Còn Trộm Mộ Khô...
2024-08-08 20:38:35
Sau khi sức thuốc xong thì quấn băng gạc, La Xuy Tử quấn bàn chân xinh đẹp non mịn của cô thành cái móng heo to lớn.
Cam Điềm không ôm bất cứ chờ mong với chuyện La Xuy Tử sẽ tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cô vẫn nhớ Tiểu Bát.
Tấm gỗ, nằm xuống cộm tới mức luống cuống, Cam Điềm đành phải nửa nằm nửa ngồi dựa vào chăn mềm.
Nghe thấy tiếng nước ào ào do La Xuy Tử tắm rửa trong nhà vệ sinh, cô đặt tay lên bụng rồi hỏi La Xuy Tử: "Trong người cậu còn bao nhiêu tiền vậy?"
Nhắc tới tiền, La Xuy Tử hận bản thân không xuyên qua sớm hơn một chút. Cam Điềm Điềm vốn cho cha nuôi là ông Cam tận năm triệu, bây giờ đã chơi cờ bạc không còn lại bao nhiêu. Cậu ấy vươn mặt ra khỏi bọt nước, ai oán nói: "Chỉ còn ba mươi nghìn."
Có là được rồi, Cam Điềm dựa vào chăn chuyển động cơ thể: "Mua cho tôi một cái nệm mới, còn có cái gối đầu mềm mại, sau đó mua thêm hai bộ quần áo."
Nghe thấy phải mua mấy món đồ mắc tiền này từ trong miệng chị đại nhà mình, La Xuy Tử vô ý thức muốn nhổ nước miếng. Nhưng ngẫm lại tình trạng cơ thể lúc này của cô thì cũng có thể hiểu được, cậu ấy đành nén cảm giác muốn nhổ nước bọt xuống rồi thở dài: "Tiêu hết tiền rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Vấn đề này mà còn phải suy nghĩ? Cam Điềm nhắm mắt lại: "Kiếm chứ sao nữa."
La Xuy Tử tắt vòi sen chỉ còn một nửa lỗ có thể chảy ra nước, cầm khăn lông lau khô tóc: "Còn trộm mộ nữa không?"
Cam Điềm cũng đã nghĩ tới nhưng hiện thực không cho phép, cô nằm yên không nhúc nhích: "Cậu cảm thấy cơ thể này của tôi có thể làm được không? Chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống mộ?"
Không có Cam Điềm làm chị đại để dẫn đường, La Xuy Tử không dám làm những chuyện đó một mình, nguy hiểm quá lớn. Cậu ấy tìm được dao cạo râu thủ công ở trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh, cạo râu trước cái gương vô cùng dơ.
Cạo được một lúc rồi dừng lại: "Vậy phải kiếm tiền như thế nào?"
Cam Điềm rất thoải mái: "Không phải cậu là thần côn à, thế thì đi đoán mệnh cho người ta chứ sao."
La Xuy Tử cầm dao cạo râu, nheo mắt nhìn về phía phòng ngủ: "..."
*
Tuyết rơi vào lúc nửa đêm, sau đó đến nửa đêm ba giờ sáng thì ngừng lại.
La Xuy Tử ngủ ngả ra đất ở trong phòng khách, ngủ như một con lợn chết suốt cả một đêm, tiếng ngáy rung trời.
Cam Điềm vốn miễn dịch với tiếng ngáy của La Xuy Tử, dù trong hoàn cảnh nào thì cô cũng thích ứng được.
Nhưng bây giờ bởi vì cơ thể quá yếu ớt, giống như công chúa đậu Hà Lan vậy, chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thì sẽ phóng đại vô hạn, cho nên cô phải nghe tiếng ngáy táo bạo của La Xuy Tử suốt một đêm.
Cam Điềm không ôm bất cứ chờ mong với chuyện La Xuy Tử sẽ tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cô vẫn nhớ Tiểu Bát.
Tấm gỗ, nằm xuống cộm tới mức luống cuống, Cam Điềm đành phải nửa nằm nửa ngồi dựa vào chăn mềm.
Nghe thấy tiếng nước ào ào do La Xuy Tử tắm rửa trong nhà vệ sinh, cô đặt tay lên bụng rồi hỏi La Xuy Tử: "Trong người cậu còn bao nhiêu tiền vậy?"
Nhắc tới tiền, La Xuy Tử hận bản thân không xuyên qua sớm hơn một chút. Cam Điềm Điềm vốn cho cha nuôi là ông Cam tận năm triệu, bây giờ đã chơi cờ bạc không còn lại bao nhiêu. Cậu ấy vươn mặt ra khỏi bọt nước, ai oán nói: "Chỉ còn ba mươi nghìn."
Có là được rồi, Cam Điềm dựa vào chăn chuyển động cơ thể: "Mua cho tôi một cái nệm mới, còn có cái gối đầu mềm mại, sau đó mua thêm hai bộ quần áo."
Nghe thấy phải mua mấy món đồ mắc tiền này từ trong miệng chị đại nhà mình, La Xuy Tử vô ý thức muốn nhổ nước miếng. Nhưng ngẫm lại tình trạng cơ thể lúc này của cô thì cũng có thể hiểu được, cậu ấy đành nén cảm giác muốn nhổ nước bọt xuống rồi thở dài: "Tiêu hết tiền rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Vấn đề này mà còn phải suy nghĩ? Cam Điềm nhắm mắt lại: "Kiếm chứ sao nữa."
La Xuy Tử tắt vòi sen chỉ còn một nửa lỗ có thể chảy ra nước, cầm khăn lông lau khô tóc: "Còn trộm mộ nữa không?"
Cam Điềm cũng đã nghĩ tới nhưng hiện thực không cho phép, cô nằm yên không nhúc nhích: "Cậu cảm thấy cơ thể này của tôi có thể làm được không? Chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống mộ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có Cam Điềm làm chị đại để dẫn đường, La Xuy Tử không dám làm những chuyện đó một mình, nguy hiểm quá lớn. Cậu ấy tìm được dao cạo râu thủ công ở trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh, cạo râu trước cái gương vô cùng dơ.
Cạo được một lúc rồi dừng lại: "Vậy phải kiếm tiền như thế nào?"
Cam Điềm rất thoải mái: "Không phải cậu là thần côn à, thế thì đi đoán mệnh cho người ta chứ sao."
La Xuy Tử cầm dao cạo râu, nheo mắt nhìn về phía phòng ngủ: "..."
*
Tuyết rơi vào lúc nửa đêm, sau đó đến nửa đêm ba giờ sáng thì ngừng lại.
La Xuy Tử ngủ ngả ra đất ở trong phòng khách, ngủ như một con lợn chết suốt cả một đêm, tiếng ngáy rung trời.
Cam Điềm vốn miễn dịch với tiếng ngáy của La Xuy Tử, dù trong hoàn cảnh nào thì cô cũng thích ứng được.
Nhưng bây giờ bởi vì cơ thể quá yếu ớt, giống như công chúa đậu Hà Lan vậy, chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thì sẽ phóng đại vô hạn, cho nên cô phải nghe tiếng ngáy táo bạo của La Xuy Tử suốt một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro