoàn cảnh việc làm ăn của ông Triệu Chí Hải đang gặp vấn đề. Nếu như không phải vì Thái Lãnh Hàn khăng khăng nhất quyết phải đưa Lâm Thanh Liên vào bệnh viện này thì có lẽ Triệu Uyển Nhu và bố cũng chỉ có thể để người phụ nữ mà họ yêu quý vào một bệnh viện loại trung mà thôi.
Việc Thái Lãnh Hàn đổi bệnh viện cho mẹ của Triệu Uyển Nhu như vậy khiến cô lại nảy sinh suy nghĩ nhiều hướng. Thái Lãnh Hàn quan tâm đến mẹ của cô như thế, là bởi vì anh yêu ai yêu cả đường đi. Hay là bởi vì Thái Lãnh Hàn từ bé đã phải sống thiếu tình thương của gia đình nên mới muốn dùng cách của anh, bày tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ vợ, và đổi lại, anh cũng khao khát được họ xem là người thân trong gia đình, dù chỉ là em rể. Nghĩ đến đó, Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy mủi lòng. Cô đứng thất thần một lúc khiến Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:
- Sao vậy? Em mệt à?
- Không sao. - Triệu Uyển Nhu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thái Lãnh Hàn, nói một câu với tất cả tấm lòng chân thành. - Cảm ơn anh.
- À? Không cần khách sáo.
Thái Lãnh Hàn có chút không có kịp phản ứng. Đến lượt hắn đứng ngẩn ra mà trong đầu nghĩ ngợi linh tinh:
[Sao thế nhỉ? Mình chỉ hỏi thăm có một câu thôi, vậy mà Uyển Nhu lại trịnh trọng cảm ơn mình như thế. Em ấy đúng là quá lễ phép, quá ngoan ngoãn rồi.]
[Nhưng mà… Uyển Nhu quá lễ phép với mình như vậy, là bởi vì trông mình quá già sao? Hay là, mình đã vô ý làm gì đó, nói gì đó khiến em ấy sợ hãi? Mình không muốn Châm Tâm khách sáo với mình như vậy, quá xa lạ rồi.]
[Hừ, Thái Lãnh Hàn, mày đúng là mới được nhận một chút kẹo liền muốn đòi cả cửa hàng. Uyển Nhu chịu nói chuyện với mày đã là may mắn lắm rồi, đừng có đòi hỏi nhiều quá. Mày mà xứng sao?]
Quanh đi quẩn lại, Thái Lãnh Hàn lại theo thói quen nghĩ xấu về bản thân mình. Triệu Uyển Nhu nghe không nổi nữa. Cô bảo Thái Lãnh Hàn ghé vào một cửa hàng bán cây kiểng ở gần đó, nơi cô vẫn thường đến mua hạt giống.
Không chỉ thế, Triệu Uyển Nhu còn nghĩ ra được một điều, nếu cô cùng với bố và mẹ thật lòng thật dạ xem Thái Lãnh Hàn là người nhà, cho hắn những tình thân và tình thương mà hắn thiếu, thì rất có thể Thái Lãnh Hàn cũng sẽ xem bọn họ là người nhà. Triệu Uyển Nhu không cần Thái Lãnh Hàn phải đối xử tốt với cô và bố cùng mẹ. Cô chỉ cần hắn đừng làm chuyện gì có hại cho người thân của cô, và nếu được nữa thì, giả sử Thái Lãnh Hàn có đời sống giàu tình cảm hơn thì hắn sẽ không còn độc đoán, độc ác và tàn nhẫn như kiếp trước nữa.
Hướng suy nghĩ này khiến cho tâm hồn của Triệu Uyển Nhu thanh thản và nhẹ nhỏm hẳn lên. Cô không cần phải canh cánh nghĩ cách trả thù và làm ra những hành động mà cô không thích để làm tổn hại đến người nữa. Cô chỉ cần sống theo đúng bản chất và tính cách của mình, yêu thương và quan tâm những người xung quanh mà có thể giải quyết tất cả những nguy cơ dẫn đến hậu quả bi thảm trong kiếp trước. Đây đúng là một công đôi việc, tất cả mọi người đều có lợi.
Suy nghĩ đã thông suốt, tinh thần của Triệu Uyển Nhu thoải mái, cô ăn ngon miệng vô cùng. Thái Lãnh Hàn vốn đang hoang mang căng thẳng, thấy Triệu Uyển Nhu ăn ngon lành như thế cũng thả lỏng theo. Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, im lặng ăn từng món, nhưng không khí vô cùng ấm áp và hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, Thái Lãnh Hàn lái xe đưa Triệu Uyển Nhu đi tới bệnh viện mà bà Lâm Thanh Liên tĩnh dưỡng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra ban đầu bà Lâm Thanh Liên nhập viện ở một nơi khác, nhưng sáng nay, Thái Lãnh Hàn đã yêu cầu chuyển bà đến bệnh viện này. Đây là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng ở thành phố V, tiền viện phí của phòng bệnh riêng mỗi ngày rất đắt, bù lại, dịch vụ vô cùng tốt, cơ sở vật chất cũng rất hiện đại, khang trang, chẳng khác gì một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Triệu Uyển Nhu khi còn bé có đi theo mẹ và bố tham gia một số hoạt động từ thiện, sau khi lớn lên cô cũng đi xe vận chuyển đồ vật đi qua vùng núi xa xôi. Nhờ những lần như thế, Triệu Uyển Nhu từng nhìn thấy nhiều cảnh đời bất hạnh, nghèo khó như thế, cô biết cuộc sống của mình sung sướng hơn rất nhiều người. Dù vậy Triệu Uyển Nhu lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày tiền mà mẹ cô nằm viện cũng khiến cho cả nhà cô cảm thấy đắt, nhất là trong hoàn cảnh việc làm ăn của ông Triệu Chí Hải đang gặp vấn đề. Nếu như không phải vì Thái Lãnh Hàn khăng khăng nhất quyết phải đưa Lâm Thanh Liên vào bệnh viện này thì có lẽ Triệu Uyển Nhu và bố cũng chỉ có thể để người phụ nữ mà họ yêu quý vào một bệnh viện loại trung mà thôi.
Việc Thái Lãnh Hàn đổi bệnh viện cho mẹ của Triệu Uyển Nhu như vậy khiến cô lại nảy sinh suy nghĩ nhiều hướng. Thái Lãnh Hàn quan tâm đến mẹ của cô như thế, là bởi vì anh yêu ai yêu cả đường đi. Hay là bởi vì Thái Lãnh Hàn từ bé đã phải sống thiếu tình thương của gia đình nên mới muốn dùng cách của anh, bày tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ vợ, và đổi lại, anh cũng khao khát được họ xem là người thân trong gia đình, dù chỉ là em rể. Nghĩ đến đó, Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy mủi lòng. Cô đứng thất thần một lúc khiến Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:
- Sao vậy? Em mệt à?
- Không sao. - Triệu Uyển Nhu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thái Lãnh Hàn, nói một câu với tất cả tấm lòng chân thành. - Cảm ơn anh.
- À? Không cần khách sáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Lãnh Hàn có chút không có kịp phản ứng. Đến lượt hắn đứng ngẩn ra mà trong đầu nghĩ ngợi linh tinh:
[Sao thế nhỉ? Mình chỉ hỏi thăm có một câu thôi, vậy mà Uyển Nhu lại trịnh trọng cảm ơn mình như thế. Em ấy đúng là quá lễ phép, quá ngoan ngoãn rồi.]
[Nhưng mà… Uyển Nhu quá lễ phép với mình như vậy, là bởi vì trông mình quá già sao? Hay là, mình đã vô ý làm gì đó, nói gì đó khiến em ấy sợ hãi? Mình không muốn Châm Tâm khách sáo với mình như vậy, quá xa lạ rồi.]
[Hừ, Thái Lãnh Hàn, mày đúng là mới được nhận một chút kẹo liền muốn đòi cả cửa hàng. Uyển Nhu chịu nói chuyện với mày đã là may mắn lắm rồi, đừng có đòi hỏi nhiều quá. Mày mà xứng sao?]
Quanh đi quẩn lại, Thái Lãnh Hàn lại theo thói quen nghĩ xấu về bản thân mình. Triệu Uyển Nhu nghe không nổi nữa. Cô bảo Thái Lãnh Hàn ghé vào một cửa hàng bán cây kiểng ở gần đó, nơi cô vẫn thường đến mua hạt giống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro