Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Con Trai Phản Diện, Ngoại Thất Pháo Hôi Vô Địch
Hương Diễm
2024-11-21 14:30:03
Ngôn Chước nhạy bén nghe ra sự bất mãn trong tiếng hừ của nàng, liếc nhìn nàng một cái.
Giọng nói lạnh lùng, “Thôi được rồi, sau này chú ý là được.”
Trần ma ma như được đại xá.
Khương Doanh không nói tiếng nào, đứng tại chỗ vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ngôn Chước bề ngoài không nhìn nàng, nhưng thật ra khóe mắt đều đặt trên người nàng, cảm thấy có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói ra được.
Ánh mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng trượt xuống, chiếc cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh hơi nhô lên gợi cảm mê người, lại tiếp tục xuống…
Nếu hắn chưa từng thấy thì thôi, đằng này dù là lần đầu tiên, hay là hôm qua, hắn đều nhìn rất rõ.
Trắng nõn tròn trịa, vươn cao đầy đặn, cảm giác rất tuyệt.
Một nốt ruồi son chọc ghẹo xuân tình, bao nhiêu đêm khuya mơ màng, hắn vừa tắm nước lạnh vừa căm ghét chính mình.
Ngôn Chước bỗng dưng hơi nóng.
Nhận thấy phản ứng của mình không bình thường, hắn vội vàng xua đuổi những hình ảnh hương diễm không đúng lúc trong đầu, cụp mắt xuống, “Gần đây ta rất bận, có chuyện gì, bảo nha hoàn đến phủ tìm Tề Nhận.”
“Đương nhiên, tốt nhất là đừng đến.”
Kế mẫu sắp xếp người đến trước mặt Hoàng đế nói xấu hắn, Hoàng đế đa nghi, xử lý khá phiền phức.
Lúc này, hắn không muốn phải phân tâm vì Khương thị.
Khương Doanh nhún vai, không tỏ ý kiến.
Không tìm thì không tìm, chờ hết ở cữ, vừa hay đường ai nấy đi, tự do tự tại.
…
Trên xe ngựa trở về phủ.
Ngôn Chước càng nghĩ càng thấy không đúng, hỏi Tề Nhận, “Ngươi có cảm thấy, Khương thị thay đổi không?”
Tề Nhận ngạc nhiên, “Thay đổi? Thay đổi chỗ nào?”
Trong mắt hắn vẫn là tham lam vô độ như cũ, rõ ràng là một nữ tử nông thôn mù chữ, cò mơ tưởng làm chính thất của Vương gia.
Nói đùa cái gì vậy!
Nàng như vậy, nếu không có chút nhan sắc, đừng nói thiếp, ngay cả ngoại thất cũng không tới lượt nàng.
Ngôn Chước cau mày suy nghĩ, “Ta cảm thấy, nàng ta không còn si mê ta như trước nữa…”
Nhận thấy sắc mặt Tề Nhận đột nhiên kỳ quái, Ngôn Chước liếc hắn một cái, “Vô lễ! Bản vương tuyệt đối không có ý tiếc nuối, bản vương là cảm thấy, trước đây nàng ta tìm mọi cách muốn vào phủ, vì thế ngay cả thủ đoạn hạ lưu như hạ thuốc cũng làm ra được, tại sao hôm nay ta đã đồng ý nạp nàng ta làm thiếp rồi, nàng ta lại không đồng ý?
“Thậm chí, còn đòi ta hai mươi lượng?
“Ngươi không thấy kỳ lạ sao, trước đây nàng ta một lòng muốn leo cao, từ bao giờ lại coi trọng hai mươi lượng?”
Không phải nói nguyên chủ không coi trọng hai mươi lượng bạc.
Ngược lại, do dã tâm đủ lớn, biết làm thiếp của Ngôn Chước sẽ có vô số hai mươi lượng, nên mới không coi trọng chút lợi ích nhỏ nhất thời.
Nhưng Khương Doanh thì khác, so với nguyên chủ, nàng thực tế hơn nhiều.
Cầm trong tay mới là chắc chắn nhất.
Về phần làm thiếp, vốn dĩ cũng không phải mục tiêu của Khương Doanh.
Tề Nhận suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vương gia nói vậy, quả thật là vậy.”
Ngôn Chước, “Bản vương đang nghĩ, nàng ta có phải lại giở trò gì không?”
Trò mèo của Khương thị quá nhiều, khiến hắn đã có bóng ma tâm lý.
Lần đó cũng vậy, ngoan ngoãn một thời gian, đột nhiên bảo Tự Ngọc đến truyền lời, nói chân nàng đau, muốn tìm đại phu.
Ngôn Chước liền tưởng là di chứng do ngựa đâm, mời đại phu đến xem cho nàng, ai ngờ nàng lại hạ thuốc vào trà, sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã bị “ăn sạch sẽ” rồi!
Tuy rằng trong chuyện này, nam tử không tính là chịu thiệt, nhưng làm chuyện đó với một nữ nhân mà mình không thích, trong lòng không thoải mái.
Quan trọng là mất mặt.
Chinh chiến sa trường, cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, vậy mà bị một nữ tử nông thôn nhỏ bé tính kế, Ngôn Chước căm hận.
Giọng nói lạnh lùng, “Thôi được rồi, sau này chú ý là được.”
Trần ma ma như được đại xá.
Khương Doanh không nói tiếng nào, đứng tại chỗ vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ngôn Chước bề ngoài không nhìn nàng, nhưng thật ra khóe mắt đều đặt trên người nàng, cảm thấy có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói ra được.
Ánh mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng trượt xuống, chiếc cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh hơi nhô lên gợi cảm mê người, lại tiếp tục xuống…
Nếu hắn chưa từng thấy thì thôi, đằng này dù là lần đầu tiên, hay là hôm qua, hắn đều nhìn rất rõ.
Trắng nõn tròn trịa, vươn cao đầy đặn, cảm giác rất tuyệt.
Một nốt ruồi son chọc ghẹo xuân tình, bao nhiêu đêm khuya mơ màng, hắn vừa tắm nước lạnh vừa căm ghét chính mình.
Ngôn Chước bỗng dưng hơi nóng.
Nhận thấy phản ứng của mình không bình thường, hắn vội vàng xua đuổi những hình ảnh hương diễm không đúng lúc trong đầu, cụp mắt xuống, “Gần đây ta rất bận, có chuyện gì, bảo nha hoàn đến phủ tìm Tề Nhận.”
“Đương nhiên, tốt nhất là đừng đến.”
Kế mẫu sắp xếp người đến trước mặt Hoàng đế nói xấu hắn, Hoàng đế đa nghi, xử lý khá phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, hắn không muốn phải phân tâm vì Khương thị.
Khương Doanh nhún vai, không tỏ ý kiến.
Không tìm thì không tìm, chờ hết ở cữ, vừa hay đường ai nấy đi, tự do tự tại.
…
Trên xe ngựa trở về phủ.
Ngôn Chước càng nghĩ càng thấy không đúng, hỏi Tề Nhận, “Ngươi có cảm thấy, Khương thị thay đổi không?”
Tề Nhận ngạc nhiên, “Thay đổi? Thay đổi chỗ nào?”
Trong mắt hắn vẫn là tham lam vô độ như cũ, rõ ràng là một nữ tử nông thôn mù chữ, cò mơ tưởng làm chính thất của Vương gia.
Nói đùa cái gì vậy!
Nàng như vậy, nếu không có chút nhan sắc, đừng nói thiếp, ngay cả ngoại thất cũng không tới lượt nàng.
Ngôn Chước cau mày suy nghĩ, “Ta cảm thấy, nàng ta không còn si mê ta như trước nữa…”
Nhận thấy sắc mặt Tề Nhận đột nhiên kỳ quái, Ngôn Chước liếc hắn một cái, “Vô lễ! Bản vương tuyệt đối không có ý tiếc nuối, bản vương là cảm thấy, trước đây nàng ta tìm mọi cách muốn vào phủ, vì thế ngay cả thủ đoạn hạ lưu như hạ thuốc cũng làm ra được, tại sao hôm nay ta đã đồng ý nạp nàng ta làm thiếp rồi, nàng ta lại không đồng ý?
“Thậm chí, còn đòi ta hai mươi lượng?
“Ngươi không thấy kỳ lạ sao, trước đây nàng ta một lòng muốn leo cao, từ bao giờ lại coi trọng hai mươi lượng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải nói nguyên chủ không coi trọng hai mươi lượng bạc.
Ngược lại, do dã tâm đủ lớn, biết làm thiếp của Ngôn Chước sẽ có vô số hai mươi lượng, nên mới không coi trọng chút lợi ích nhỏ nhất thời.
Nhưng Khương Doanh thì khác, so với nguyên chủ, nàng thực tế hơn nhiều.
Cầm trong tay mới là chắc chắn nhất.
Về phần làm thiếp, vốn dĩ cũng không phải mục tiêu của Khương Doanh.
Tề Nhận suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vương gia nói vậy, quả thật là vậy.”
Ngôn Chước, “Bản vương đang nghĩ, nàng ta có phải lại giở trò gì không?”
Trò mèo của Khương thị quá nhiều, khiến hắn đã có bóng ma tâm lý.
Lần đó cũng vậy, ngoan ngoãn một thời gian, đột nhiên bảo Tự Ngọc đến truyền lời, nói chân nàng đau, muốn tìm đại phu.
Ngôn Chước liền tưởng là di chứng do ngựa đâm, mời đại phu đến xem cho nàng, ai ngờ nàng lại hạ thuốc vào trà, sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã bị “ăn sạch sẽ” rồi!
Tuy rằng trong chuyện này, nam tử không tính là chịu thiệt, nhưng làm chuyện đó với một nữ nhân mà mình không thích, trong lòng không thoải mái.
Quan trọng là mất mặt.
Chinh chiến sa trường, cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, vậy mà bị một nữ tử nông thôn nhỏ bé tính kế, Ngôn Chước căm hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro