Hẹn gặp
2024-08-08 20:38:35
Cô và Hứa Trí luôn ở mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, Cam Điềm không cảm thấy mình nợ Hứa Trí bất cứ điều gì, nếu có nợ thì chỉ có thể là sáu mươi vạn nhân dân tệ lúc đầu.
Kể từ khi hợp tác với Hứa Trí, cô đã rất tận tâm, danh tiếng và lợi ích mà cô mang lại cho Hứa Trí còn nhiều hơn những gì cô nhận được từ Hứa Trí.
Cô bước vào giới vì Hứa Trí và cũng chính nhờ anh ta mà cô mới có cơ hội được nhìn thấy áo tố sa.
Tuy nhiên, Hứa Trí đã dựa vào cô để mở rộng hoạt động kinh doanh của Vạn Bảo Trai, đồng thời cũng dựa vào cô để mua nhiều bảo vật trong các cuộc đấu giá khác nhau.
Những thứ kia bán đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn những thứ không bán được đều có không gian để tăng giá trị, về sau chỉ có kiếm được nhiều hơn chứ không ít hơn.
Đối với chiếc áo tố sa kia, anh ta bán lại cho một người mua yêu thích sưu tầm, còn kiếm lời được hai mươi triệu.
Sự hợp tác cho đến nay vẫn rất tốt đẹp, cô giúp Hứa Trí kiếm tiền, đồng thời đi theo Hứa Trí để làm quen với toàn bộ giới đồ cổ trên thế giới này.
Nhưng nếu liên quan đến tình cảm thì cô thực sự không biết phải giải quyết thế nào.
Một khi đã trộn lẫn cảm xúc, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, căn bản cô cũng không nghĩ đến việc lãng phí tế bào não của mình, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Bát và nói với Tiểu Bát: "Bát Muội, phiền cậu một chút, giúp tôi chuyển sáu trăm nghìn vào tài khoản của Hứa Trí."
Tiểu Bát đối với những chuyện cô chỉ đạo đều trực tiếp đồng ý, hiện tại cũng trả lời một cách tự nhiên: “Dạ.”
Cam Điểm không có giải thích lý do cho cậu ấy, sau khi dặn dò xong chuyện này cô bảo cậu ấy và La Xuy Tử đóng cửa trở về sớm, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Bát đi chuyển tiền cho Hứa Trí giúp cô, Cam Điềm trở về biệt thự đợi Tiểu Bát và La Xuy Tử trở về. Hiện tại có Tiểu Bát và La Xuy Tử ở đây, điều này mang lại cho cô cảm giác thân thuộc.
Trong lúc đang đợi Tiểu Bát và La Xuy Tử trở về biệt thự, cô lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Cô ngập ngừng bắt máy, mới nhận ra đó chính là lão chuyên gia cô gặp ở công trường ngoại ô mấy ngày trước, lúc đó lão chuyên gia có xin số điện thoại của cô và nói sẽ học hỏi nhau lần nữa nếu có cơ hội.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, nói ra danh tính của mình, lão chuyên gia nói với Cam Điềm rằng ông ấy họ Tần, sau đó mỉm cười, nói với giọng điệu thân thiện: “Mấy lần trước tôi gọi cho cháu thì điện thoại vẫn luôn tắt máy, thật sự khó để nối máy."
Để tránh né Phong Cảnh Hàn, điện thoại của cô chưa bao giờ được sử dụng.
Cam Điềm cười ngượng ngùng, không đùa giỡn với những học giả nghiêm túc này, nói chuyện rất lễ phép: “Mấy ngày nay cháu có việc phải làm nên không dùng điện thoại di động, thật xin lỗi thầy Tần, chú tìm cháu là có chuyện gì vậy ạ?"
Thấy Cam Điềm trực tiếp hỏi, lão chuyên gia Tần cũng nói thẳng: "Khi nào thì cháu tới cửa hàng? Tôi dự định đi tìm cháu, chúng ta có thể cùng nhau giao lưu học hỏi một chút, cháu thấy thế nào?"
Đối với một nhân vật có uy quyền trong giới như vậy, Cam Điềm chắc chắn không từ chối: “Được ạ, buổi chiều cháu đều đến cửa hàng, chú có thể trực tiếp đến, nếu không tiện thì cũng có thể hẹn ở bên ngoài, chú thấy thế nào ạ?"
Kể từ khi hợp tác với Hứa Trí, cô đã rất tận tâm, danh tiếng và lợi ích mà cô mang lại cho Hứa Trí còn nhiều hơn những gì cô nhận được từ Hứa Trí.
Cô bước vào giới vì Hứa Trí và cũng chính nhờ anh ta mà cô mới có cơ hội được nhìn thấy áo tố sa.
Tuy nhiên, Hứa Trí đã dựa vào cô để mở rộng hoạt động kinh doanh của Vạn Bảo Trai, đồng thời cũng dựa vào cô để mua nhiều bảo vật trong các cuộc đấu giá khác nhau.
Những thứ kia bán đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn những thứ không bán được đều có không gian để tăng giá trị, về sau chỉ có kiếm được nhiều hơn chứ không ít hơn.
Đối với chiếc áo tố sa kia, anh ta bán lại cho một người mua yêu thích sưu tầm, còn kiếm lời được hai mươi triệu.
Sự hợp tác cho đến nay vẫn rất tốt đẹp, cô giúp Hứa Trí kiếm tiền, đồng thời đi theo Hứa Trí để làm quen với toàn bộ giới đồ cổ trên thế giới này.
Nhưng nếu liên quan đến tình cảm thì cô thực sự không biết phải giải quyết thế nào.
Một khi đã trộn lẫn cảm xúc, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, căn bản cô cũng không nghĩ đến việc lãng phí tế bào não của mình, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Bát và nói với Tiểu Bát: "Bát Muội, phiền cậu một chút, giúp tôi chuyển sáu trăm nghìn vào tài khoản của Hứa Trí."
Tiểu Bát đối với những chuyện cô chỉ đạo đều trực tiếp đồng ý, hiện tại cũng trả lời một cách tự nhiên: “Dạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Điểm không có giải thích lý do cho cậu ấy, sau khi dặn dò xong chuyện này cô bảo cậu ấy và La Xuy Tử đóng cửa trở về sớm, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Bát đi chuyển tiền cho Hứa Trí giúp cô, Cam Điềm trở về biệt thự đợi Tiểu Bát và La Xuy Tử trở về. Hiện tại có Tiểu Bát và La Xuy Tử ở đây, điều này mang lại cho cô cảm giác thân thuộc.
Trong lúc đang đợi Tiểu Bát và La Xuy Tử trở về biệt thự, cô lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Cô ngập ngừng bắt máy, mới nhận ra đó chính là lão chuyên gia cô gặp ở công trường ngoại ô mấy ngày trước, lúc đó lão chuyên gia có xin số điện thoại của cô và nói sẽ học hỏi nhau lần nữa nếu có cơ hội.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, nói ra danh tính của mình, lão chuyên gia nói với Cam Điềm rằng ông ấy họ Tần, sau đó mỉm cười, nói với giọng điệu thân thiện: “Mấy lần trước tôi gọi cho cháu thì điện thoại vẫn luôn tắt máy, thật sự khó để nối máy."
Để tránh né Phong Cảnh Hàn, điện thoại của cô chưa bao giờ được sử dụng.
Cam Điềm cười ngượng ngùng, không đùa giỡn với những học giả nghiêm túc này, nói chuyện rất lễ phép: “Mấy ngày nay cháu có việc phải làm nên không dùng điện thoại di động, thật xin lỗi thầy Tần, chú tìm cháu là có chuyện gì vậy ạ?"
Thấy Cam Điềm trực tiếp hỏi, lão chuyên gia Tần cũng nói thẳng: "Khi nào thì cháu tới cửa hàng? Tôi dự định đi tìm cháu, chúng ta có thể cùng nhau giao lưu học hỏi một chút, cháu thấy thế nào?"
Đối với một nhân vật có uy quyền trong giới như vậy, Cam Điềm chắc chắn không từ chối: “Được ạ, buổi chiều cháu đều đến cửa hàng, chú có thể trực tiếp đến, nếu không tiện thì cũng có thể hẹn ở bên ngoài, chú thấy thế nào ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro