Không Thể Lừa
2024-08-08 20:38:35
Cam Điềm mỉm cười lễ phép với hai người, chợt nghe người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia cười nói: “Ngồi đi.”
Cam Điềm cũng không khách sáo, cô đi đến sô pha ngồi đối diện người đàn ông mặc vest.
Người đàn ông tóc mai đã có hoa râm đi đến rót một ly trà nóng cho cô, lễ độ nói: “Trời lạnh, cô gái uống một tách trà cho ấm nhé.”
“Cảm ơn.” Cam Điềm hơi nghiêng người, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Cô không quen những người này, cũng không có gì để trò chuyện cả, cô uống trà xong bèn mở bọc vải vàng trong tay ra, lấy tượng Phật ra rồi nhìn người đàn ông mặc vest nói: “Có phải anh đã nhìn trúng món này không?”
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nở nụ cười: “Đúng vậy, cô gái kiếm từ đâu ra món này vậy?”
Cam Điềm cũng bình tĩnh cười: “Nói chung không phải lấy ra từ dưới hố đâu, nếu anh muốn thì tôi có thể bán cho anh.”
Người đàn ông mặc vest cũng rất muốn biết cô gái nhỏ này rốt cuộc có hiểu về đồ cổ và giá thị trường của nó hay không, môi mỏng mang theo chút ý cười: “Có thể cho tôi xem trước được không? Tôi đã thu mua hai pho tượng trong nhóm tượng Phật này rồi, chỉ thiếu đúng một pho tượng nữa thôi, đúng là cái cô đang cầm trong tay đấy, bao nhiêu tiền thì cô bán?”
Vốn Cam Điềm chỉ định tìm đại một người muốn mua để bán lấy tiền là được, nhưng không ngờ rằng người này đã có hai pho tượng kia.
Cái loại làm theo nhóm này thì thiếu một cái cũng không hoàn mỹ, những người thích sưu tầm đều không chịu đựng được sự không hoàn mỹ này.
Khó trách anh ta vẫn luôn lấy ống nhòm quan sát cô, là do bức tượng Phật này quá có ích với anh ta.
Cô đưa bức tượng Phật vào trong tay người đàn ông mặc vest rồi cười khẽ: “Nếu như anh thật sự muốn nó thì tôi cũng nói thẳng. Đây là đồ của triều đại nhà Minh, cũng là ngọc trắng Hòa Điền loại tốt nhất, đúng lúc lại chỗ anh lại thiếu một pho tượng nên tôi cũng không nâng giá, năm trăm nghìn tôi sẽ bán cho anh.”
Nghe thấy năm trăm nghìn, cửa hàng trưởng đứng bên cạnh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dâng trào, suýt nữa thất khiếu đổ máu.
Ông biết ngay cậu chủ nhà ông đã hoàn toàn điên rồi, cho không cô nhóc này bốn trăm chín mươi chín nghìn năm trăm đồng.
Vốn tưởng rằng cô nhóc này không hiểu rõ nên định lừa gạt qua loa mà thôi, tốn vài nghìn mua là được rồi, kết quả là cô nhóc này thật sự có hiểu biết.
Lỗ đến mức rong huyết.
Cam Điềm cũng không khách sáo, cô đi đến sô pha ngồi đối diện người đàn ông mặc vest.
Người đàn ông tóc mai đã có hoa râm đi đến rót một ly trà nóng cho cô, lễ độ nói: “Trời lạnh, cô gái uống một tách trà cho ấm nhé.”
“Cảm ơn.” Cam Điềm hơi nghiêng người, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Cô không quen những người này, cũng không có gì để trò chuyện cả, cô uống trà xong bèn mở bọc vải vàng trong tay ra, lấy tượng Phật ra rồi nhìn người đàn ông mặc vest nói: “Có phải anh đã nhìn trúng món này không?”
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nở nụ cười: “Đúng vậy, cô gái kiếm từ đâu ra món này vậy?”
Cam Điềm cũng bình tĩnh cười: “Nói chung không phải lấy ra từ dưới hố đâu, nếu anh muốn thì tôi có thể bán cho anh.”
Người đàn ông mặc vest cũng rất muốn biết cô gái nhỏ này rốt cuộc có hiểu về đồ cổ và giá thị trường của nó hay không, môi mỏng mang theo chút ý cười: “Có thể cho tôi xem trước được không? Tôi đã thu mua hai pho tượng trong nhóm tượng Phật này rồi, chỉ thiếu đúng một pho tượng nữa thôi, đúng là cái cô đang cầm trong tay đấy, bao nhiêu tiền thì cô bán?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn Cam Điềm chỉ định tìm đại một người muốn mua để bán lấy tiền là được, nhưng không ngờ rằng người này đã có hai pho tượng kia.
Cái loại làm theo nhóm này thì thiếu một cái cũng không hoàn mỹ, những người thích sưu tầm đều không chịu đựng được sự không hoàn mỹ này.
Khó trách anh ta vẫn luôn lấy ống nhòm quan sát cô, là do bức tượng Phật này quá có ích với anh ta.
Cô đưa bức tượng Phật vào trong tay người đàn ông mặc vest rồi cười khẽ: “Nếu như anh thật sự muốn nó thì tôi cũng nói thẳng. Đây là đồ của triều đại nhà Minh, cũng là ngọc trắng Hòa Điền loại tốt nhất, đúng lúc lại chỗ anh lại thiếu một pho tượng nên tôi cũng không nâng giá, năm trăm nghìn tôi sẽ bán cho anh.”
Nghe thấy năm trăm nghìn, cửa hàng trưởng đứng bên cạnh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dâng trào, suýt nữa thất khiếu đổ máu.
Ông biết ngay cậu chủ nhà ông đã hoàn toàn điên rồi, cho không cô nhóc này bốn trăm chín mươi chín nghìn năm trăm đồng.
Vốn tưởng rằng cô nhóc này không hiểu rõ nên định lừa gạt qua loa mà thôi, tốn vài nghìn mua là được rồi, kết quả là cô nhóc này thật sự có hiểu biết.
Lỗ đến mức rong huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro