Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 2
2024-10-02 06:26:58
Tú Thành gật đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: "Gần đây ta mới học được một thuật pháp mới, muốn nhờ muội giúp ta kiểm nghiệm thành quả một chút.”
“Hả? Ta?” A Kiều cảm thấy không thể tin nổi, “Nhưng ta là kiếm tu, làm sao giúp huynh kiểm nghiệm bây giờ?”
Tú Thành nhẹ nhàng cười, nói: “Muội chỉ cần nhìn là được.”
“Ồ.” A Kiều gật gật đầu, “Vậy huynh nhanh lên, ta còn chưa luyện xong đâu.”
Hai tay Tú Thành nhanh chóng lật hoa kết ấn, vầng sáng màu xanh nhạt từ trong tay hắn ta chiếu ra. Môi hắn ta mấp máy, nhẹ niệm chú ngữ, vầng sáng lại từng chút từng chút tản ra bốn phía, rơi xuống mặt đất, chôn vùi tung tích.
“Vậy là hết rồi?” A Kiều đang định hỏi, bỗng nhiên lại phát hiện dưới chân có một mầm non xanh nhạt nhô ra. Nàng kinh ngạc, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước.
Trong nháy mắt đó, vầng sáng màu xanh biếc lại lần nữa nở rộ, trong nháy mắt tràn đầy ra khắp mặt đất. Không ngừng có mầm non xanh nhạt từ trong vầng sáng chui ra, nhanh chóng lớn lên, cuối cùng nở ra đóa hoa tươi đẹp.
Là hoa tường vi, loại hoa mà A Kiều thích nhất.
Đưa mắt nhìn lại, bốn phía đã thành một biển hoa. Gió đêm nhẹ phất, biển hoa nhộn nhạo tạo ra tầng tầng gợn sóng, hương hoa thơm ngào ngạt quanh quẩn ở chóp mũi, làm người ta say mê.
A Kiều nhìn đến ngây người, ngơ ngác vươn tay ra, một cánh hoa ửng đỏ vừa vặn nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
“Thích không?” Tú Thành nhẹ giọng nở nụ cười, cẩn thận hỏi.
A Kiều điên cuồng gật đầu: "Thích, Tú Thành sư huynh lợi hại quá!”
Vầng sáng ửng đỏ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, khiến nàng tăng thêm vài phần kiều mỵ, hết sức động lòng người.
Mặt mũi Tú Thành cũng đỏ ửng, hắn ta châm chước từ ngữ, lấy hết dũng khí trong lòng, nói: “Thực ra hôm nay cái ta muốn nói với muội là…”
Lời còn chưa dứt, hai người liền cảm giác có một nguồn uy áp rơi vào người.
Linh lực của Tú Thành bị áp chế, thuật pháp không thể duy trì, biển hoa rất nhanh đã hóa thành lốm đốm tiêu tán ra xung quanh, chỉ còn sót lại một luồng hương hoa tồn đọng trong không khí.
A Kiều lập tức phản ứng lại, vẻ mặt đưa đám: "Xong rồi, nhất định là đại sư huynh đến tuần tra. Tú Thành sư huynh, sư huynh mau đi đi, bằng không đại sư huynh sẽ phạt huynh đó.”
Tú Thành có chút do dự.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc vụn từ nơi xa vang lên: "Trong sân luyện kiếm, cấm bắt chuyện nói chuyện phiếm. Môn quy này, các ngươi chưa học thuộc lòng sao?”
“Hả? Ta?” A Kiều cảm thấy không thể tin nổi, “Nhưng ta là kiếm tu, làm sao giúp huynh kiểm nghiệm bây giờ?”
Tú Thành nhẹ nhàng cười, nói: “Muội chỉ cần nhìn là được.”
“Ồ.” A Kiều gật gật đầu, “Vậy huynh nhanh lên, ta còn chưa luyện xong đâu.”
Hai tay Tú Thành nhanh chóng lật hoa kết ấn, vầng sáng màu xanh nhạt từ trong tay hắn ta chiếu ra. Môi hắn ta mấp máy, nhẹ niệm chú ngữ, vầng sáng lại từng chút từng chút tản ra bốn phía, rơi xuống mặt đất, chôn vùi tung tích.
“Vậy là hết rồi?” A Kiều đang định hỏi, bỗng nhiên lại phát hiện dưới chân có một mầm non xanh nhạt nhô ra. Nàng kinh ngạc, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước.
Trong nháy mắt đó, vầng sáng màu xanh biếc lại lần nữa nở rộ, trong nháy mắt tràn đầy ra khắp mặt đất. Không ngừng có mầm non xanh nhạt từ trong vầng sáng chui ra, nhanh chóng lớn lên, cuối cùng nở ra đóa hoa tươi đẹp.
Là hoa tường vi, loại hoa mà A Kiều thích nhất.
Đưa mắt nhìn lại, bốn phía đã thành một biển hoa. Gió đêm nhẹ phất, biển hoa nhộn nhạo tạo ra tầng tầng gợn sóng, hương hoa thơm ngào ngạt quanh quẩn ở chóp mũi, làm người ta say mê.
A Kiều nhìn đến ngây người, ngơ ngác vươn tay ra, một cánh hoa ửng đỏ vừa vặn nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
“Thích không?” Tú Thành nhẹ giọng nở nụ cười, cẩn thận hỏi.
A Kiều điên cuồng gật đầu: "Thích, Tú Thành sư huynh lợi hại quá!”
Vầng sáng ửng đỏ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, khiến nàng tăng thêm vài phần kiều mỵ, hết sức động lòng người.
Mặt mũi Tú Thành cũng đỏ ửng, hắn ta châm chước từ ngữ, lấy hết dũng khí trong lòng, nói: “Thực ra hôm nay cái ta muốn nói với muội là…”
Lời còn chưa dứt, hai người liền cảm giác có một nguồn uy áp rơi vào người.
Linh lực của Tú Thành bị áp chế, thuật pháp không thể duy trì, biển hoa rất nhanh đã hóa thành lốm đốm tiêu tán ra xung quanh, chỉ còn sót lại một luồng hương hoa tồn đọng trong không khí.
A Kiều lập tức phản ứng lại, vẻ mặt đưa đám: "Xong rồi, nhất định là đại sư huynh đến tuần tra. Tú Thành sư huynh, sư huynh mau đi đi, bằng không đại sư huynh sẽ phạt huynh đó.”
Tú Thành có chút do dự.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc vụn từ nơi xa vang lên: "Trong sân luyện kiếm, cấm bắt chuyện nói chuyện phiếm. Môn quy này, các ngươi chưa học thuộc lòng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro