Bị Theo Dõi
2024-08-08 20:38:35
Cô sợ Hà Bàn Tử hối hận bèn đoạt lấy hộp gỗ trong tay anh ta, bỏ tượng phật vào xếp gọn lại.
Cô lại để tạm hộp gỗ lên quầy hàng rồi đưa tay kéo khóa kéo áo lông ra, duỗi tay sờ vào trong ngực, tìm một lúc mới lấy một xấp tiền ông Mao ra.
Mục đích cô đi dạo ở thành phố cổ này là để nhặt của hời tìm kho báu, nên tất nhiên là vẫn luôn mang tiền theo rồi.
Mang theo thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
Cô đếm năm tờ ông Mao đưa cho Hà Bàn Tử, tiền còn lại thì cất vào rồi kéo khóa kéo lên, rồi lại ngồi tâm sự với anh ta một lúc mới cầm hộp lên đi dạo tiếp như bình thường.
Khó được một lần số đỏ như vậy, tất nhiên là cô cũng không mong đợi rằng có thể đụng tới một báu vật như thế thêm lần nữa.
Nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm khi tìm kho báu, sẵn tiện cô cũng nên suy nghĩ cách tìm người mua phù hợp cho pho tượng Phật bằng ngọc trắng này.
Loại đồ cổ ngọc thạch này bán đa số đều có giá trị sưu tầm, nếu như cô không tìm thấy người thích hợp thì cũng không dễ bán được món này đâu.
Bây giờ cô không có bất cứ mối quan hệ xã giao nào trong ngành nghề này, nên muốn vào chợ đen hay là nhà bán đấu giá chính quy cũng không được, vậy nên còn phải ngồi chờ thời gặp may nữa.
May mắn cũng không dễ bắt gặp, Cam Điềm suy nghĩ một lúc bèn quyết định vứt hộp đựng tượng Phật bằng ngọc trắng, kéo miếng vải vàng xuống một nửa rồi cẩn thận cầm trong tay tiếp tục đi dạo thành phố cổ.
Bây giờ thì cô chỉ có thể tiếp xúc với người trong giới đồ cổ ở đây mà thôi, không chừng có người sẽ nhìn trúng muốn mua thì sao?
Nếu như cô cất tượng Phật vào hộp thì có lẽ cả đời này cô cũng không bán được mất.
Cam Điềm cầm tượng Phật bằng ngọc trắng đi dạo một lúc, khi mệt thì tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi mát xa cổ chân.
Vào lần thứ ba khi ngồi ở ven đường xoa cổ chân thì cô đã rất mệt, cơ bản là đang ở trong trạng thái cơ thể cô đang quá tải.
Mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn giữ được sự nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh, vậy nên khi cô đang xoa mắt cá chân vẫn luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào cô, hai lần ngồi xuống mát xa chân đều có cảm giác này.
Vì để xác định không phải do cô đa nghi, cô ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía. Ánh mắt cô đảo qua chỗ sạp hàng bên đường và trên những tòa nhà cổ kính, quét ngang qua rồi quét lại một lần nữa, cô nhìn thấy một người đứng bên cửa sổ lầu hai đang cầm ống nhòm nhìn về hướng của cô.
Cô lại để tạm hộp gỗ lên quầy hàng rồi đưa tay kéo khóa kéo áo lông ra, duỗi tay sờ vào trong ngực, tìm một lúc mới lấy một xấp tiền ông Mao ra.
Mục đích cô đi dạo ở thành phố cổ này là để nhặt của hời tìm kho báu, nên tất nhiên là vẫn luôn mang tiền theo rồi.
Mang theo thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
Cô đếm năm tờ ông Mao đưa cho Hà Bàn Tử, tiền còn lại thì cất vào rồi kéo khóa kéo lên, rồi lại ngồi tâm sự với anh ta một lúc mới cầm hộp lên đi dạo tiếp như bình thường.
Khó được một lần số đỏ như vậy, tất nhiên là cô cũng không mong đợi rằng có thể đụng tới một báu vật như thế thêm lần nữa.
Nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm khi tìm kho báu, sẵn tiện cô cũng nên suy nghĩ cách tìm người mua phù hợp cho pho tượng Phật bằng ngọc trắng này.
Loại đồ cổ ngọc thạch này bán đa số đều có giá trị sưu tầm, nếu như cô không tìm thấy người thích hợp thì cũng không dễ bán được món này đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô không có bất cứ mối quan hệ xã giao nào trong ngành nghề này, nên muốn vào chợ đen hay là nhà bán đấu giá chính quy cũng không được, vậy nên còn phải ngồi chờ thời gặp may nữa.
May mắn cũng không dễ bắt gặp, Cam Điềm suy nghĩ một lúc bèn quyết định vứt hộp đựng tượng Phật bằng ngọc trắng, kéo miếng vải vàng xuống một nửa rồi cẩn thận cầm trong tay tiếp tục đi dạo thành phố cổ.
Bây giờ thì cô chỉ có thể tiếp xúc với người trong giới đồ cổ ở đây mà thôi, không chừng có người sẽ nhìn trúng muốn mua thì sao?
Nếu như cô cất tượng Phật vào hộp thì có lẽ cả đời này cô cũng không bán được mất.
Cam Điềm cầm tượng Phật bằng ngọc trắng đi dạo một lúc, khi mệt thì tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi mát xa cổ chân.
Vào lần thứ ba khi ngồi ở ven đường xoa cổ chân thì cô đã rất mệt, cơ bản là đang ở trong trạng thái cơ thể cô đang quá tải.
Mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn giữ được sự nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh, vậy nên khi cô đang xoa mắt cá chân vẫn luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào cô, hai lần ngồi xuống mát xa chân đều có cảm giác này.
Vì để xác định không phải do cô đa nghi, cô ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía. Ánh mắt cô đảo qua chỗ sạp hàng bên đường và trên những tòa nhà cổ kính, quét ngang qua rồi quét lại một lần nữa, cô nhìn thấy một người đứng bên cửa sổ lầu hai đang cầm ống nhòm nhìn về hướng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro