Đi Đâu
2024-08-08 20:38:35
Mặc kệ dì bảo mẫu còn ngây ngốc, Cam Điềm mang giày xong thì mở cửa bước ra ngoài ngay lập tức.
Một cơn gió lạnh phà vào mặt, gò má bị lưỡi dao gió làm đau rát.
Cam Điềm là một người ẩu tả, đã từng trải qua cuộc sống dãi nắng dầm mưa, rất nhiều năm vẫn chưa cảm nhận được việc khuôn mặt đau rát do trúng gió, cơ thể này thật là yếu đuối, khiến cô không thể thích nghi được. Chẳng qua là còn có thể sống đã là may mắn rồi, cô cũng không bắt bẻ cơ thể này.
Cơ thể này yếu ớt, nhưng có vẫn hơn không.
Bên ngoài rất lạnh, hà hơi cũng có thể tạo ra khơi.
Cam Điềm thu lại nụ cười ngọt ngào cho dì bảo mẫu xem, kéo mũ của áo lông vũ lên đầu, cô dùng khăn quàng cổ đặt trên cánh tay bao bọc nửa khuôn mặt, vội vàng bước xuống bậc thang ra ngoài sân.
Cô rất vội vàng, sợ bản thân chỉ đi chậm một chút, thì Phong Cảnh Hàn trong phòng sách tỉnh lại sẽ gọi bảo vệ bắt cô, vậy có thể cô sẽ bị bắt trở lại trong lồng chim.
Tuyết trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, sau khi bước ra khỏi cánh cửa sắt trong sân, tuyết trên đoạn đường từ cửa xuống núi cũng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Sau khi ra khỏi cửa sắt, bước chân của Cam Điềm càng nhanh, tay đặt trong túi áo lông vũ, cả khuôn mặt gần như bị giấu trong mũ lông hồ ly, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, cô vội vàng đi xuống núi.
Bây giờ trời chỉ vừa tối không lâu, nếu nói theo đặc điểm mùa đông, chắc thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô sợ sẽ có người theo đuổi ở phía sau, cái gì mà đèn pin của đám bảo vệ chó săn kia, lúc đấy thì to chuyện cmn rồi.
Dựa vào cơ thể của cô hồi trước thì cũng không cần phải lo sợ, cô tin bản thân có thể đối phó đám người này rồi thuận lợi chạy trốn, nhưng tình trạng cơ thể lúc này của cô thì chắc chắn là không thể chạy thoát.
Cho nên Cam Điềm càng đi càng nhanh, sau đó thì trực tiếp chạy mất.
Khi chạy đến chân núi sắc trời đã tối, cô vừa thở phì phò vừa chạy tiếp, trong đầu đang nghĩ xem bản thân nên đi đâu.
Nguyên chủ không có được mấy người thân trên thế giới này, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở viện mồ côi, sau đó được một cặp vợ chồng nhận nuôi, mẹ nuôi mất sớm, sau đó sống với cha nuôi.
Cha nuôi là một tên vô dụng cặn bã, mỗi ngày không nhậu nhẹt thì cũng là cờ bạc, trong nhà có gì có thể bán được thì cũng đem đi bán, ngay cả ngôi nhà cũng bị bán.
Một cơn gió lạnh phà vào mặt, gò má bị lưỡi dao gió làm đau rát.
Cam Điềm là một người ẩu tả, đã từng trải qua cuộc sống dãi nắng dầm mưa, rất nhiều năm vẫn chưa cảm nhận được việc khuôn mặt đau rát do trúng gió, cơ thể này thật là yếu đuối, khiến cô không thể thích nghi được. Chẳng qua là còn có thể sống đã là may mắn rồi, cô cũng không bắt bẻ cơ thể này.
Cơ thể này yếu ớt, nhưng có vẫn hơn không.
Bên ngoài rất lạnh, hà hơi cũng có thể tạo ra khơi.
Cam Điềm thu lại nụ cười ngọt ngào cho dì bảo mẫu xem, kéo mũ của áo lông vũ lên đầu, cô dùng khăn quàng cổ đặt trên cánh tay bao bọc nửa khuôn mặt, vội vàng bước xuống bậc thang ra ngoài sân.
Cô rất vội vàng, sợ bản thân chỉ đi chậm một chút, thì Phong Cảnh Hàn trong phòng sách tỉnh lại sẽ gọi bảo vệ bắt cô, vậy có thể cô sẽ bị bắt trở lại trong lồng chim.
Tuyết trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, sau khi bước ra khỏi cánh cửa sắt trong sân, tuyết trên đoạn đường từ cửa xuống núi cũng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ra khỏi cửa sắt, bước chân của Cam Điềm càng nhanh, tay đặt trong túi áo lông vũ, cả khuôn mặt gần như bị giấu trong mũ lông hồ ly, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, cô vội vàng đi xuống núi.
Bây giờ trời chỉ vừa tối không lâu, nếu nói theo đặc điểm mùa đông, chắc thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô sợ sẽ có người theo đuổi ở phía sau, cái gì mà đèn pin của đám bảo vệ chó săn kia, lúc đấy thì to chuyện cmn rồi.
Dựa vào cơ thể của cô hồi trước thì cũng không cần phải lo sợ, cô tin bản thân có thể đối phó đám người này rồi thuận lợi chạy trốn, nhưng tình trạng cơ thể lúc này của cô thì chắc chắn là không thể chạy thoát.
Cho nên Cam Điềm càng đi càng nhanh, sau đó thì trực tiếp chạy mất.
Khi chạy đến chân núi sắc trời đã tối, cô vừa thở phì phò vừa chạy tiếp, trong đầu đang nghĩ xem bản thân nên đi đâu.
Nguyên chủ không có được mấy người thân trên thế giới này, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở viện mồ côi, sau đó được một cặp vợ chồng nhận nuôi, mẹ nuôi mất sớm, sau đó sống với cha nuôi.
Cha nuôi là một tên vô dụng cặn bã, mỗi ngày không nhậu nhẹt thì cũng là cờ bạc, trong nhà có gì có thể bán được thì cũng đem đi bán, ngay cả ngôi nhà cũng bị bán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro