Chuyển Nghề
2024-08-08 20:38:35
Không còn cách nào khác, cửa hàng này của người ta, người ta nói gì chỉ có thể làm theo.
Lúc này, quản lý cửa hàng chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy thành sông, càng ngày càng lớn làm ông muốn thất khiếu chảy máu rồi.
Ông hít vài hơi, dùng rất nhiều sức gật đầu với người mặc tây trang, thiếu gia nói cho thì cứ cắn răng cho đi!
Cam Điềm xem đồ cổ ở đường Phỉ Thúy cả buổi chiều, lần này không đi tay không về mà có một đồng tiền cổ.
Không phải cô phát hiện ra đồng tiền cổ kia có giá trị khác nào mà là nể mặt mũi chủ quầy Hà Bàn Tử mà thôi, giả vờ lấy cái mình thích. Cũng không phải là thứ đáng tiền, lấy một cái thì Hà Bàn Tử cũng không lỗ gì.
Đi dạo khỏi chợ đồ cổ, tay trái Cam Điềm bỏ vào túi áo lông, tay phải chơi đùa với đồng tiền cổ, ngón trỏ và ngón cái giữ lấy rồi bắn nó lên không trung, lúc rơi xuống thì cô bắt lấy.
Khi lên tàu điện ngầm, cô bỏ đồng tiền cổ vào túi, vuốt ve hoa văn sần sùi trên đường về nhà.
Lúc về nhà, La Xuy Tử còn chưa về, cô lấy quyển tiểu thuyết xem, khoảng chừng nửa tiếng sau La Xuy Tử mang cơm tối và bàn gấp nhỏ về.
Để bàn gấp nhỏ xuống cạnh bàn nhỏ hình vuông để ăn cơm, La Xuy Tử ngồi ngồi trên ghế sô pha nhỏ, đúc tay vào túi áo bông lấy ra mười ba đồng tiền đặt trên bàn, cậu ấy vừa lấy hộp cơm ra khỏi túi nhựa vừa nói với Cam Điềm: "Hôm nay kiếm được lời, em mua cơm tối còn dư lại 13 đồng."
Cam Điềm không thích quản tiền bạc, cũng không có lấy tiền, cô mở nắp hộp cơm rồi lấy đũa gắp mì xào, nghiêm túc cổ vũ cậu ấy: "Không tệ, so với hôm qua nhiều hơn ba đồng, cố gắng ngày mai kiếm thêm hai đồng nữa."
La Xuy Tử âm thầm liếc nhìn cô, mở nắp hộp cơm của mình ra, cậu ấy gắp đại đũa mì xào cho vào miệng.
Cậu ấy nhai nuốt xong thì tự phủ nhận: "Không được, kiếm ít quá, em tính chuyển nghề."
Chà, còn nghề nghiệp kiếm tiền khác à, Cam Điềm ngước mắt nhìn cậu ấy: "Chuyển nghề gì?"
La Xuy Tử tiếp tục ăn mì: "Ăn mày."
"..."
Tiền đồ gì đây.
Cam Điềm còn chưa nuốt xong, trong mì có ớt lại bị câu nói của La Xuy Tử làm sặc một chút, quả ớt rớt vào đường hô hấp làm cô ho khan.
La Xuy Tử thấy cô ho ra nước mắt thì vội vàng rót nước và vỗ lưng cô, vừa vỗ vừa nói: "Chị đại, chị kích động gì vậy?"
Lúc này, quản lý cửa hàng chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy thành sông, càng ngày càng lớn làm ông muốn thất khiếu chảy máu rồi.
Ông hít vài hơi, dùng rất nhiều sức gật đầu với người mặc tây trang, thiếu gia nói cho thì cứ cắn răng cho đi!
Cam Điềm xem đồ cổ ở đường Phỉ Thúy cả buổi chiều, lần này không đi tay không về mà có một đồng tiền cổ.
Không phải cô phát hiện ra đồng tiền cổ kia có giá trị khác nào mà là nể mặt mũi chủ quầy Hà Bàn Tử mà thôi, giả vờ lấy cái mình thích. Cũng không phải là thứ đáng tiền, lấy một cái thì Hà Bàn Tử cũng không lỗ gì.
Đi dạo khỏi chợ đồ cổ, tay trái Cam Điềm bỏ vào túi áo lông, tay phải chơi đùa với đồng tiền cổ, ngón trỏ và ngón cái giữ lấy rồi bắn nó lên không trung, lúc rơi xuống thì cô bắt lấy.
Khi lên tàu điện ngầm, cô bỏ đồng tiền cổ vào túi, vuốt ve hoa văn sần sùi trên đường về nhà.
Lúc về nhà, La Xuy Tử còn chưa về, cô lấy quyển tiểu thuyết xem, khoảng chừng nửa tiếng sau La Xuy Tử mang cơm tối và bàn gấp nhỏ về.
Để bàn gấp nhỏ xuống cạnh bàn nhỏ hình vuông để ăn cơm, La Xuy Tử ngồi ngồi trên ghế sô pha nhỏ, đúc tay vào túi áo bông lấy ra mười ba đồng tiền đặt trên bàn, cậu ấy vừa lấy hộp cơm ra khỏi túi nhựa vừa nói với Cam Điềm: "Hôm nay kiếm được lời, em mua cơm tối còn dư lại 13 đồng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Điềm không thích quản tiền bạc, cũng không có lấy tiền, cô mở nắp hộp cơm rồi lấy đũa gắp mì xào, nghiêm túc cổ vũ cậu ấy: "Không tệ, so với hôm qua nhiều hơn ba đồng, cố gắng ngày mai kiếm thêm hai đồng nữa."
La Xuy Tử âm thầm liếc nhìn cô, mở nắp hộp cơm của mình ra, cậu ấy gắp đại đũa mì xào cho vào miệng.
Cậu ấy nhai nuốt xong thì tự phủ nhận: "Không được, kiếm ít quá, em tính chuyển nghề."
Chà, còn nghề nghiệp kiếm tiền khác à, Cam Điềm ngước mắt nhìn cậu ấy: "Chuyển nghề gì?"
La Xuy Tử tiếp tục ăn mì: "Ăn mày."
"..."
Tiền đồ gì đây.
Cam Điềm còn chưa nuốt xong, trong mì có ớt lại bị câu nói của La Xuy Tử làm sặc một chút, quả ớt rớt vào đường hô hấp làm cô ho khan.
La Xuy Tử thấy cô ho ra nước mắt thì vội vàng rót nước và vỗ lưng cô, vừa vỗ vừa nói: "Chị đại, chị kích động gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro