Đừng Nói Là Yêu...
2024-08-08 20:38:35
Người một nhà không thể đánh nhưng Cam Điềm không có lấy chân ra, quay đầu nhìn đám ăn mày chỗ thang cuốn, trong lòng thầm nghĩ, cô bỏ ra nhiều công sức vất vả như vậy, không thể nào về tay không, phải kiếm lời mới được.
Nghĩ kỹ, cô bỏ chân ra, cúi xuống kéo cổ áo Tiểu Bát từ dưới đất lên rồi điều chỉnh lại hơi thở bản thân, cô kéo cậu ta tới trước mặt đám ăn mày, nhìn bọn họ nói: "Chuyện của mấy người đã được xử lý, sau này cậu ta không giành chén cơm với mấy người nữa, tôi không cần vị trí lãnh đạo, cho tiền là được."
Mấy tên ăn mày còn đang khiếp sợ, cầm đầu lấy trong túi ra vài tờ tiền, run rẩy đưa vào tay Cam Điềm: "Cho... cho cô."
Cam Điềm nhận xong thì nhét thẳng vào túi áo, nhìn về phía tên cầm đầu xem xét, khóe môi cô nở nụ cười, cô đột nhiên nháy mắt tặc lưỡi, thản nhiên nói: "Mang theo con gái thì sao?"
Mấy tên ăn mày cảm giác điện giật toàn thân, xương cốt muốn nhũn ra.
Đợi đến khi Cam Điềm xách cổ áo Tiểu Bát lên thang cuốn mới phản ứng lại, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, tên cầm đầu rùng mình: "Đừng nói là yêu tinh nha?"
Vẻ ngoài xinh đẹp, lại nũng nịu đáng yêu, làm người ta chỉ muốn nâng niu cưng chiều, vậy mà một chân đã đạp tên mặt trắng nằm thẳng cẳng!
Cam Điềm không quan tâm La Xuy Tử kêu đau oai oái dưới tàu điện ngầm, kéo Tiểu Bát rời đi.
Khi chân bước vào thang máy, cả người Cam Điềm muốn mềm nhũn ra, không còn bao nhiêu sức lực, cô bỏ cổ áo Tiểu Bát mà nắm lấy tay dựa vào người cậu ta, yếu ớt nói: "Đến chỗ ghế kia ngồi nghỉ một lát, tôi mệt quá."
Tiểu Bát không biết tình huống Cam Điềm ra sao, đỡ cô ngồi xuống hàng ghế dài cách đó không xa.
Cam Điềm ngồi xuống đã thở hổn hển, La Xuy Tử khập khiễng đuổi theo. Trên người cậu ấy còn đau, nhìn thấy Tiểu Bát là tức giận, lên tiếng trách cậu ta: "Con mẹ nó, cậu không nhìn rõ tôi là ai đã đánh rồi?"
Tiểu Bát bực bội: "Là do cậu đánh tôi trước..."
La Xuy Tử trừng mắt, nghiến răng: "Tôi... tôi mẹ nó có đánh cậu chưa?"
Tiểu Bát không nói, Cam Điềm thở phì phò lên tiếng: "Đừng ồn, khó khăn lắm mới đoàn tựu..."
La Xuy Tử vẫn còn khó chịu, vừa bị đánh quá thảm rồi. Cậu ấy hít một hơi, nhìn Tiểu Bát và đổi đề tài: "Cậu xuyên thành ai, là cô nhi à? Sao lại đi ăn mày?"
Trên mặt Tiểu Bát không lộ ra cảm xúc gì, đơ mặt nói: "Là cô nhi, không biết làm gì nên đi ăn xin."
Nghĩ kỹ, cô bỏ chân ra, cúi xuống kéo cổ áo Tiểu Bát từ dưới đất lên rồi điều chỉnh lại hơi thở bản thân, cô kéo cậu ta tới trước mặt đám ăn mày, nhìn bọn họ nói: "Chuyện của mấy người đã được xử lý, sau này cậu ta không giành chén cơm với mấy người nữa, tôi không cần vị trí lãnh đạo, cho tiền là được."
Mấy tên ăn mày còn đang khiếp sợ, cầm đầu lấy trong túi ra vài tờ tiền, run rẩy đưa vào tay Cam Điềm: "Cho... cho cô."
Cam Điềm nhận xong thì nhét thẳng vào túi áo, nhìn về phía tên cầm đầu xem xét, khóe môi cô nở nụ cười, cô đột nhiên nháy mắt tặc lưỡi, thản nhiên nói: "Mang theo con gái thì sao?"
Mấy tên ăn mày cảm giác điện giật toàn thân, xương cốt muốn nhũn ra.
Đợi đến khi Cam Điềm xách cổ áo Tiểu Bát lên thang cuốn mới phản ứng lại, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, tên cầm đầu rùng mình: "Đừng nói là yêu tinh nha?"
Vẻ ngoài xinh đẹp, lại nũng nịu đáng yêu, làm người ta chỉ muốn nâng niu cưng chiều, vậy mà một chân đã đạp tên mặt trắng nằm thẳng cẳng!
Cam Điềm không quan tâm La Xuy Tử kêu đau oai oái dưới tàu điện ngầm, kéo Tiểu Bát rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi chân bước vào thang máy, cả người Cam Điềm muốn mềm nhũn ra, không còn bao nhiêu sức lực, cô bỏ cổ áo Tiểu Bát mà nắm lấy tay dựa vào người cậu ta, yếu ớt nói: "Đến chỗ ghế kia ngồi nghỉ một lát, tôi mệt quá."
Tiểu Bát không biết tình huống Cam Điềm ra sao, đỡ cô ngồi xuống hàng ghế dài cách đó không xa.
Cam Điềm ngồi xuống đã thở hổn hển, La Xuy Tử khập khiễng đuổi theo. Trên người cậu ấy còn đau, nhìn thấy Tiểu Bát là tức giận, lên tiếng trách cậu ta: "Con mẹ nó, cậu không nhìn rõ tôi là ai đã đánh rồi?"
Tiểu Bát bực bội: "Là do cậu đánh tôi trước..."
La Xuy Tử trừng mắt, nghiến răng: "Tôi... tôi mẹ nó có đánh cậu chưa?"
Tiểu Bát không nói, Cam Điềm thở phì phò lên tiếng: "Đừng ồn, khó khăn lắm mới đoàn tựu..."
La Xuy Tử vẫn còn khó chịu, vừa bị đánh quá thảm rồi. Cậu ấy hít một hơi, nhìn Tiểu Bát và đổi đề tài: "Cậu xuyên thành ai, là cô nhi à? Sao lại đi ăn mày?"
Trên mặt Tiểu Bát không lộ ra cảm xúc gì, đơ mặt nói: "Là cô nhi, không biết làm gì nên đi ăn xin."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro